Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 250




Trên đời này có vài thứ, chỉ khi đặt ở nơi thích hợp mới có thể được mọi người thừa nhận, chứ đặt ở nơi không thích hợp sẽ khiến người ta cảm thấy đột ngột..

Thật ra bên trong có rất nhiều thuyền đang bỏ beo, to nhỏ đủ loại đủ kiểu dáng, đều dừng ở bên bờ, đây là cảnh tượng vốn dĩ rất hài hòa, nhưng khi thuyền Emilia hạ thủy, lại mang đến cho người ta một cảm giác không tương xứng.

Xưởng đóng tàu ở đây kết hợp với bến tàu ở xa xa, hình thành một bến cảng rất lớn, đừng nói là du thuyền, cho dù là tàu chở hàng cỡ lớn ra ra vào vào cũng vẫn có thể thấy rõ như ban ngày. Emilia xuất xưởng trà trộn lẫn vào trong đám tàu hàng, trông cũng không quá to … Thế nhưng, vẫn đem lại một loại cảm giác không ăn khớp.

“Sao lại quái đản thế a.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ban ngày ban mặt mà nhìn con thuyền này chả khác nào thuyền ma cả.”

“Tôi cũng thấy thế.” Triển Chiêu gật đầu, “Do thiết kế và vẻ bề ngoài hay còn do thứ gì khác nhỉ? Thật giống một con thuyền ma đang lướt trên biển á.”.

“Có thể do hiệu quả làm cũ không?” Công Tôn nâng gọng kính, “Hay là do khí thế của nó?”.

Lúc này, không chỉ Bạch Ngọc Đường bọn họ, xung quanh cũng có không ít người đến coi, một vài người đứng trên boong tàu chở hàng, còn có các thuyền viên, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vô cùng hiếu kỳ về Emilia..

“Xem ra cảm thụ trực quan của mỗi người cũng không khác nhau là mấy.” Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Tương Bình, kêu cậu ta điều tra một chút, xem nhà thiết kế của con thuyền Emilia này là ai..

Công Tôn và Mã Hân kiểm tra sơ bộ thi thể Kim Lương.

“Thời gian tử vong khoảng 2 đến 3 giờ sáng.” Công Tôn tháo găng tay xuống, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Phân tích mặt ngoài thì là tự sát, còn các đầu mối khác, phải mang về tiến hành kiểm tra thi thể thêm mới biết được.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu..

Triển Chiêu nhìn xung quanh chiếc du thuyền một chút, “Con thuyền này rất khí phái, là ở đâu tới đây? Kim Lương có thể mua nổi sao?”

Triệu Hổ ra ngoài hỏi thăm mấy nhân viên trong bến tàu, có vài người nhận ra Kim Lương. Họ đều nói con thuyền này đúng là của Kim Lương, hình như vừa mua được không bao lâu..

“Thầy tướng số bây giờ giàu vậy a?” Triển Chiêu kinh ngạc..

“Bình thường thôi.” Công Tôn từ trong túi quần Kim Lương lấy ra một quyển danh thiếp dày, lật vài trang, đưa cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lơ đãng lật qua lật lại, “Đều là quan to.”.

“Còn có sổ công tác.” Mã Hân lật xem một quyển sổ dày Kim Lương mang theo bên người, tấm tắc hai tiếng, “Lịch trình dày đặc nha, thật nhiều người tìm gã để xem phong thuỷ!”.

“A.” Triển Chiêu tỉ mỉ lật từng trang, nhíu mày, “Sớm biết thế tôi cũng đi làm thầy tướng số, so với làm tâm lý kiếm tiền thật dễ hơn nhiều!”

“Đội trưởng.”.

Lúc này, Mã Hán đang chạy loanh quanh đột nhiên vẫy vẫy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu.

Hai người nhìn nhau —— chắc là phát hiện ra đầu mối gì thú vị đây.

Theo Mã Hán xuống buồng nhỏ trên tàu, bên trong ánh đèn mờ ảo, phía dưới du thuyền có ba gian phòng, gian thứ nhất là phòng khách, có quầy bar và sô pha bố trí rất hoa lệ, cũng không có gì đặc biệt..

Triển Chiêu chú ý tới tủ rượu phía sau quầy bar, bên trên xếp đủ các loại rượu đỏ, có chút hiếu kỳ, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Trời nóng thế này mà rượu đều đặt ở trên thuyền?”.

