Người Chơi Hung Mãnh

Chương 8: Họp Mặt Kỷ Niệm Trường




Editor: trang bubble

Bên ngoài Khôn Ninh cung, một thái giám giọng the thé vang lên: "Cửu hoàng tử điện hạ đến!"

Tư Không Thận dẫn hai người Mộ Lam Yên và Tố Quý, quen cửa quen nẻo băng qua trên hành lang ở Khôn Ninh cung. Chỉ là thời gian một lát đã lặng lẽ đi tới bên ngoài tẩm cung của mẫu hậu.

Thấy ngoài cửa không có bất kỳ một cung nữ thái giám canh giữ, tự mình tiến lên gõ cửa.

"Phụ vương, mẫu hậu, các ngươi đã ngủ chưa?" Căn cứ lời thái giám báo lại khi đó, mấy ngày nay Tư Không Trung Minh đều lấy lý do sinh nhật của hoàng hậu, ở tại Khôn Ninh cung.

Bên trong vốn là hai người thương xuân buồn thu, nghe nói con trai mà mình thương yêu nhất trở lại. Mạnh Cơ lập tức tiến lên mở cửa: "Hoàng nhi, con rốt cuộc đã tới rồi." Nàng ừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu, thấy ngoài cửa trừ Tư Không Thận còn có hai nữ tử khác, vui mừng trong mắt, trong nháy mắt đã ảm đạm xuống.

Mộ Lam Yên và Tố Quý thấy mở cửa lại là hoàng hậu, thình lình quỳ gối hành lễ ngay lập tức: "Hoàng hậu nương nương cát tường, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Mạnh Cơ gật đầu một cái, gió trong ngày mùa đông không chút khách sáo thổi vào trên mặt nàng mới vừa bảo dưỡng tốt. Cảm giác da bị thổi có chút căng cứng, lập tức gọi bọn họ đi vào, xoay người bèn đóng cửa lại.

Tư Không Trung Minh cũng thấy rõ người đến là ai, trên mặt cười híp mắt quay về phía bọn họ, mở miệng: "Tới rồi à."

Tư Không Thận đáp một tiếng, dẫn Mộ Lam Yên bèn đi vào.

Mộ Lam Yên và Tố Quý có chút hiếu kỳ khẽ khàng nhìn quanh gian phòng hơi yên lặng trong ngày thường này, không biết là tác dụng hương huân trong phòng, hay là cái gì. Cảm giác nơi này không giống như là hoàng cung, càng giống như là thiên đường một nhà ba người.

Mà Mộ Lam Yên thì bởi vì thấy được rất nhiều ký ức và đồ vật lẫn lộn, tinh thần hơi đi vào cõi thần tiên. Khi nàng phản ứng lại, Mạnh Cơ đã đi tới trước mặt của các nàng.

Hôm nay, Mạnh Cơ không còn cao không thể với tới như nhìn thấy trong ngày thường. Cả người trường sam màu vàng nhạt tương đối bình thường, trên đầu vấn búi tóc càng thêm đơn giản nhẹ nhàng, toàn thân đều là dáng vẻ cũng không phải muốn ra khỏi cửa. Có điều, ánh mắt nhìn về phía Mộ Lam Yên vẫn là coi thường trước sau như một.

Mạnh Cơ cũng không biết cha con bọn họ đang tính toán thứ gì, trong lòng chỉ rõ ràng nửa tháng trước hoàng thượng đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ, tứ hôn cho hoàng nhi mình và Lâu Lan đó. Cho nên thân là bổn phận nữ tử mà nói, liếc về phía Mộ Lam Yên, trong lòng lại là một loại cảm nhận không phải như vậy, giọng hỏi thăm: "Sao ngươi lại tới đây?"

Mộ Lam Yên không ngờ hoàng thượng còn chưa kịp mở miệng, hoàng hậu đã chất vấn mình trước hết, liếc mắt nhìn Tư Không Trung Minh và Tư Không Thận: "Ta. . . . . ."

Mạnh Cơ cho là Mộ Lam Yên quấn Tư Không Thận, cho nên cũng không muốn nghe đối phương giải thích: "Ngươi có biết, trên người hoàng nhi của ta đã có hôn ước hay không?"

