Người Chồng Tuyệt Vời

Chương 5: Giá như trả giá ngón áp út có thể đổi lấy hạnh phúc về sau




Giọng của Hứa Đồng rất khẽ, tựa như làn khói cafe quấn quanh đầu mũi, không thể nắm bắt được trọng lượng. Nhưng nếu nhìn kỹ cô ấy, giữa sự bình thản, đầu mày lại hơi nhíu lại, khiến vẻ mặt càng có phần khó xử.

Nhưng một câu nói đơn giản đó thực sự đã khiến tâm trạng Tố Diệp kích động. Cô gần như kinh hoàng tới nỗi suýt bật dậy, giọng điệu cũng cao vút lên, không thể đè nén: “Anh ấy điên rồi sao?”

Với tính cách của Niên Bách Ngạn, nếu thật sự có người ép buộc anh, anh nhất định sẽ làm. Đầu óc cô đã bắt đầu trôi nổi một hình ảnh thế này: Diệp Ngọc tuy kiềm chế giọng nói của mình nhưng vẫn khó giấu nổi tâm tình điên loạn. Còn Niên Bách Ngạn nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác. Trong lúc hai người giằng co, anh đã lập tức cầm chai rượu cồn lên…

Trái tim cô gào rít như gió xuyên qua hang động, vang lên những tiếng vù vù đau đớn, ngay tiếp đó một nơi rất sâu trong người nảy sinh một sự phẫn nộ. Cảm giác phẫn nộ và đau thương hòa vào nhau, nhanh chóng nuốt trọn lý trí của cô. Cô siết chặt bàn tay, chỉ muốn đi tìm Diệp Ngọc tính sổ ngay lập tức. Niên Bách Ngạn là người đàn ông của Tố Diệp này. Còn chị ta, có quyền gì được làm khó người đàn ông của cô như vậy? Chị ta có tư cách gì yêu cầu anh phải thế này, làm thế kia?

Hứa Đồng thấy vậy, vội vàng xoa dịu tâm tình của cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ lúc đó chẳng qua Diệp Ngọc chỉ không muốn để tổng giám đốc đi mất. Chuyện uống rượu cồn này chị ta cũng không cố ý đâu. Chị ta chắc chắn không ngờ tổng giám đốc Niên vì muốn bỏ đi mà đã uống thật.”

“Anh ấy đã uống bao nhiêu?” Tố Diệp nhói lòng. Dạ dày của anh vốn không tốt, đó lại là loại rượu dùng riêng trong y học, sao có thể nói uống là uống chứ.

“Cũng nuốt xuống mấy ngụm, nhưng ngay lập tức bị Diệp Ngọc giằng lại. Tôi nghĩ chị ta cũng nghĩ tổng giám đốc điên thật rồi.”

Nếu Diệp Ngọc mà đứng trước mặt cô giờ phút này, Tố Diệp sớm đã tát cho chị ta một cái bạt tai rồi. Giờ cô chỉ muốn xông ngay tới nhà họ Diệp, lôi Diệp Ngọc ra mắng cho một trận nên thân.

“Bác sỹ Tố! Tôi biết cô lo lắng chuyện gì.” Hứa Đồng cũng không hổ có đôi mắt tinh tường, nhận ra Tố Diệp đang vừa đau đớn vừa tức giận: “Yên tâm đi! Sau khi ra khỏi bệnh viện, tổng giám đốc đã nôn ra không ít, cũng uống thêm rất nhiều nước, không sao đâu!”

Đương nhiên Tố Diệp biết anh không sao. Tối hôm đó cô hoàn toàn không phát hiện ra anh có điểm gì bất thường, ngoài mùi rượu phảng phất ở cổ áo, chắc là đã nhỏ vào khi Diệp Ngọc giằng qua giằng lại chai rượu.

Cô vẫn luôn nghĩ là anh đã uống rượu hoặc thấm rượu ở đâu đó, không ngờ thì ra đã xảy ra chuyện này. Hít sâu một hơi, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không hề thuyên giảm. Một lúc lâu sau, cô mới từ từ mở bàn tay đang nắm chặt ra, lòng bàn tay đã bị nắm đến tê dại. Cô nhìn Hứa Đồng, chân thành nói: “Sau này nếu còn xảy ra chuyện như thế này, mong cô bất luận thế nào cũng phải trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy làm tổn hại bản thân như thế nữa.”

Anh làm vậy, cô còn đau hơn anh.

