Người Chồng Tốt

Chương 31-1




Tôn Chiếu Luân lập tức từ ganh tị chuyển sang vui mừng, ở Nhật Bản hiện giờ Phương Minh Viễn rất có ảnh hưởng tới chính quyền, siêu thị Carrefour vào Nhật Bản, đương nhiên sẽ không gặp phải trở ngại gì, hơn nữa siêu thị Carrefour cũng đã quyên tặng không ít tiền khi ở Kobe khi động đất nên cũng có được không ít danh tiếng ở Nhật Bản. Hơn nữa chi nhánh đầu tiên lại tuyển ở Kobe, khiến chính phủ Nhật Bản cực kì vui sướng mà phê chuẩn. Kỳ thực nói là chi nhánh đầu tiên ở nước ngoài cũng không đúng, ở Nga đã xuất hiện chi nhánh siêu thị Carrefour rồi. Chẳng qua bởi vì kinh tế Nga đã rớt xuống hạng thứ hai, sức mua của Nga giảm, những nhà buôn Trung Quốc thường đi về giữa hai nước, đối với thị trường rộng lớn của Nga những đại gia này cũng không coi trọng. Mà thị trường Nhật Bản cũng rất phát đạt, thị trường lợi nhuận phong phú tất nhiên các ông lớn ấy càng coi trọng.

Đương nhiên còn phải xem anh hiểu từ “Hải ngoại” này thế nào, nếu ý nói bởi vì có biển rộng cách xa thì chỉ xứng với cái danh.

Đây chính là những bước đầu tiên để siêu thị Carrefour mở chi nhánh đầu tiên tại Nhật Bản, nói thật, nếu không phải Phương Minh Viễn có được cơ hội này, thì theo Tôn Chiếu Luân xem ra còn cần ít ba đến năm năm nữa. Nhưng kế hoạch thì không thể nào mà theo kịp được với những sự thay đổi, sự cản trở của chính phủ Nhật Bản cùng với các doanh nghiệp địa phương vốn là vấn đề đau đầu nhất thì hiện tại lại chẳng là gì cả. Chỉ cần không dùng mưu mẹo thủ đoạn, chỉ dựa vào buôn bán cạnh tranh, siêu thị Carrefour thật đúng là chẳng còn sợ ai.

Tôn Chiếu Luân lần này tới Nhật Bản, chính là để khảo sát tình hình siêu thị, và cũng vì tương lai chi nhánh siêu thị Carrefour đầu tiên ở hải ngoại –chi nhánh Kobe. Nơi đó đã gần như bị động đất san bằng vừa hay để bắt đầu từ đầu!

Đây chính là doanh nghiệp Hoa Hạ tư nhân tiên phong tiến vào thị trường các quốc gia phát triển của Âu Mĩ! Chỉ cần đến đây thôi Tôn Chiếu Luân đã như mở cờ trong bụng!

Những người cùng thời với ông ta trước đây làm gì có ai có được thành tích như ông ta ngày hôm nay chứ! Tết âm lịch năm nay Tôn Chiếu Luân trở về Hongkong thật sự là vô cùng náo nhiệt!

Tuy nhiên Phương Minh Viễn trong lòng còn vài phần lo lắng, theo hắn biết, bất kể là tập đoàn Refur Châu Âu hay tập đoàn Wal-Mart nước Mĩ, lúc này đều không tiến vào thị trường Nhật Bản nữa. Hơn nữa trên thế giới trước đây tập đoàn refur và tập đoàn Wal-Mart tiến vào thị trường Nhật Bản cũng chưa có được thành tích rực rỡ ở đây, ngược lại còn có xu hướng suy thoái.

Trong đó tập đoàn Reful lúc ban đầu quyết tâm trở thành ông trùm trong nghành bán lẻ của Nhật Bản thì sau khi tiến vào thị trường này được bốn năm không thể không chuyển nhượng tất cả những chi nhánh của mình cho các công ty của Nhật để rời khỏi Nhật Bản với cái giá phải trả là thua lỗ hàng trăm triệu đô la Mỹ.

Tập đoàn Wal-Mart tiến vào Nhật Bản sau đó, phải kiên trì đến bảy năm sau ngày khủng hoảng tài chính của Nhật các gia đình phải thắt lưng buộc bụng mới có thể nhìn thấy doanh thu đáng khả quan.

Hai tập đoàn bán lwe nổi tiếng thế giới đều rơi vào kết cục như vậy, làm sao có thể không khiến Phương Minh Viễn cảm thấy lo lắng về triển vọng của siêu thị Carrefour sau này được chứ. Nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản quyết định này của Tôn Chiếu Luân. Vì mục tiêu của Phương Minh Viễn là phải đưa siêu thị Carrefour tới Mĩ và Châu Âu, đem chiến hỏa đốt cháy hai tập đoàn hùng mạnh kia. Như vậy thử làm tại Nhật Bản, khiến tất thảy mọi người nhận thức tương lai gian nan hiểm trở cũng không phải chuyện xấu.