Mộ Lam Yên gật đầu một cái, trong lòng nàng tự nhiên biết, hơn nữa nàng cũng không phải là đến buộc hoàng thượng sửa hôn ước đâu.

Mạnh Cơ vốn đã phiền lòng bởi vì thân thể hoàng thượng luôn không ổn, thấy Mộ Lam Yên lại là xu thế nhẫn nhục chịu đựng, mở miệng chính là chất vấn: "Vậy vì sao ngươi còn muốn đi theo bên cạnh hoàng nhi của ta? Mấy ngày nay, ta nghe Lâu Lan vào cung kể khổ, đã nói tháng này ngươi vẫn ở chung với hoàng nhi của ta. Dầu gì Lâu Lan cũng là cháu gái ruột của thái sư, sao một cô gái hương dã như ngươi vậy có thể so sánh được. Nếu ngươi thức thời, thì không nên nghênh ngang đi theo hoàng nhi của ta vào cung!" 

Mộ Lam Yên nghe đối phương có ý chất vấn mình, trong lòng bèn trực tiếp kêu khổ. Mà lại nói đến thân phận cỉa Lâu Lan là cháu gái ruột của Thái Sư, đã lộ rõ cảm giác đối phương khinh thường mình.

Nghĩ tới dù sao mình cũng không cần ở trong cung lâu dài, đối mặt hoàng hậu bèn muốn cãi lại đôi lời.

Chỉ là còn chưa chờ nàng mở miệng, Tư Không Thận cứu giúp dẫn đầu thay nàng giải vây: "Mẫu hậu, có phải là ngài bị chọc tức ở chỗ phụ vương, bắt được người bèn trút giận?" Giọng của Tư Không Thận có chút thân mật, như một đứa bé non nớt chân thật làm nũng với mẫu thân của mình.

Mà đối với sự trêu ghẹo của hắn, hoàng hậu vốn là nhìn Mộ Lam Yên với vẻ mặt nặng nề, cũng bị trêu chọc nở nụ cười: "Mẫu hậu nói chuyện, nơi nào đến phiên con tới chen miệng!"

"Mộ Lam Yên là đại phu con mời vào cung, nghe nói những ngày gần đây Thường Đức không có ở trong cung. Con lo lắng ngươi lo lắng thân thể phụ vương quá mức, cho nên mời một thần y bên ngoài tới đây." Tư Không Thận nói rồi, liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên bên cạnh, tiếp tục nói: "Nếu ngươi còn nói như vậy, chọc tức thần y chạy mất, con cũng không chịu trách nhiệm."

Nghe đến đó, Mạnh Cơ đột nhiên im re, trong lòng nàng tự nhiên biết Thường Đức không có ở trong cung. Cũng bởi vì như vậy, trong cung không tìm được bất kỳ một đại phu nào có thể hóa giải bệnh tình của hoàng thượng, nàng mới có chút gấp gáp bốc lửa. Có điều nhìn Mộ Lam Yên quá trẻ tuổi, nàng vẫn còn có chút lo lắng: "Con nói thiệt hay giả?"

"Mẫu thân ở sâu trong cung, chuyện bên ngoài không biết được đương nhiên bình thường. Hai tháng trước, Mộ Lam Yên cứu về Tam tiểu thư của Ngao phủ, ở bên ngoài được gọi là thần y. Con trai của ngươi mang người về, ngươi hãy yên tâm đi! Con tuyệt đối sẽ không hại phụ vương!"

Nghe Tư Không Thận nói như thế, trong lòng Mạnh Cơ vẫn còn có chút hoài nghi. Quan sát Mộ Lam Yên nhìn không ra biểu hiện trên mặt, nàng tỉ mỉ hồi tưởng một chút hình ảnh. Còn nhớ rõ lúc Thường Đức thỉnh thoảng tới bắt mạch cho nàng, hắn nói tới bên trong thành Biện Kinh có một nữ thần y như vậy, nhưng không ngờ rằng lại sẽ là người quen biết. Hơn nữa nói đến Ngao phủ, nàng luôn cảm giác nửa tháng trước, giống như xảy ra qua chuyện gì.