Hứa Đồng nhìn cô rất lâu rồi thở dài: “E là gặp phải những chuyện có liên quan tới cô, tổng giám đốc sẽ không nghe lời bất kỳ ai. Anh ấy có sự cố chấp của mình, cũng có sĩ diện của mình. Người có thể ảnh hưởng tới quyết định của anh ấy chỉ có mình bác sỹ Tố thôi.”

Tố Diệp cũng nhẹ nhàng thở dài, nghe xong những lời của Hứa Đồng cô không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Còn một chuyện tôi phải nhắc nhở bác sỹ Tố.” Nét mặt Hứa Đồng trở nên nghiêm túc.

Tố Diệp ngước mắt nhìn cô ấy.

“Bất luận cô có không cam tâm tình nguyện thế nào, thì trong mắt người ngoài, tổng giám đốc vẫn là con rể của nhà họ Diệp. Chuyện này không liên quan tới việc anh ấy và Diệp Ngọc như thế nào. Có những mối quan hệ không phải trò chơi trẻ con, nói chấm dứt là chấm dứt. Một chuyện tưởng chừng rất nhỏ nhặt cũng sẽ gây nên những phiền phức chí mạng. Chắc bác sỹ Tố cũng hiểu về hiệu ứng cánh bướm*. Đối với tổng giám đốc mà nói, thứ thật sự ảnh hưởng tới anh ấy chỉ có nguyên lý hiệu ứng này mà thôi chứ không phải bản thân Diệp Ngọc. Những gì bây giờ anh ấy làm, chẳng qua là muốn cắt giảm khả năng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn xuống mức thấp nhất.”

*Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. Năm 1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz đã giới thiệu trước Hiệp hội phát triển khoa học Hoa Kỳ (American Association for the Advancement of Science) một bài nói chuyện có tựa đề Predictability: Does the Flap of a Butterfly's Wings in Brazil Set off a Tornado in Texas? (Tính dự đoán được: Liệu con bướm đập cánh ở Brasil có thể gây ra cơn lốc ở Texas?). Trước đó vào năm 1961, trong khi mô phỏng một dự đoán về thời tiết trên máy tính, Lorenz đã lỡ nhập số liệu là 0,506 thay vì 0,506127 như dự định, và do đó đã thu được kết quả dự đoán thời tiết hoàn toàn khác so với tính toán ban đầu. Từ kết quả này Lorenz đã đề cập tới sự ràng buộc chặt chẽ của hệ vật lý đối với các điều kiện ban đầu trong bài nói chuyện. Theo đó một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Cũng theo Lorenz thì tỉ lệ động năng giữa một cái đập cánh của con bướm với toàn bộ cơn lốc là quá nhỏ, vì thế con bướm chỉ có vai trò không đáng kể trong những tính toán lý thuyết hỗn loạn cho hệ vật lý, nói cách khác thì nếu một cái đập cánh của con bướm có thể gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác cũng có thể dập tắt nó, và bên cạnh cái đập cánh của con bướm thì còn có vô vàn hoạt động khác có động năng đáng kể hơn rất nhiều có thể ảnh hưởng tới thời tiết.

Hứa Đồng nói rất chân thành, Tố Diệp cũng lắng nghe rất nghiêm túc. Cô hiểu rõ ý trong lời nói của cô ấy, cũng hiểu những lo lắng mà Hứa Đồng đang che giấu. Cô vô thức xoay tách cafe, như đang suy nghĩ chuyện gì: “Có một câu cô nói sai rồi. Đi theo anh ấy, tôi chưa bao giờ không cam tâm tình nguyện, cho dù tới cuối cùng anh ấy đưa ra một quyết định tồi tệ nhất.”

“Quyết định tồi tệ nhất? Ý cô là gì?” Hứa Đồng mỉm cười.

Tố Diệp từ từ cụp mắt xuống. Cafe trong cốc đã nguội ngắt từ lâu. Lớp vỏ sứ khiến từng đầu ngón tay cô mất đi tri giác: “Ví dụ như, cả đời này anh ấy cũng không thể thoát khỏi thân phận làm con rể nhà họ Diệp, làm chồng Diệp Ngọc.”

Nghe xong Hứa Đồng rõ ràng rất kinh ngạc. Cô ấy nhìn Tố Diệp hồi lâu mới nói: “Cho dù là như vậy cô cũng yêu anh ấy?”

