Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 13




Mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ phủ phắp thành phố.

Trận giao tranh đoạt quyền oanh liệt giữa con trưởng và con riêng nhà họ Lục, trận đại chiến giữa Tập đoàn Lục thị và Công ty đầu tư mạo hiểm Ức Lam kết thúc bằng sự thắng lợi của Tập đoàn Lục thị.

Vì số cổ phiếu đầu đầu tư quan trọng của Ức Lam sụt giảm mạnh dẫn đến đến tổn thất nặng nề và cũng phải bồi thường khoản phí vi phạm hợp đồng kếch xù cho đối tác nên không thể không bán tháo cổ phần của Lục thị trong tay ra, trong vòng một đêm đã hoàn toàn thối lui khỏi ban hội đồng quản trị của Lục thị.

Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã mang tới ảnh hưởng nặng nề cho Lục thị, hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, mà đối thủ cũng có thể phản công bất cứ lúc nào.

Lục Cảnh Lễ như trưởng thành chỉ trong một đêm, vị công tử ca luôn bất cần đời lúc này lại yên lặng gánh vác hết thảy, gia đình lộn xộn, công ty lại xảy ra vô số vấn đề…

Từ sau khi Ninh Tịch phẫu thuật xong, Lục Đình Kiêu không hề rời cô lấy một bước.

Lục Cảnh Lễ quay đầu đi giấu đôi mắt đỏ ửng, sau đó lại nhìn người đàn ông trước giường bệnh nghiêm túc nói: "Anh, anh yên tâm, chuyện công ty đã có em, em cũng sẽ chăm sóc ba mẹ… anh… chỉ cần ở bên chị dâu… còn lại không cần nghĩ gì nữa cả…."

Anh rất rõ lúc này anh trai mình đang đau đớn và hối hận đến nhường nào.

Đến tận lúc này anh vẫn nhớ như in khoảnh khắc trước lúc nhận được tin dữ, Lục Đình Kiêu đột nhiên bảo anh đi đón Ninh Tịch, để cô nằm trong phạm vi anh nhìn thấy được.

Chỉ sợ lúc đó anh đã linh cảm được nguy hiểm rồi…

Lục Đình Kiêu cầm chặt hai tay cô, khóe miệng đắng chát, bây giờ ở bên cô… còn có ích gì nữa…

Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng quả thật là những bức ảnh kia đã khiến anh ghen ghét với người đàn ông nọ, khiến anh mất hết lí trí và phán đoán, một lòng muốn giải quyết tất cả nhưng lại không để ý đến thứ quan trọng nhất.

Anh luôn để cô đợi… đợi tất cả những chuyện này kết thúc…

Vậy mà bây giờ, cô lại không thấy được…

Nếu như anh có thể lo lắng chu toàn thêm chút nữa thì chắc chắn những chuyện này sẽ không xảy ra… nghĩ đến những chuyện này, sự tuyệt vọng và hối hận gần như nuốt chửng cả con người anh.

Anh nghĩ, nếu lúc đó anh chu toàn thêm một chút, tỉnh táo thêm một chút, không xúc động như thế... Nếu ngay từ đầu anh không trêu chọc đến cô… nếu như anh không ép buộc cô vào thế giới của mình…

Cô phóng khoáng tự do như vậy, sôi nổi như thế, người cô thích chắc cũng giống như cô…

Nhưng cô lại vì anh mà thu hết góc cạnh lại, bẻ gãy đôi cánh, thay đổi bản thân, chịu thiệt thòi về mình, đến ngay cả tính mạng mình cũng giao ra…

"Có lẽ... từ lúc bắt đầu anh đã sai… Anh không nên ép cô ấy ở cạnh anh…" Lúc này đây, giọng nói của anh như mất hết sự lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, yếu ớt đến nỗi dường như chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức vỡ tan.

Lục Cảnh Lễ chưa hề trông thấy dáng vẻ yếu ớt thế này ở Lục Đình Kiêu bao giờ, tim anh ta nhói đau: "Anh, anh nói bậy gì thế! Tiểu Tịch Tịch thật lòng thích anh đó!"

Lục Cảnh Lễ lo lắng không thôi đang muốn an ủi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Nhan Như Ý gọi tới.

"Alo, mẹ, sao thế ạ?"

"Alo, Cảnh Lễ à, con mau qua đây đi, tốt nhất là bảo anh con tranh thủ qua nữa, Tiểu Bảo tỉnh rồi…" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hốt hoảng của Nhan Như Ý.

Mặt Lục Cảnh Lễ lập tức căng cứng, "Tiểu Bảo tỉnh rồi sao? Được, con lập tức đến ngay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.