Người Chơi Hung Mãnh

Chương 9: Lời Đề Nghị Khiếm Nhã




Editor: trang bubble

Lời của Tư Không Thận quanh quẩn thật lâu ở bên tai Mộ Lam Yên. Cho đến hai người ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, trên đường tiến về phía Ngự Thiện Phòng tra xét cặn thuốc, nàng đều còn có chút thẫn thờ. 

Tư Không Thận nói, lúc trước sỡ dĩ hắn nói cảm thấy Lâu Lan là giả, cũng bởi vì người muốn mưu hại phụ vương của hắn và Lâu Lan, vẫn luôn chưa từng ngừng lại. Trong cung chỉ có le que mấy người biết thân phận của Lâu Lan, người ngoài chỉ biết nàng là thê tử hôn ước của Tư Không Thận hắn. Mà sở dĩ những người đó hạ độc thủ, ước chừng cũng là bởi vì không muốn thảm án mười bảy năm trước lật lại bản án.

Mộ Lam Yên hỏi tại sao hắn muốn nói với nàng những thứ này.

Tư Không Thận nói, vốn đang không xác định, nhưng mà bởi vì Mộ Lam Yên đột nhiên nhắc tới ngọc bội kia. Hắn chính là đánh cược một lần, đánh cược Mộ Lam Yên mới là cháu gái ruột của thái sư kia.

Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy tất cả tin tức này quá mức không rõ, cho nên bản năng có chút muốn bài xích và phủ nhận những tin tức kia!

Đi tới Ngự Thiện Phòng của Khôn Ninh cung, bên trong đã không còn một người. Lúc bọn họ đi ra thì hoàng hậu đã bưng điểm tâm đã làm xong đưa qua. Nghe Tư Không Trung Minh dặn dò, nói trước đó phái người đuổi người bên trong ngự thiện phòng đi.

Cho nên trước mắt, bọn họ cũng có thể tùy tiện lục cả Ngự Thiện Phòng!

Tư Không Thận nghe lời Mộ Lam Yên nói, cẩn thận lưu ý từng cái góc trong ngự thiện phòng. Đông lật tây lục, hắn hoài nghi mở miệng: "Ngươi muốn tìm cặn thuốc kia làm gì?"

Một tay của Mộ Lam Yên cầm mở một cái ấm sắc thuốc, tra xét cẩn thận: "Vấn đề đầu tiên chính là phải khống chế được độc tính của phụ vương ngươi. Trước kia là Thường Đức tự mình cầm thuốc, hơn nữa không có phương thuốc. Ta cũng không thể tùy tiện chữa trị, ngộ nhỡ nếu là nhìn lầm rồi, trừng phạt là chuyện nhỏ, rơi đầu chuyện lớn đấy."

Tư Không Thận khẽ cười một tiếng, nói năng có chút tùy tiện: "Sợ cái gì, ta bảo vệ ngươi."

Lúc này Mộ Lam Yên đã sáng tỏ tâm ý của Tư Không Thận. Nam nhân này một khi quyết định chuyện gì, quả nhiên là mười đầu trâu cũng không kéo về được. Liếc mắt đối phương một cái, chính là lười nói chuyện tiếp tục tìm kiếm.

Hai người gần như đã lục hết cả Ngự Thiện Phòng một lần. Cho đến cuối cùng, Tư Không Thận tìm được một chút cặn bã ở một ngõ ngách trong bếp, cho là đồ vô dụng lầm bầm một tiếng: "Chẳng lẽ hiện tại cặn thuốc cũng có thể làm diêm đốt?"

Cho tới bây giờ thân là hoàng tử quần áo đến vươn tay cơm tới há mồm, hắn đương không nhiên biết, nhưng Mộ Lam Yên biết.

Cặn thuốc ướt nhẹp lại xuất hiện ở địa phương không nên xuất hiện, điểm đáng ngờ to lớn. Không nói hai lời, nàng đi nhanh lên đến bên cạnh Tư Không Thận, ngồi xổm xuống, nhíu mày đưa tay ngăn lại tay của đối phương muốn vươn ra: "Ngươi đừng cử động, đế ta tới!"