“Chỉ cần anh ấy còn yêu tôi.” Lúc Tố Diệp ngước mắt lên, đáy mắt như có một ngôi sao lấp lánh, lướt ngang qua.

Hứa Đồng không ngờ cô lại nói vậy, cũng không nghĩ cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một kết cục tồi tệ nhất. Cô ấy khẽ lắc đầu, cảm thán: “Tôi thật sự rất khâm phục cô, nếu đổi lại là tôi…” Nói tới đây, cô ấy hơi chần chừ.

Tố Diệp mỉm cười, đợi cô ấy nói tiếp.

Hứa Đồng cũng cười nhưng lại lắc đầu: “Nếu đổi lại là tôi, gặp được một người đàn ông đáng yêu như vậy, đợi bao lâu cũng xứng đáng.”

“Xem ra hai chúng ta cũng coi như có thần giao cách cảm.”

Không khí cuộc trò chuyện giữa hai người trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Tới cuối cùng, Hứa Đồng lại nói: “Thật ra khả năng tồi tệ nhất mà tôi nghĩ tới là, anh ấy sẽ bỏ mặc tất cả, dẫn cô rời khỏi đây. Cô không về nhà họ Diệp, anh ấy cũng rời xa thế giới kim cương. Quan hệ của hai người sẽ chuyển tiếp một cách tự nhiên. Dù sao thì xã hội này rất phù phiếm, làm gì có ai chăm chăm vào một tin tức mãi không chịu buông.”

“Nếu như vậy, tôi thà không bao giờ lộ ra.” Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Tinh Thạch là tâm huyết của anh ấy. Đến tôi còn không muốn lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, huống hồ là anh ấy? Tôi sẽ không để anh ấy phải đối mặt với sự lựa chọn này.”

“Vừa rồi chỉ là giả thuyết của tôi thôi.” Hứa Đồng thở dài: “Tôi đã quen khi nhìn nhận một vấn đề luôn phân tích khả năng tốt nhất và xấu nhất.”

Tố Diệp hiểu, đây là thói quen nghề nghiệp của cô ấy.

Ngoài cửa có một cơn gió thổi qua, quét cả một đám lá khô xuống đất. Lá bay đầy trời, che cả ánh nắng. Những tia sáng lốm đốm rơi xuống gương mặt Tố Diệp, đôi mắt cô trở nên khi sáng khi tối.

“Có một chuyện tôi vẫn không hiểu.” Cô hỏi Hứa Đồng: “Cô không coi tôi là kẻ thứ ba sao? Dưới con mắt của người ngoài cuộc, dù sao thì Diệp Ngọc mới là vợ chính thức.”

“Rất đơn giản, tôi chỉ trung thành với tổng giám đốc.” Hứa Đồng đáp rất dứt khoát: “Tôi là trợ lý của anh ấy, chứ không phải trợ lý của tập đoàn Tinh Thạch. Công việc của tôi là nghĩ những điều ông chủ không nghĩ, làm việc những ông chủ không tiện làm. Nói cách khác, nếu ngày mai tổng giám đốc yêu một người con gái khác, tôi cũng sẽ nói với cô ấy những lời này.”

Tố Diệp ngẩn người giây lát rồi bật cười. Có thể làm việc một cách chuyên tâm như vậy, e là chỉ có mình Hứa Đồng. Thế là cô cũng không hỏi nhiều nữa. Lúc sắp ra về, cô móc từ trong túi áo ra một chiếc đĩa CD, đặt trước mặt Hứa Đồng, chính là thứ cô vừa lấy từ trong phòng làm việc. Hứa Đồng đón lấy, nhìn mãi vẫn không hiểu. Tố Diệp cười: “Cứ đưa cho Niên Bách Ngạn đi! Thứ này đáng nhẽ tôi phải đưa cho anh ấy lâu lắm rồi.”

Thu về, ban ngày càng lúc càng ngắn ngủi. Tan ca, ra khỏi tòa nhà là trời đã tối đen rồi. Đèn đường ở khu Sanlitun đã được bật sáng. Khu Village đối diện cũng đã rực rỡ sắc màu. Công Thể Bắc và Sanlitun là hai con đường giao nhau. Hạng mục Santilun mới vừa được nhanh chóng khởi công, các hàng rào bao bên đường đã vây kín như bánh tét. Nghe nói bất động sản Thái Cổ của Hồng Kông đã liên kết với quỹ ngân sách bất động sản của ngân hàng Morgan Stanley, bỏ ra bốn tỷ tám trăm triệu nhân dân tệ để mua về quyền cổ đông cho dự án đặc biệt khu Sanlitun, định tạo dựng một khu nghỉ dưỡng trong mơ.