Quay về phía Mộ Lam Yên, nàng vừa muốn mở miệng hỏi thăm Ngao phủ: "Mộ Lam Yên, ngươi. . . . . ."

"Được rồi, một kẻ phụ đạo nhân gia như nàng biết cái gì." Tư Không Trung Minh đột nhiên tính toán, liếc mắt Mạnh Cơ bên cạnh một cái, giọng nói nhàn nhạt: "Trẫm đột nhiên đặc biệt tưởng nhớ hạnh nhân nướng mà hoàng hậu làm, vẫn là làm phiền hoàng hậu có thể đi làm một phần cho trẫm hay không?"

Mạnh Cơ chợt giật mình, chính là hiểu Tư Không Trung Minh đây là đang cố ý đuổi nàng đi. Nên lập tức cũng không cần phải nhiều lời nữa, mặt quay về phía Tư Không Trung Minh cúi đầu đáp một tiếng bèn muốn đi ra.

Tư Không Trung Minh nhìn Mộ Lam Yên và Tố Quý sợ hãi rụt rè đi phía sau, cũng mở miệng nói: "Kia, nha đầu mà Mộ cô nương dẫn tới, ngươi mau cũng đi theo hoàng hậu giúp đỡ đi."

Mạnh Cơ vừa nghe, lập tức từ chối: "Không cần, thiếp có cung nữ trong cung giúp một tay là được."

Tố Quý vốn là nghe hoàng thượng sai khiến, lòng bàn tay đã nhanh chóng rịn ra mồ hôi lạnh. Rồi sau đó lại bị từ chối, lập tức trong lòng chính là nóng nảy giống như kiến bò trên chảo nóng. Trong lòng suy ngẫm, rốt cuộc là nghe hoàng thượng, hay là nghe hoàng hậu.

Mộ Lam Yên cảm thấy Tố Quý lúng túng sau lưng, quay đầu, khẽ nói một câu: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, gian phòng này ra cửa quẹo phải phía sau có một lầu các nhỏ, trên căn bản bên trong không có người nào, ngươi cứ ở bên kia đợi ta được rồi."

Lời của Mộ Lam Yên không làm cho Tư Không Trung Minh và Tư Không Thận sinh nghi, ngược lại khiến ánh mắt của Mạnh Cơ theo bản năng liếc qua nàng, có thêm mấy phần nghiêm túc. Mộ Lam Yên nói lầu các nhỏ đó, tên gọi là Cầm lâu, bởi vì địa phương nhỏ, thường ngày nàng cũng không đi qua. Chỉ là nàng không hiểu, vì sao địa phương ngay cả nàng cũng không để ý làm sao đối phương lại biết?

Chẳng qua ý nghĩ này chỉ là lướt qua, bèn không có nghĩ sâu. Với Tố Quý, hai người một trước một sau, chính là ra khỏi tẩm cung của mình.

Chỉ là thời gian trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn ba người Tư Không Thận, Tư Không Trung Minh và Mộ Lam Yên.

Hoàng hậu luôn nhắm vào không ngừng rời đi rồi, Mộ Lam Yên chính là cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ rất nhiều.

Tư Không Trung Minh là người bình dị gần gũi, mặc kệ là một đời trước hay là đời này. Cho nên ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ Mộ Lam Yên cũng không có biểu hiện ra sợ sệt từng chút một. Trước mắt, nàng đi theo Tư Không Thận càng thêm đến gần một bước với đối phương.

"Phụ vương, nghe nói Thường Đức đột nhiên mất tích, đã xảy ra chuyện gì?"

Tư Không Trung Minh khẽ thở dài một hơi, đưa hai chân ra, ngồi ở bên cạnh giường êm: "Nghe thái giám báo lại, ngày đó Thường Đức đột nhiên nhận được một phong thơ, rồi sau đó chính là đi ra ngoài." 

"Ngài cảm thấy chuyện như vậy, có quan hệ với việc điều tra của chúng ta sao?" Tư Không Thận hỏi, lúc này Mộ Lam Yên đã nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là yên tĩnh đứng ở một bên nghe.

Tư Không Trung Minh gật đầu một cái: "Ta cảm thấy chính là bị bọn hắn giam lại."

Rồi sau đó, ba người chính là đột nhiên yên lặng.