Tư Không Thận nghe vậy, khóe mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, lách mình lui một bước, cho Mộ Lam Yên một vị trí vọt lên. Thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng vào túi thuốc đen thùi lùi này, rồi sau đó nhận lấy, nhanh chóng đi tới bên ngoài Ngự Thiện Phòng.

Ánh mặt trời chiếu lên cặn thuốc trong túi thuốc này, bèn bày tất cả tại chỗ.

Tư Không Thận theo sát bước chân của Mộ Lam Yên, nghiêm túc quan sát thứ kỳ quái bị hắn phát hiện. Mộ Lam Yên thuận tay xé ra, tất cả đồ vật bên trong đều bày ra rời rạc ở chỗ trước mặt bọn họ.

Một mùi thuốc nồng nặc tản ra. Hai người không tự chủ được mà nhướng chân mày lên.

Đây hiển nhiên là hôm nay mới vừa sắc.

Mộ Lam Yên đưa tay đẩy ra một chút cặn thuốc, bốc lên ngửi một cái.

Tư Không Thận không hiểu, ánh mắt sâu kín quan sát đối phương: "Đây là ý gì?"

Dừng một chút, trên mặt Mộ Lam Yên bộc lộ dáng vẻ hiểu rõ: "Đây chính là dược liệu mà phụ vương của ngươi uống." Dứt lời, nàng đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn lại bên trong ngự thiện phòng, nhìn thấy cách đó không xa lại gác một bộ bút mực và giấy, chạy nhanh qua lấy tới đây.

Tư Không Thận nhìn người nọ giao giấy bút cho mình, giật giật bờ môi: "Chuyện này. . . . . ."

Lúc này, Mộ Lam Yên có chút ác cảm nhìn đối phương, chỉ vào cặn thuốc trên đất kia nói: "Ngươi còn xưng mình từng học mấy chiêu với ngự y đấy. Mới vừa rồi, phụ vương của ngươi nói mấy vị thuốc, có phải cho rằng đều ở nơi đây hay không?"

Mộ Lam Yên nhắc nhở như thế, Tư Không Thận mới ngạc nhiên nhìn lại dược liệu đen thùi lùi trên đất, hiểu rõ gật đầu một cái. Hắn cảm thấy việc này không thể trách hắn, hắn đi theo Thường Đức cũng chỉ là học một chút bắt mạch và trị liệu ngoại thương. Chuyện dược liệu này thật đúng là không biết nhiều bằng Mộ Lam Yên.

Tiếp theo, một người phân tích bên trong đã có dược liệu gì, một người cầm giấy bút ghi chép tỉ mỉ.

Đợi cho chuyện cũng làm xong rồi, Mộ Lam Yên nhận lấy phương thuốc trong tay Tư Không Thận nhìn mấy lần, thoả mãn mà gật đầu. Cùng lúc đó, Tư Không Thận nhớ tới chỗ tìm được cặn thuốc này, trong lòng không khỏi có vẻ không hiểu.

Chuyên tâm suy tư sâu xa thứ đã bị bới ngổn ngang không chịu nổi trên đất kia, sâu kín mở miệng: "Ngươi nói, tại sao lại có người đặt thứ ẩm ướt như vậy ở bên cạnh đốt lửa?"

Phương diện này, Mộ Lam Yên tự nhiên có nghĩ đến. Có điều mới vừa rồi nóng lòng nghiên cứu cách điều chế gì đó, lo lắng bị mặt trời chiếu, một chút mùi của dạng dược liệu vụn sẽ tiêu tán, cho nên lựa chọn tạm thời coi thường. Mà trước mắt, nàng cũng không thể không suy tính một chút, rốt cuộc là tại sao?

Trầm mặc nửa thừa nhận, hai người đột nhiên trăm miệng một lời nói: "Trừ phi thuốc này có vấn đề!"

Tư Không Thận thấy độ ăn ý với Mộ Lam Yên đạt tới vừa vặn, khóe miệng kéo ra nụ cười mỉm, theo bản năng đưa tay sờ sờ đầu của đối phương: "Bình thường, cặn thuốc trong cung đều tập hợp để ở một chỗ, sau đó chuyên chở toàn bộ xuất cung. Ta đoán chừng người kia là muốn thiêu hủy nó, nhưng mà quá ướt, đốt một nửa đột nhiên có chuyện rời đi."

