Người Chồng Máu Lạnh

Chương 25: Kế hoạch của Tần Thiên




- Đâm chết người rồi hả?!

Trong phòng thẩm vấn, Diệp Khai cũng ngạc nhiên.

Lúc hắn phóng xe đâm hai tên cướp đi motor cũng không cân nhắc đến những vấn đề khác, sau đó thấy bọn chúng ngã trong vũng máu cũng không cho rằng sẽ có án mạng.

Dù sao chiếc Porschec của hắn vừa mới khởi động, cự ly chưa đủ xa để đạt đến tốc độ trí mạng, làm sao có thể đâm chết người?

Nói chính xác thì xe Diệp Khai không trực tiếp đâm vào hai tên cướp, xe hắn chỉ đụng vào xe gắn máy của chúng rồi hai tên bị bắn ra. Chỉ là lúc này tranh cãi đã không còn ý nghĩa.

- Hai tên bị đâm chấn thương, một người chấn thương nghiêm trọng, được cấp cứu tại bệnh viện nhưng không qua khỏi, vừa mới chết đi.

Tạ Quân Ngọc tháo kính râm xuống nhìn Diệp Khai:

- Nói cách khác, anh đâm chết người rồi!

Diệp Khai nghe Tạ Quân Ngọc nói xong liền bình tĩnh lại rất nhanh. Lúc hắn liếc nàng thấy cô gái này thật ra cũng không tệ, chỉ là gương mặt tràn đầy khí thế làm người ta dễ dàng bị dọa đến khiếp sợ.

Xem ra, Tạ Quân Ngọc lại xuất hiện tại nơi này không chỉ vì xảy ra án mạng mà còn có một nguyên nhân nữa là vì nàng nghe nói Diệp Khai xuất hiện trong vụ án này.

Trước đó lần thứ nhất, Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan có xung đột với anh trai của nàng tại câu lạc bộ Đế Hào. Hai anh em Tạ gia hùng hổ chặn cửa, kết quả Diệp Kiến Hoan gọi quân đội tới ra mặt, giải quyết việc này.

Với thể diện của anh em Tạ gia, trong lòng chắc nuốt hận. Hôm nay Tạ Quân Ngọc nghe nói đã xảy ra án mạng, sau khi chạy tới thấy Diệp Khai đâm người liền muốn tự mình ra trận, đốc thúc vụ án.

Diệp Khai thoáng suy nghĩ điểm mấu chốt trong đó liền biết tuy Tạ Quân Ngọc chưa hẳn là bỏ đá xuống giếng mà đến nhưng chắc là không thể đơn giản bỏ qua cho mình. Dù sao chuyện lần trước cũng chưa giải quyết xong, hắn ngược lại không sợ hỏi:

- Tạ phó đội trưởng, nói chuyện cần cẩn thận, cô là phó tổng đội trưởng tổng đội hình sự kinh thành, quyền cao chức trọng, cũng không thể nói bừa giá họa cho người khácc! Tuy mọi người biết nhau nhưng không thân, nói chơi là không được!

Hắn vừa nói như vậy, Tạ Quân Ngọc cùng hai viên cảnh sát kia lập tức nghệt ra.

Bọn họ từ khi phá án đến nay chưa từng gặp qua nghi phạm như vậy, nhất là nghi phạm còn trẻ tuổi lại dám đối chọi với Tạ Quân Ngọc.

Điều này khiến Tạ Quân Ngọc cảm thấy uy nghiêm cảnh sát của mình trước mặt Diệp Khai không khác một tờ giấy mỏng ah!

- Thái độ của anh như vậy là sao! Nghiêm túc trả lời vấn đề của Tạ tổng đội, không cho phép nói nhăng nói cuội!

Một viên cảnh sát đang ghi chép nghe xong lập tức vỗ bàn, cả giận nói.

Uy nghiêm của Tạ phó tổng đội trưởng bị nghi phạm khiêu khích, hắn là cấp dưới trực tiếp, nhất định phải ra mặt.

Diệp Khai làm sao có thể sợ hắn, liếc xéo qua:

- Lớn lối gì đó? To mồm chưa hẳn là nói đúng, có lý không tại âm thanh cao!