Có trong mơ hay không Tố Diệp cũng chẳng quan tâm, qua loa chẳng qua chỉ là thay một cái logo. Đối với cô mà nói, phải đi mua sắm thì vẫn đi, các cửa hàng mới ùn ùn xuất hiện, giá cả thì cũng đâu có giảm.

Nhưng tối nay cô chẳng còn tâm tình dạo phố nữa. Tan làm, cô mặc kín quần áo, đi về nhà, từ chối cuộc sống về đêm xa hoa chốn thành thị. Ở cửa hàng tạp hóa dưới nhà, cô mua hai hộp mỳ tôm. Lúc đi qua hiệu thuốc, cô chợt dừng bước, ngẫm nghĩ rất lâu mới đi vào, mua thêm một chai rượu cồn.

Vừa về tới nhà, không khí có phần lạnh lẽo. Cũng vì nhiệt độ tối nay giảm xuống. Cô bèn bật điều hòa trước, đợi cho nhà cửa ấm lên mới chầm chạp chuẩn bị đi úp mỳ. Vừa lật túi bóng ra, tay cô chạm vào chai rượu cồn cùng được để trong túi. Cầm ra nhìn một lúc lâu, cô mới mở nắp, mùi rượu cồn xộc vào mũi, chạy thẳng lên não.

Cô nhớ lại mấy lời lúc chiều Hứa Đồng đã nói. Cô ấy nói Diệp Ngọc đã ép Niên Bách Ngạn uống rượu cồn, chỉ uống mới được phép đi. Cô ấy nói lúc đó anh đã uống mấy ngụm…

Mấy ngụm rốt cuộc là bao nhiêu ngụm? Cô không biết, có khi Hứa Đồng cũng chẳng biết rõ Niên Bách Ngạn đã uống bao nhiêu. Tóm lại, anh đã uống rồi, bất kể là một ngụm hay mấy ngụm.

Như bị ma xui quỷ khiến, Tố Diệp kề chai rượu lên môi, hít sâu một hơi rồi nín thở, ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại. Cô uống ực một ngụm rượu cồn vào bụng, rồi vứt chai rượu xuống. Một giây sau cả người phi như tên lửa tới nhà vệ sinh, ho sặc sụa. Từ miệng, khí quản cho tới dạ dày, mọi tế bào trong cơ thể đều khó chịu như bị lửa đốt, còn chưa được một hơi đã không chịu nổi.

Cô ra sức súc miệng, rồi lại chạy ra phòng khách, liên tục uống nước. Nhưng thực quản vẫn đau rát như vừa nuốt phải một que hàn đỏ lửa. Dạ dày co thắt như đang phản kháng hành vi không màng tới tính mạng của cô.

Không biết đã uống bao nhiêu nước, uống tới nỗi nước mắt cũng trào ra, Tố Diệp mới đặt cốc xuống bàn, cả người nằm gục trên sofa. Nước mắt không kìm nén được, rơi tí tách. Thì ra uống nhiều nước con người ta cũng dễ khóc hơn.

Trái tim cũng đau nhói như dạ dày, vì cảm giác bỏng rát trong cơ thể, càng vì hành động của Niên Bách Ngạn. Nếm thử rồi cô mới biết nó đau đớn thế nào, khó chịu thế nào. Nhưng anh còn chẳng nhíu mày lấy một cái.

Đây là lần đầu tiên Tố Diệp òa khóc vì hạnh phúc. Cô cứ tưởng những người hạnh phúc chỉ biết cười thôi, vậy mà niềm hạnh phúc này lại khiến cô đau phát khóc. Nước mắt không ngừng rớt xuống, thấm ướt áo. Cảm giác nóng bỏng quấn cả vào da thịt, như đang phát huy tàn dư của rượu cồn ban nãy.

Cô không ngừng thầm gọi tên Niên Bách Ngạn trong lòng, ra sức mắng anh là đồ ngốc.

Đúng! Anh chính là một người đàn ông ngốc nghếch, ngốc nghếch nhất trên đời!

Cô ghét anh như vậy. Cho dù hôm đó anh nói rõ với cô chuyện này, trái tim cô cũng không đau như tối nay. Có những lời, một khi được kể lại từ miệng người khác, nỗi đau sẽ tăng lên gấp bội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.