Mộ Lam Yên bày tỏ tán đồng gật đầu một cái, về phần nguyên nhân tại sao muốn đột nhiên thiêu hủy, không thể không khiến nàng suy nghĩ một phen. Nàng nắm giấy Tuyên Thành trên tay, tới tới lui lui lại nhìn mấy lần.

Đột nhiên lại là ngồi xổm người xuống, chợt hốt lên một nắm dược liệu lại gần cánh mũi ra sức ngửi một cái.

Năm đó đi theo Cân đại phu học y thì cái khác không dám nói đặc biệt giỏi, nhưng mà nhận thức dược liệu này chính là khắc sâu tâm tư của Cân đại phu. Chỉ là ở trước mặt cha mẹ Mộ Lam Yên đã khen ba bốn lần không ngừng. Mỗi lần đều nói đến sắc mặt Mộ Lam Yên ửng hồng một mảnh, vô cùng chột dạ.

Tư Không Thận không biết người trước mặt lại đang giày vò cái yêu thiêu thân gì, lui về sau một bước, nghiêng đầu qua quan sát đối phương. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia đón lấy ánh mặt trời, da dẻ đầy đặn, phiếm trong suốt.

Da trắng nõn nà —— đây là từ tới được khi phản ứng đầu tiên trong đầu Tư Không Thận. Thấy đối phương nghiêm túc trịnh trọng nhắm mắt lại suy nghĩ, hắn cũng thức thời không nói một câu. Hơi một lát nữa, Mộ Lam Yên sâu kín mở mắt, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tư Không Thận, trên mặt thoáng qua nụ cười vui mừng.

"Nơi này, lại có một vị lộc thạch hộc."

Chỉ là một vị thuốc, Tư Không Thận đương nhiên không biết có gì khác biệt.

Mộ Lam Yên ném đi dược liệu trong tay, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Còn nhớ bên trong dược liệu cho ngươi ghi có một vị cẩu kỷ hay không?"

Tư Không Thận gật đầu một cái.

"Cẩu kỷ và lộc thạch hộc là hai vị thuốc không thể đồng thời uống vào. Trước đó, lúc ta bắt mạch cho phụ vương của ngươi, lại cảm thấy hắn dương khí suy sụp, mạch đập suy dần dần, có khuynh hướng rút ngắn lại ba chiếc đèn bổn mạng của con người. Lộc thạch hộc này dùng đơn độc, chính là một vị thuốc tốt. Nhưng cố tình, ở trong chỗ cặn thuốc này bị người mài thành bột, hơn nữa mùi vị cực kì nhạt. Nếu không phải ta xem xét tỉ mỉ, chỉ sợ cũng không phát hiện được. Thường Đức không thể nào phạm sai lầm như vậy, cho nên ta hoài nghi, là có người cố ý!"

Lời của Mộ Lam Yên vừa nói ra, dọa Tư Không Thận sợ ngây người.

Trong lòng hắn tự nhiên sáng tỏ có người muốn hại phụ vương của hắn, nhưng trực tiếp bỏ thuốc ở trong dược, bọn họ quả thật chưa từng đoán được. Bởi vì lúc đầu cho rằng, độc của Tư Không Trung Minh cũng không phải quá khứ lâu dài mà đến.

Xa xăm nhớ lại nửa năm trước, bọn họ tra khám ra được về tin tức nữ tôn dòng chính của tiền thái sư. Tư Không Trung Minh không nói hai lời chính là dẫn Tư Không Thận tự mình xuất cung, nhưng chính là vào khi đó bị thích khách ra tay. Sau đó, mặc dù thích khách tự sát ngay trước mặt tất cả Ngự lâm quân dẫn theo đi ra ngoài. Nhưng, Tư Không Trung Minh cũng là trúng độc về cung.

Chuyện này hiếm có người biết, ngay cả hoàng hậu cũng chỉ cho là nửa năm này hoàng thượng quá mức khổ cực, mà rơi xuống gốc bệnh.