Dù sao Phương Minh Viễn cũng không định tự mình quản lý tập đoàn Carrefour, hơn nữa tập đoàn không ngừng phát triển, cá nhân hắn ở trong đó ảnh hưởng sẽ ngày càng nhỏ, tập đoàn Carrefour từ khi ra đời cho đến nay, có thể nói cơ bản là thuận buồm xuôi gió, toàn bộ cán bộ cao cấp của tập đoàn , tâm chí bừng bừng mạnh mẽ, chẳng những còn định cùng hai tập đoàn ở thị trường Trung Quốc cùng đấu phân cao thấp, mà còn dự tính trong 5 năm đồng loạt tiến quân vào thị trường các quốc gia phát triển. Lời nói này cho thấy siêu thị Carrefour đã có một thị trường tương đối.

Để siêu thị Carrefour tiến quân vào Âu Mĩ vài năm rồi gặp thất bại không bằng giờ chịu chút khổ cực, coi như là một chút nhắc nhở mọi người.

Hơn nữa Phương Minh Viễn cho rằng nếu siêu thị Carrefour có thể đứng vững ở thị trường Nhật Bản nới hai ông lớn kia gặp bất lợi khi nhảy vào thì sau này khai thác thị trường Mĩ và Châu Âu áp lực sẽ giảm đi không ít. Không thể không thừa nhận, người Nhật Bản trong lĩnh vực buôn bán phục vụ có nhiều điều độc đáo thú vị xứng đáng để học hỏi.

Ví dụ như ở Nhật Bản, gần như tất cả các siêu thị lớn và các ngành nghề giải trí phục vụ khác khi khách hàng làm hư hại gì đó, đều không cần phải bồi thường, hơn nữa người bán hàng, nhân viên phục vụ trước hết phải quan tâm khách hàng có bị thương vì việc đó không, nếu khách hàng bị thương ngược lại các doanh nghiệp còn bồi thường và xin lỗi khách. Tuy Phương Minh Viễn không cho rằng cách xử trí này trong thời gian ngắn có thể phù hợp với tình hình Hoa Hạ để có thể giúp tiến hành mở rộng diện tích của siêu thị Carrefour, nhưng thái độ và cách làm này cũng vẫn có chỗ đáng để học hỏi. Tuy nói về ngoài mặt xem ra là thương gia chịu tổn thất, nhưng về lâu dài cũng là chiếm được lòng tin của khách hàng. Điều này đối với sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt của sau này thì vô tình lại là một cách làm tốt.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là hắn hoàn toàn đồng ý với cách này.

Hai người cùng trở về, Phương Minh Viễn nói:

- Chú Tôn, theo cháu được biết thị trường Nhật Bản và thị trường Hoa Hạ, thị trường Âu Mĩ khác nhau rất lớn. . .

Theo bản thân Phương Mĩnh Viễn cảm nhận, siêu thị Carrefour, tập đoàn Refur và tập đoàn Wal-Mart thật ra phương thức hoạt động chủ yếu là thông qua cung cấp hàng hóa giá rẻ để hấp dẫn khách hàng. Điều này trên thế giới đối với đại đa số quốc gia, đương nhiên là không có vấn đề gì.

Nhưng người Nhật Bản lại khác. Nhật Bản từng bị thương gia toàn thế giới xem là “Thiên đường” vật phẩm xa xỉ. Nhật Bản nhân lực hùng hậu, khả năng mua sắm lại vô cùng mạnh mẽ khiến cho toàn bộ vật phẩm xa xỉ có thị trường tiêu thụ cực kì rộng lớn. Cho dù ở thập niên 70, 80 hay thậm chí 90, khi kinh tế Nhật Bản ở thời điểm gặp khó khăn thì dân chúng nước này vẫn đam mê hàng hiệu cho dù đã bao tuổi, cho dù có bỏ đi một ngày nghỉ du lịch của cả nhà thậm chí là nhịn ăn nhịn mặc cũng muốn mua cho được một cái túi Louis Vuitton. Rất nhiều thiếu nữ Nhật tham gia vào những chương trình mối lái cũng không ngoại trừ mục đích là vì muốn có được những thứ này.

Dưới ảnh hưởng của thái độ này, nếu như muốn dùng phương thức hàng rẻ đến thu hút khách hàng thì rất có thể chỉ làm cho nó có tác dụng ngược lại! Nói cách khác, đơn giản dựa vào ít lời lãi tiêu thụ để kinh doanh mà không có chút căn cứ về bất đồng trong văn hóa buôn bán Nhật Bản cùng thói quen điều chỉnh sách lược kinh doanh của chính mình chỉ làm cho người Nhật cảm thấy siêu thị đó chỉ là “Cửa hàng giá rẻ” hay “Hàng hóa rẻ hời không tốt”, tóm lại siêu thị đó chất lượng rất thấp!