Hắn quay sang Tạ Quân Ngọc:

- Tôi đang đi trên đường thấy bọn cướp ý đồ giựt tiền cướp sắc, gặp chuyện bất bình, thấy việc nghĩa ra tay, trợ giúp người bị hại đoạt lại vật bị mất, vật lộn và truy đuổi với phần tử tội phạm thất thủ đả thương người mà thôi! Chủ lưu là tốt, là tích cực! Về phần nói đả thương người, phì, nếu bọn chúng không chặn đường cướp bóc thì sao tôi phải truy đuổi, vậy thì cũng sẽ không bị thương rồi!

- Nhưng bây giờ người đã chết, là anh đâm chết đấy! Anh phải biết sự thật! Thành thật khai báo!

Viên cảnh sát bị Diệp Khai giáo huấn một hồi, thanh thế yếu đi không ít nhưng ý thức được mình không nên bị đối phương đè nén nên lại vỗ bàn nói.

- Tôi không đồng ý!

Diệp Khai trừng mắt:

- Người đúng là do tôi đụng nhưng theo tình huống lúc đó cũng chỉ là qua loa mà thôi, người có chết hay không là chuyện sau này ở bệnh viện. Tôi còn hoài nghi là có người mượn chuyện này giá họa cho tôi, giết người tại bệnh viện! Chuyện oan uổng như vậy, tôi nói lý lẽ với ai đây?

- Anh...

Viên cảnh sát nghe xong thiếu chút nữa là uất nghẹn.

Từ khi hắn vào cảnh sát đến nay quả thực chưa bao giờ thấy nghi phạm nào kiêu ngạo như vậy. Tuy hắn biết rõ tiền căn hậu quả chuyện này, trách nhiệm về phần Diệp Khai cũng không tính rất lớn nhưng đúng là Diệp Khai đụng người bị thương ah!

Nếu mỗi ngày đều gặp đối thủ như Diệp Khai vậy cũng đủ uất ức mà chết, chức vụ cảnh sát còn có thể làm được lâu dài sao?

- Tốt rồi!

Tạ Quân Ngọc gõ ngón cái xuống bàn ngăn hai cấp dưới, lạnh lùng nhìn Diệp Khai: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nhìn ra anh chưa nhận thức được vấn đề, vậy thì cứ ở đó suy nghĩ đi!

Tạ Quân Ngọc xô ghế đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Hai viên cảnh sát kia cũng đi theo, lúc ra khỏi cửa còn quay lại trừng mắt với Diệp Khai.

- Tạ tổng đội, tiểu tử này quá không thành thật, có lẽ cho hắn nếm thử chút mùi vị, tôi không tin hắn không phục tùng!

Một viên cảnh sát nghiến răng nghiến lợi nói với Tạ Quân Ngọc.

- Đừng nói lung tung, tôi xem qua vụ án này rồi, tuy thằng nhãi này dính dáng một chút nhưng không có vấn đề gì lớn.

Tạ Quân Ngọc lắc đầu nói.

Tạ Quân Ngọc có thể lên làm phó tổng đội trưởng tổng đội hình sự Kinh Thành là nhờ có người nâng đỡ nhưng tố chất bản thân nàng cũng rất cao. Nếu không một cô gái mới chỉ 23 tuổi lại có thể đảm nhiệm một chức vụ rất quan trọn, lại có thực quyền.

Sau khi ba người rời khởi, Diệp Khai thấy cửa được khóa ở bên ngoài.

- Chậc, xem ra phải ngủ qua đêm ở đây rồi?

Diệp Khai nhìn một chút, gãi gãi đầu nói.

Cũng may trong phòng khá ấm áp, dù không có giường nhưng đã có cái bàn lớn. Diệp Khai cũng không khách khí, cứ thế tuột giày rồi trèo lên bàn nằm ngủ. Được một lát hắn thấy không thoải mái, nhìn lại hóa ra là do chói đèn.

Hắn tìm trong phòng nhưng không thấy công tắc đâu cả, hiển nhiên ngọn đèn này được khống chế từ bên ngoài.

Diệp Khai suy nghĩ rồi đứng lên bàn, tháo bóng đèn ra khiến trong phòng tối om.

Tuổi trẻ nên dễ ngủ, không bao lâu sau, Diệp Khai đã chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Khai chợt cảm giác thân thể mình bị cái gì đó đụng vào liền tỉnh lại.

- Làm cái gì vậy?!

Diệp Khai rất không khách khí mắng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.