Người Chồng Máu Lạnh

Chương 50: Lâm trận bỏ chạy




- Chưa nói tới tao nhã gì, thư phòng chỉ là chỗ để sách mà thôi.

Sở Vân Tùng cười nhẹ, nói.

Tựa hồ Sở Vân Tùng cùng Sở lão gia tử sớm có ăn ý, bởi vì lúc đứng dậy lúc rời đi, Sở Vân Tùng kín đáo gật đầu với Sở lão gia tử mà Sở lão gia tử cũng vẫy tay nhẹ nhàng.

Nếu không phải Diệp Khai tâm tư kín đáo, ánh mắt nhạy cảm, chắc sẽ khó phát hiện hành động giữa hai cha con Sở gia.

- Vậy là đăng đường nhập thất rồi hả? xem ra ấn tượng đầu tiên của lão Sở gia với bản thiếu gia cũng không tệ, bước tiếp theo chắc là muốn xâm nhập khảo sát.

Diệp Khai hơi siết tay, thầm nói.

Cùng lúc, Diệp Tử Bình như có ý vô ý liếc nhìn Diệp Khai, ánh mắt ẩn chứa vẻ ân cần và cổ vũ sâu kín.

Diệp Khai ấm áp, khẽ gật đầu, ra vẻ bảo Diệp Tử Bình an tâm.

Nhi tử trưởng thành! Diệp Tử Bình trong lòng khẽ động, cảm giác hạnh phúc lẫn an tâm.

Diệp lão gia tử mặc dù không có động tác, nhưng hết thảy biến hóa chung quanh đều nằm trong tai mắt của ông.

Là tướng quân đã từng chinh chiến tứ phương, quân công vô số, năng lực khống chế đại cục của Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử là không thể nghi ngờ, sao không thể nhìn ra chiếu cố "đặc thù" của Sở gia đối với Diệp Khai? Bất quá đây cũng là một khảo nghiệm mà Diệp Khai phải trải qua, nếu như Sở gia chướng mắt hắn thì mọi người cũng coi như là du xuân.

Với con mắt của Diệp Khai, thư phòng của Sở Vân Tùng không lớn không nhỏ, chừng hơn bốn mươi mét vuông, không gian thoáng đãng sạch sẽ, chắc thường xuyên có người ra vào. Đồ gỗ lim giả cổ dùng ở đây toát lên khí tức cổ xưa, song các bản sách từ thời Tống trên giá sách bằng gỗ tử đàn nói lên thân phận không tầm thường của chủ nhân.

Trong thư phòng, ánh sáng mặt trời chỉ chiếu qua một ô cửa sổ gỗ khắc hoa, chính giữa khảm một khối pha lê nhỏ. Các mặt tường khác đều đặt giá sách, chỉ có vách trổ cửa sổ là treo mấy bức tranh thủy mặc, gần cửa sổ đặt một thư án, phủ da dê mỏng, bên trên có dấu mực, hiển nhiên là chỗ để chủ nhân viết chữ.

Trên thư án có đặt một tờ giấy Tuyên Thành, nét mực còn chưa khô, thoang thoảng hương thơm.

Diệp Khai nhìn sang thấy mấy chữ lớn viết theo lối thảo "Gia hữu đấu thất bất tự khoa."

Hàng chữ toát ra khí tức ngạo nhiên khiến Diệp Khai liên tưởng đến vị chuẩn cha vợ này cũng không phải hạng người bình thường, có thể dùng lực lượng một người áp chế toàn bộ ngân hàng kiến thiết khai phát, quả thực không dễ dàng, tuy cũng nhờ lực lượng Sở gia nhưng năng lực bản thân của Sở Vân Tùng cũng không thể khinh thường.

Sau khi vào phòng, Sở Vân Tùng cũng không nói gì, chỉ trải tờ giấy Tuyên Thành luyện chữ.

Diệp Khai tiện tay rút vài quyển sách trên giá đọc qua, cũng không cố kỵ mình là khách.

Tàng thư của Sở Vân Tùng có đủ [kinh, sử, tử, tập], còn có một số truyện ký danh nhân, sách Tống bản chỉ là một phần trong đó nhưng cũng là phần có giá trị kinh tế cao nhất. Một số sách thời Dân quốc cũng rất có giá trị vì còn lưu lại rất ít.