Tư Không Thận giống như đột nhiên nghĩ đến còn dẫn theo "Thần y", lập tức kêu Mộ Lam Yên đi tới trước mặt Tư Không Trung Minh: "Ngươi giúp phụ vương ta bắt mạch trước đi."

Mộ Lam Yên đồng ý một tiếng, tiến lên bèn quỳ gối bên chân Tư Không Trung Minh, mời cổ tay của đối phương đưa ra, nghiêm túc kiểm tra. Cúi đầu, ánh mắt cũng không có lưu ý vẻ mặt sáng ngời của Tư Không Trung Minh nhìn chăm chú vào nàng ở phía trên: "Nghe nói, ngươi một cây đuốc đốt biệt viện của Ngao phủ?" 

Mộ Lam Yên chấn động toàn thân, lập tức biết nhất định là Tư Không Thận đã nói với hắn trước, gật gù ừ một tiếng.

Tư Không Trung Minh dường như cũng không hài lòng với câu trả lời của nàng, tiếp tục hỏi: "Đây là vì sao? Ngươi không thích cuộc sống ở Ngao phủ?"

Mộ Lam Yên lắc đầu một cái, thu hồi tay của mình: "Cũng không phải. Lam Yên vốn cũng không phải là tiểu thư của Ngao phủ, ở bên kia cũng chỉ là lãng phí thời gian. Rời khỏi bên kia, Lam Yên còn có chỗ khác phải đi."

Tư Không Trung Minh phất ống tay áo, trên mặt đại thúc tuổi trung niên mập mạp, run rẩy mấy sợi râu mép của mình, bộ dáng có chút chê cười: "Nếu không phải tiểu thư của Ngao phủ, như vậy lần trước hoàng hậu muốn mời các tiểu thư của quan viên tam phẩm trở lên thì ngươi lại tới mò mẫm xem náo nhiệt cái gì?"

Mộ Lam Yên run lên: "Vạn bất đắc dĩ."

Tư Không Trung Minh nghe vậy, đột nhiên cười lên ha hả, lập tức cũng không hỏi tới nguyên do của sự kiện kia. Hắn chuyển đề tài hỏi thăm về sau khi đối phương bắt mạch nhìn ra cái gì.

Mộ Lam Yên suy ngẫm tỉ mỉ một hồi, mới mở miệng: "Mạch đập của hoàng thượng hơi yếu không giống như là một người bình thường nên có. Hơn nữa mạch tượng hỗn loạn, có chút giống. . . . . ."

"Ta quả thực trúng độc rồi!" Tư Không Trung Minh giành nói.

Trong lòng Mộ Lam Yên hơi hồi hộp một chút, vốn là nàng cũng chỉ là suy đoán, nhưng không nghĩ đối phương trực tiếp ra câu khẳng định. Lập tức chính là hoài nghi nhìn Tư Không Thận một chút, nàng cũng nhìn không ra trên mặt đối phương có biểu hiện kinh ngạc gì.

Chẳng lẽ, chính là bọn họ đã sớm biết.

"Kéo dài như vậy đã bao lâu?" Mộ Lam Yên hỏi.

Lúc này, Tư Không Thận đột nhiên nói tiếp: "Nửa năm."

Mộ Lam Yên nhanh chóng hồi tưởng tất cả tài liệu trong đầu, lúc này mới phản ứng kịp. Kiếp trước, Tư Không Trung Minh dần dần thể cốt già đi, tử vong, mọi người cho là hiện tượng tự nhiên, nhưng không nghĩ trong này lại còn xen lẫn một chuyện như vậy. Hơn nữa nghe đối thoại của bọn họ, lòng dạ nên biết rõ rồi.

Nàng có chút không rõ: "Tại sao không giải độc? Y thuật của Thường Đức cao siêu như thế, hắn cũng không biết?"

Lúc này Tư Không Thận cũng không muốn lừa nữa, chăm chú nhìn Mộ Lam Yên trả lời: "Không giải độc là vì dụ ra bàn tay đen hạ độc phía sau màn kia. Hơn nữa, Thường Đức quả thật thử các loại phương pháp giải độc, cũng chỉ có thể trì hoãn độc tính này lan tràn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.