Vì không đánh rắn động cỏ, hai người Mộ Lam Yên và Tư Không Thận tay không tìm một cái túi tương tự với lúc trước, xếp toàn bộ cặn thuốc trở về, rồi sau đó lại để về bên cạnh bếp như lúc đầu.

Trở lại tẩm cung của hoàng hậu, họ cũng tuyên bố không tìm được cặn thuốc kia, chỉ là dừng lại một lát, đi Cầm các đón Tố Quý ra ngoài. Ba người chính là lặng lẽ trở về Thành phủ bên trong thành Biện Kinh.

Kể từ sau khi Lâu Lan tự chủ trương vào cung tuyên bố thân phận của mình, thì đã dời ra ngoài từ Thành phủ của Tư Không Thận. Trong lòng Mộ Lam Yên lo nếu không có địa phương đi, cũng bị hạn chế tự do. Đi theo Tố Quý, hai người cũng bèn nghênh ngang ở lại Thành phủ.

Sau khi xuất cung, mỗi ngày Mộ Lam Yên đều dựa theo dược liệu mà người làm mua về, tự mình tiến hành nung nấu. Sáng sớm mỗi ngày do Tư Không Thận rảnh rỗi lấy cớ vào cung thỉnh an, đưa thuốc cho Tư Không Trung Minh.

Thường xuyên đi lại qua năm ngày, năm mới đến, thân thể Tư Không Trung Minh vốn là bệnh rề rề, trải qua mỗi ngày Tư Không Thận báo cáo, đã khôi phục lại thời kỳ vốn có.

Mặc dù cả người còn thoạt nhìn hơi mệt, nhưng rõ ràng thời gian có tinh thần ban ngày nhiều hơn so với trước kia.

Chỉ là Thường Đức vẫn biến mất không thấy tăm hơi, không khỏi làm cho người ta có chút bận tâm. Tư Không Trung Minh trở lại trong triều đình, chuyện thứ nhất chính là phái nhân thủ, cẩn thận truy xét hướng đi của hắn.

Ngày hôm nay chính là đêm giao thừa của ngày cuối cùng năm con khỉ rồi.

Lễ mừng năm mới của Kỳ quốc, từ ba ngày trước đêm giao thừa rất nhiều cửa hàng và nhà xưởng cũng đã ngừng để nghỉ đông. Tối hôm nay càng thêm cực kỳ náo nhiệt, tất cả gia đình lớn nhỏ xúm lại ở chung một chỗ, chúc mừng tết xuân mỗi năm một lần. Các nam nhân giết gà làm vịt, các nữ nhân nhóm lửa tán gẫu, bọn nhỏ thì càng vui vẻ, thăm hết nhà này đến nhà kia không chỉ có kẹo ăn, may mắn còn sẽ có tiền mừng tuổi có thể cầm. 

Mộ Lam Yên một mình lẻ loi ngồi ở trên mái hiên căn phòng của mình, tư thế nửa nằm, ngước nhìn bầu trời tối đen như mực. Lúc này, trên bầu trời cách đó không xa đột nhiên chợt lóe, âm thanh nổ tung tự nhiên mà đến, từng cái pháo hoa một xinh đẹp nở rộ xuất hiện ở trong đôi mắt Mộ Lam Yên.

Mộ Lam Yên nhìn những thứ hạnh phúc không thuộc về mình kia, nhếch miệng lên một nụ cười khổ. Xa xăm nhớ về hằng năm ở Mộng Lý Hồi, mặc dù không có đa dạng nhiều như ở phía ngoài này, nhưng cũng là người một nhà thật vui vẻ ngồi chung một chỗ. Vậy mà năm nay, nàng lại là một mình lẻ loi.

Nàng đột nhiên thật là nhớ cha mẹ và đồng hương ở cố hương. Thậm chí nàng đang bắt đầu mơ màng, có phải cha mẹ phát hiện nàng không tìm được đường về nhà, đã ra ngoài tìm nàng rồi hay không? Nhưng trời đất bao la, thật sự thất lạc rồi, làm sao lại có thể muốn gặp dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.