Bạch Ngọc Đường mở tủ rượu nhìn một chút, phát hiện có hệ thống điều khiển nhiệt, suy nghĩ một chút, “Có thể chỉ để tạm thời ở đây thôi.”

“Tủ ly cũng đầy rồi a.” Triển Chiêu nghi hoặc, “Kim Lương ở trên thuyền, hay là chuẩn bị để tiếp khách?”

“Gã hẳn là không ở đây.” Mã Hán mở cửa một gian phòng, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Tôi trước sau đều xem qua rồi, không có phòng ngủ.”.

Triển Chiêu đi qua nhìn gian phòng sau cánh cửa Mã Hán vừa mở ra.

Đó là một gian phòng đậm phong cách Trung Quốc, lắp đặt đống thiết bị này hẳn là không ít tiền đi, tuy rằng rất nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, nội thất bằng gỗ lim mang đến không khí rất cổ xưa, chỉ là treo rất nhiều tranh vải màu đen, bên trên dùng mực đen vẽ nên đủ loại bùa chú, trên bàn còn bày vài thanh kiếm cổ, xung quanh nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện rất nhiều đồng tiền cổ được một ít vải đen kết lại treo ở góc tường, tại mỗi góc đều đặt một chiếc gương đồng vàng óng, phản chiếu không quá rõ ràng, bởi vì góc đặt nên hình ảnh người trong gương không được rõ, cảm giác như có ba đầu sáu tay..

“Ồ?”.

Một tiếng “ồ” này của Công Tôn hàm chứa rất nhiều ý tứ, Triển Chiêu nghe ra không ít hứng thú bên trong —— đích xác, cách bố trí của căn phòng này, nếu như có thêm vài cương thi ngồi trên ghế lim tay cầm chén ngọc chứa thuốc độc, sẽ triệt để phù hợp với thẩm mỹ của Công Tôn.

“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Bạch Ngọc Đường khoanh cánh tay ngẩng đầu nhìn bức phù điêu bát quái cùng bốn vị La Hán khuôn mặt dữ tợn, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến chuyện khoác một bộ đồ cổ trang cho Công Tôn, lập tức có thể chụp thành ảnh cổ trang chẳng thua kém hàng thật.

Mã Hân chụp ảnh gian phòng lại, chuẩn bị gửi cho Tương Bình nghiên cứu..

Lúc này, Tương Bình vừa lúc gọi điện qua, “Đội trưởng a, em tra được rất nhiều đầu mối, anh xem video một chút nè.”

Bạch Ngọc Đường đem chiếc điện thoại trí tuệ ném sang cho Triển Chiêu, chiếc điện thoại này đã được Tương Bình xin “tổ chức” cung cấp cho, Bạch Ngọc Đường trên căn bản không hề động vào, điện thoại di động gần đây trông chẳng khác nào cục gạch cả, trực tiếp có thể đập người chết, công dụng nhiều đến mức quả thực vũ nhục đến cái danh của “điện thoại di động”.

Triển Chiêu lại dùng rất thuần thục, chọn vào video call, sau đó đặt điện thoại lên một cái giá nhìn y chang cái bàn thờ cách đó không xa, hai bên còn có hai cái giá cắm nến, đằng trước lại có một cái lư hương, hơn nữa bên trong màn hình đang hiện ra khuôn mặt phóng đại của Tương Bình … Mọi người trong vô thức chỉ muốn chắp tay vái lạy.

Tương Bình ở bên này đang chiếu video trên máy tính, liếc mắt thấy được cảnh tượng ở bên kia lại càng thêm hoảng sợ, “Oa… Từ thuyền ma nhảy sang Liêu Trai sao? Tình tiết kiểu này dã man quá rồi nha.”.

“Tra được gì rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình..

“Trước tiên ọi người xem mấy tấm hình.” Tương Bình thao tác một hồi, trên màn hình xuất hiện một số hình ảnh.

Triển Chiêu phóng to hình lên, thì phát hiện đó là ảnh chụp một chiếc thuyền cổ.