-Còn nữa, Chú Tôn, chi nhánh được chọn nhất định phải ở nội thành, giao thông thuận lợi, không đòi hỏi phải là trung tâm thương nghiệp, nhưng cũng không thể lựa chọn vùng ngoại thành!

Phương Minh Viễn trịnh trọng nói

-Vì sao?

Tôn Chiếu Luân cảm thấy đôi chút lẫn lộn.

-Rất nhiều người Nhật Bản có ôtô, mặc dù ở vùng ngoại thành muốn mua đồ ăn cũng không có gì phiền phức cả!

Siêu thị xây dựng tại ngoại thành là cách làm quen thuộc nhất của những siêu thị có quy mô lớn , đặc biệt là những nước có xe oto tư nhiều thì lại càng là như vậy.

Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói

- Chú Tôn, chú nghĩ sai rồi. Người Nhật Bản và Âu Mĩ không giống nhau, với chúng ta cũng không hề giống. Rất nhiều gia đình đi ôtô tới vùng ngoại thành nghỉ ngơi, mua đồ ăn tại những siêu thị lớn giá cả thực phẩm lại rất rẻ, chứ ở Nhật họ rất ít khi chuẩn bị đồ ăn ở nhà. Thứ nhất là người Nhật đặc biệt chú ý tới độ tươi mới của thực phẩm, đặc biệt là rau quả, cá, thịt đã tinh chế, bình thường tùy theo khẩu vị mà mua, chứ không dự trữ ở nhà. Thứ hai, nhiều gia đình Nhật Bản có diện tích sinh hoạt rất nhỏ, không có thừa chỗ để dự trữ, thứ ba, cũng là quan trọng nhất, nữ giới sau khi kết hôn đều bỏ công việc, ở nhà nội trợ, chăm sóc con cái, cho nên hẳn có nhiều thời gian đi mua thực phẩm tại siêu thị mới ở nơi sống, cho nên, các siêu thị trong vùng đều tập trung ở nơi có lưu lượng giao thông cao, gần trạm xe, hay khu dân cư cũng tập trung gần phố xá sầm uất; thứ tư, người Nhật rất thiên vị sản phẩm của nước mình, tại Nhật rất nhiều người khi mua hàng hóa phải mua hàng của Nhật, hơn nữa còn muốn mua tại nơi người Nhật bán, điểm này rất rõ ràng.

Tôn Chiếu Luân không thể không dừng bước, sắc mặt khẽ biến sắc nói:

- Chết tiệt, cậu Phương, những điều cậu nói trong bản báo cáo của mấy tên tiểu tử kia đều không có nhắc tới! Thật là tắc trách quá!

Phương Minh Viễn cười nói

- Được rồi, chú Tôn, chú không cần phải tức giận như thế, cháu cũng chỉ là nói thế thôi, cũng có lẽ đến lúc đó mọi sự lại không như vậy. Hơn nữa mọi người cũng không hiểu rõ thị trường Nhật Bản, lo lắng không được chu toàn cũng là chuyện thường tình thôi. Ai nghĩ người ta lại chỉ thích mua đồ đắt tiền chứ không phải đồ tốt chứ?

Tôn Chiếu Luân gật đầu nghiêm mặt nói:

- Cậu Phương trải qua không ít điều vừa rồi, ta thấy lúc này việc khảo sát quả là trách nhiệm trọng đại.

Tuy thế, Phương Minh Viễn nói cũng vẫn chỉ là nói, cũng có lẽ tình huống cụ thể ở Nhật Bản không phải là thế đâu. Nhưng Tôn Chiếu Luân không nghĩ như vậy, mấy năm qua, ông ta trơ mắt nhìn nhà họ Phương từ một phú hộ thị trấn nhỏ vùng tây bắc phát triển tới ngày hôm nay, trở thành doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng cả nước, từng bước một, Phương Minh Viên đều không đi sai. Nắm lấy từng cơ hội một. Lúc trước ai có thể nghĩ đến, việc siêu thị Carrefour không tăng thêm giá trong thời kỳ có phong trào tranh mua mà lại có thểđể lại ấn tượng sâu sắc tốt đẹp đến như vậy trong lòng người dân trong tỉnh thậm chí là trong cả nước.

Càng không cần nói thêm, Phương Minh Viễn còn vừa đoán trước được trận động đất hủy diệt, làm cho Tôn Chiếu Luân hết sức kinh ngạc!

Nếu Phương Minh Viễn nghiêm túc đề xuất, Tôn Chiếu Luân cũng không dám mảy may lơ là qua loa. Bằng không xui xẻo, thì sẽ dẫm phải vết xe đổ của người Nhật! Không nghe lời Phương Minh Viễn, không phải là đã chết gần mười ngàn người rồi đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.