Về phần số lượng sách về Đường thi Tống từ dĩ nhiên không thiếu, Diệp Khai cũng không đọc qua, chỉ tiện tay rút ra một hai quyển rồi bỏ trở lại, cứ vậy chỉ trong thời gian chừng mười phút, hắn đã xem qua hơn mười bản, cảm giác qua loa xong chuyện.

Đúng lúc này, Sở Vân Tùng đã viết xong một bức đại tự, sau khi hơi ráo mực liền hỏi Diệp Khai:

- Cảm giác như thế nào?

- Rất đẹp.

Diệp Khai gật đầu.

- Đẹp như thế nào?

Sở Vân Tùng truy vấn.

- Nhiều sách hơn nhà cháu.

Diệp Khai đáp.

Sở Vân Tùng chợt phát hiện có cảm giác vô lực, khóc cười không xong. Đối mặt với Diệp Khai luôn hành động ra ngoài khuôn khổ như vậy, quả thật khó đối phó.

- Hình như cháu không quá có hứng thú với Đường thi Tống từ?

Sở Vân Tùng chú ý tới hành động vừa rồi của Diệp Khai. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Thi từ chỉ là tiểu đạo, thứ mà văn nhân tiêu khiển không có bao nhiêu quan hệ với trị quốc an bang. Chơi thì được, sa vào đó, hì, cũng không phải là tốt gì.

Diệp Khai lắc đầu.

- Khẩu khí của ngươi cháu không nhỏ nhỉ. Sở Vân Tùng hơi bất ngờ.

- Kỳ thật Đường thi Tống từ phần nhiều sa vào lối mòn, có thể khái quát đơn giản như sau.

Diệp Khai nói.

- Cái gì? Thật sự bác chưa từng nghe nói qua, không ngại nói thử xem?

Sở Vân Tùng hào hứng.

Diệp Khai ngẫu nhiên nghĩ tới mấu câu thơ hài hước:

- Thơ Đường cơ bản có thể tổng kết là: Điền viên hữu trạch nam, biên tắc đa phẫn thanh, vịnh cổ thương bất khởi, tống biệt mãn cơ tình. Nhi tống từ cơ bổn khả dĩ tổng kết vi: Tiểu tư hát hoa tửu, lão binh tọa sàng đầu, tri thanh vịnh cổ tự trợ du, hoàng thượng cung trung sầu. Thặng nữ trạch gia lí, la lị giá vương hầu, danh viện trượng phu tử đắc tảo,mm tại thanh lâu.

Sở Vân Tùng nghe xong, sau gáy nổi cả gân xanh, đây là thế nào chứ!

Nghĩ lại ông thấy tuy mấy câu của Diệp Khai tổng kết khó nghe nhưng đúng là mới mẻ. Sở Vân Tùng cũng biết, cho đến ngày nay, về phần bình luận Đường thi Tống từ đã sớm nát đường cái ra rồi, có thể phát hiện ra điều gì mới mẻ thật không đơn giản. Diệp Khai mới chỉ là học sinh cấp ba mà thôi, có thể nói ra như vậy thật sự khó được.

Nhất là hắn lại đem mấy câu xếp thành vần, càng có ý tứ.

Kỳ thật đang ở quan trường cũng tốt, thương trường cũng thế, muốn trở nên nổi bật, không thể đủ bảo sao hay vậy, cũng nên có chút phong cách riêng. Nhìn từ điểm này, nhân vật trọng yếu đời thứ ba của lão Diệp gia quả nhiên có chút môn đạo, khiến đại nhân vật khống chế mạch máu kinh tế của Sở gia như Sở Vân Tùng rất hứng thú.

Có điều càng là con cháu kiệt xuất lại càng khó khống chế, dù là nhìn từ góc độ con rể thì Sở Vân Tùng cũng không quá an tâm.

Nam nhân ưu tú sẽ luôn hấp dẫn một đoàn nữ nhân ưu tú, nếu như Diệp Khai thật sự ưu tú thì dù gả con gái cũng rất khó khống chế?

Nghĩ đến chung thân đại sự của con gái, Sở Vân Tùng cũng chỉ biết cau mày, chuyện này, khó làm ah.

- Chúng ta quay lại thôi, đừng để mọi người đợi lâu, chắc là Tiểu Tĩnh cũng nên trở về rồi.

Sở Vân Tùng nghĩ một hồi, cuối cùng nói một câu như vậy.

Diệp Khai gật đầu đồng ý, trong lòng tự nhủ coi như qua được vòng khảo nghiêm này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.