“Đây là ảnh chụp gì?” Công Tôn nhìn vào, phát hiện mấy con thuyền này hình thức tương đối khác nhau, có kiểu dáng Trung Quốc cũng có kiểu dáng Tây Âu, điểm giống nhau chính là đều rất cũ nát, hơn nữa đều gợi đến một loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

“Người này.” Tương Bình đưa ra một tấm hình đen trắng, trên tấm hình là một người đàn ông cao lớn, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, có vẻ đã trung niên, cảm giác có phần giống người Ả Rập.

“Ai a?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Người này tên Mario, là một thợ chụp ảnh phong cảnh biển rất nổi tiếng, có một biệt hiệu, là Người săn thuyền ma.” Tương Bình nói, “Người này quanh năm du lịch trên biển, quay chụp đủ loại thuyền ma cả chìm lẫn nổi, trong quãng thời gian ông ấy mất tích từ năm hai mươi tuổi đến năm bốn mươi tuổi, đã quay chụp được 12 chiếc thuyền ma có tên trong lịch sử, bên cạnh đó còn vài trăm chiếc thuyền chìm dưới đáy biển khác, có điều năm 40 tuổi ông ấy vừa rời bến thì mất tích luôn, không thấy trở về nữa, có lẽ đã gặp nạn trên biển.”.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mi tâm, việc này cùng vụ án chẳng thấy có chút liên quan gì cả, đầu mối lúc này đã đủ hỗn loạn, sao lại còn xuất hiện thêm tay Mario này chứ?.

Triển Chiêu hiển nhiên cũng có chung suy nghĩ với Bạch Ngọc Đường, anh khó hiểu hỏi Tương Bình, “Mario này có quan hệ gì với vụ án của chúng ta?”

“Mọi người nhìn tấm này xem.” Tương Bình bỗng nhiên lấy ra một tấm hình khác ra.

Trong nháy mắt, mọi người đều trở nên trầm mặc, sau đó đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có con thuyền Emilia ở phía xa xa ….

Emilia cùng con thuyền cổ trong tấm hình đen trắng trên màn hình lúc này hầu như giống nhau như đúc!

“Y hệt…” Công Tôn kinh ngạc, “Emilia được thiết kế dựa vào tấm ảnh này?”.

“Rất giống đúng không? Chỉ là chiếc thuyền này không có dòng chữ Emilia thôi.” Tương Bình nói, “Tấm ảnh này do Mario chụp trước khi mất tích ở rìa Tây Thái Bình Dương. Trong ghi chép cá nhân của Mario có miêu tả về chiếc thuyền này. Bên trong viết: “ngày đó trời rất nóng, nhiệt độ trên boong tàu lên đến 50 độ, mặt trời chói chang, nước biển xanh ngắt nhưng vô cùng tĩnh lặng. Mấy chiếc thuyền ma ông ấy phát hiện ra cơ bản đều gặp được trong lúc bão bùng sấm chớp, bởi vậy ngày đó ông ấy chỉ cầm ống nhóm và máy hình để chụp mấy con cá heo. Lúc ông ấy cầm ống nhòm nhìn xung quanh xem có hòn đảo nhỏ nào ở xung quanh không thì phát hiện được chiếc thuyền màu trắng này.”.

“Ồ…” Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, “Chiếc thuyền này bất luận nhìn thế nào cũng là một chiếc thuyền hiện đại, chỉ là không có vật gì để so sánh nên không biết nó lớn đến mức nào.”.

Công Tôn cũng gật đầu, “Emilia nếu như có thật, chắc cũng cùng kết cấu như thế này nhỉ?”

Tất cả mọi người gật đầu, hạn chế về thời gian là đây a.

“Còn không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình.

Tương Bình tiếp tục đọc bản ghi chép cá nhân của Mario, “Chiếc thuyền này xuất hiện rất quỷ dị. Xung quanh không hề có gợn nước, hơn nữa vị trí nó đứng không hề ít đá ngầm. Kỳ quái nhất chính là, con thuyền này thoạt nhìn rất trầm lặng, trên thuyền ngay cả một người cũng không có, thân thuyền loang lổ, rõ ràng không hề có mục đích dong thuyền du ngoạn trên biển, lúc đó Mario biết rằng, ông ấy chắc chắn đã gặp được một con thuyền ma, một con thuyền ma đặc biệt.”.

Tất cả mọi người gật đầu —— đủ đặc biệt a.

“Nhưng vì góc chụp không tốt lắm, lúc ông ấy giương máy lên thì ảnh chụp không được đẹp, vì vậy liền thay đổi phương hướng, đuổi theo con thuyền nọ.” Tương Bình nói đến đây, thanh âm đè thấp xuống vài phần, như đang muốn tạo không khí rung rợn, “Khi ông ấy xuyên qua đống đá ngầm, hao hết tâm tư mới kéo gần được khoảng cách với con thuyền ma thì xuất hiện một sự kiện cổ quái.”.

“Nói nhanh, không được câu giờ!” Bạch Ngọc Đường giục..

Tương Bình chỉ chỉ vào một tấm hình khác, là chụp lại một trang nhật ký viết bằng tiếng Ả Rập, chỉ thấy bên trên có đánh dấu vài trọng điểm, chắc là Tương Bình dùng máy vi tính đánh dấu lại cho Bạch Ngọc Đường bọn họ dễ nhìn.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, nhíu mày, “Mario nói ông ấy ở đầu thuyền nhìn thấy một cô gái.”.

Tất cả mọi người sửng sốt, “Trên thuyền có người?”.

“Nè, tình tiết sao giống trong phim kinh dị quá nha?” Công Tôn hưng phấn hẳn, “Một cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện ngăn cản chàng trai lên thuyền vân vân?”.

“Công Tôn, anh xem phim nhiều quá rồi.” Tương Bình giội một gáo nước lạnh, “Hiện thực so với phim ảnh bi kịch hơn nhiều nga.”

Công Tôn chẳng hiểu gì, lúc này, mọi người nhìn sang Triển Chiêu, thấy vẻ mặt của anh có chút phức tạp, phiên dịch được tiếp tục, “Mario nói, ông ấy thấy cô gái kia đi tới đầu thuyền, sau đó, có những người khác lục tục theo sau, trong đám người đó nam có nữ có già có trẻ có, đều xếp hàng ở phía sau lan can phía đầu thuyền như một đội quân, rất nhiều người còn rơi nước mắt.”.

Mọi người khó hiểu, “Rơi nước mắt?”.

“Em biết rồi.” Mã Hân hỏi, “Có phải thuyền bọn họ gặp nạn, gặp được thuyền của Mario, cho rằng đã được cứu không?”

Mọi người gật đầu —— có khả năng nha.

“Cũng có thể.” Triển Chiêu nói. “Khi ông ấy đang xem xét xem đám người trước mắt là người hay là ma, đột nhiên một tiếng súng vang lên, một người trong số đó đầu bị nổ tung.”.

Triển Chiêu nói xong, tất cả mọi người sửng sốt..

Công Tôn ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tình huống kinh khủng gì thế?”.

Triển Chiêu nhún vai, tiếp tục nói, “Sau đó ông ấy nghe thấy hàng loạt tiếng súng liên tiếp vang lên, những người đứng ở đầu thuyền đều bị trúng đạn mà chết … Ngay trước mắt ông.”.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt một hồi, mở miệng, “Chẳng lẽ là hải tặc?”.

Triển Chiêu gật đầu, “Mario nói sau khi người trên thuyền bị xử quyết xong, có đám người bịt mặt cầm súng đến đạp hết đống thi thể xuống biển, khi liếc mắt thấy ông, liền quay lại nổ súng. May là vị trí của ông ấy không tính là quá gần, lập tức quay đầu bỏ chạy mới tránh thoát một kiếp. Rời đi xa rồi, mới phát hiện phía sau chiếc thuyền kia, có vài chiếc thuyền hải tặc dừng lại, những chuyện diễn ra sau đó ông ấy không quá rõ ràng.”.

Mọi người nghe được mục trừng khẩu ngốc —— trùng hợp như vậy, quả thực là chấn động..

Triển Chiêu nhìn lại tấm hình, “Về mặt ý nghĩa, đây chính là khoảnh khắc ngay trước khi con thuyền đó biến thành thuyền ma sao?”

Tương Bình gật đầu, “Không sai a, bởi vậy khi tấm hình này được trưng bày trong triển lãm cá nhân của Mario thì được mệnh danh là 《 khoảnh khắc cuối cùng》”

Tất cả mọi người trầm mặc không nói —— khoảnh khắc cuối cùng ư? Vì sao vẻ bề ngoài của Emilia với nó lại giống nhau như đúc? Nhưng dù sao đi nữa thì cái tên kia cũng rất không may mắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.