Người Chơi Hung Mãnh

Chương 4: Tình Cờ




"Con tự chạy sang."

"Mami thì sao? Mami cũng tự chạy sang sao?"

Cung Dạ Tiêu không muốn làm tổn thương trái tim của con trai, nếu cho nó biết, tối qua mình bế mami nó mà không bế nó, nhất định nó sẽ ấm ức, Cung Dạ Tiêu đành nói dối: "Daddy bế mọi người đó."

"Daddy, con rất yêu daddy!" Tiểu tử kia bày ra vẻ mặt sùng bái.

Trình Ly Nguyệt về phòng tắm rửa, vừa nhìn giờ đã thấy gần tám giờ, cô nói với Cung Dạ Tiêu: "Nếu anh ngủ không ngon giấc thì để tôi đưa con đi học cho"

Cung Dạ Tiêu nhìn cô, trong ánh mắt có vài phần ám muội.

Trình Ly Nguyệt không khỏi hơi né đầu, đến tận bây giờ, cô vẫn cảm nhận được hơi thở nóng hổi như thiêu đốt người ta của người đàn ông này.

Nếu hôm qua cô không cự tuyệt, cộng với người đàn ông này da mặt dày, có lẽ đã khiến tình cảm giữa bọn họ này sinh cảm giác khác rồi.

Sau khi Trình Ly Nguyệt có chút lo lắng, nếu cứ ở bên người đàn ông này, có khi nào sớm tối đều sẽ... Phát sinh chuyện không nên phát sinh này?

Dù gì thì giữa bọn họ, ngoại trừ có một đứa con trai ra thì không hề có quan hệ gì, thậm chí ngay cả người yêu cũng không phải.

Cung Dạ Tiêu đứng lên, nhíu máy: "Nếu ngủ không được ngon giấc, thì đến phòng làm việc ngủ bù."

Trình Ly Nguyệt dắt con trai xuống lầu, nhìn thân thể cao to phía trước, tối hôm qua bị hắn khi để đòi hỏi như vậy, mặt không khỏi thầm đỏ lên.

Ở trong thang máy, dưới ánh đèn sảng ngời, tiểu tử kia lập tức phát hiện: "Mami sốt hả? Mặt của mami đỏ lắm đó!"

"Mami không sao." Trinh Ly Nguyệt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ngây thơ đơn thuần của con trai.

"Daddy, mami ốm hả? Bố nhớ đưa mẹ đi khám nhé!"

Cung Dạ Tiêu cười đáng ghét, đưa tay sờ trán cô: "Đúng là hơi nóng."

Trình Ly Nguyệt trừng mắt liếc hắn, con không biết, hắn sao có thể không biết?

Lúc đưa thằng bé đến trường, nó vẫn nhớ đến chuyện Trinh Ly Nguyệt tỏa hơi nóng, Cung Dạ Tiêu không thể làm gì khác hơn là lừa cậu sẽ dẫn cô đến bệnh viện, tiểu tử kia mới an tâm đi vào.

"Đi ăn sáng nhé!" Cung Dạ Tiêu áp sát đến bên người phụ nữ kia, mở miệng nói.

Trình Ly Nguyệt gật đầu, trên mặt phủ một tầng tâm tư, Cung Dạ Tiêu đưa tay nắm tay cô, trầm giọng nói: "Đừng nghĩ về chuyện cha em nữa, giao cho tôi, tôi sẽ đưa cho em một đáp án khiến em hài lòng?"

Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu, hắn ở gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy cả thần thái khẳng định trong mắt hắn, cô biết, chuyện của cha, cô không có năng lực đối phó với Lục Hải, thậm chí cả việc điều tra rõ chân tướng.

Nhưng cô tin người đàn ông này có thể.

" Chúng ta làm một vụ giao dịch được không?" Trình Ly Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Cung Dạ Tiêu nhíu mày, như đoán được cô muốn nói gì, nên mở miệng trước: " Có phải em định dùng thân thể của mình để đánh đổi không?"

Trình Ly Nguyệt không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, đoán phát trung ngay. Cô bất giác nhìn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, trái tim bỗng rung động, gần như tập trung hết ánh mắt vào hắn, cho nên liền rồi ánh mắt.

Cô gật đầu:" Anh bằng lòng làm vụ giao dịch này không?"

" Dù em không trao thân mình cho tôi, thì tôi vẫn sẽ điều tra chuyện của cha em, trả lại lẽ phải cho ông." Giọng Cung Dạ Tiêu rất đáng tin.

" Nhưng tôi không muốn nợ anh." Trình Ly Nguyệt cắn chặt môi.

Cung Dạ Tiêu biết dù cô tự nguyện trao thân cho hắn thì chưa chắc đồng nghĩa với việc cô sẽ gả cho hắn, hôn lễ với Lục Tuấn Hiên đã tạo thành ám ảnh khiến cô khó mà xóa được.

Còn hẳn, cũng không muốn cưỡng cầu cô.

"Được, vậy thì đổi thành một vụ giao dịch đi, lúc tôi điều tra ra kết quả chuyện của bố em thì em sẽ tự mình trao thân cho tôi." Cung Dạ Tiêu lên tiếng trả lời, nếu cách như vậy có thể khiến cô yên lòng một chút thì hẳn cam lòng.

Trái tim Trình Ly Nguyệt biến động rất lớn, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt, cắn môi nhẹ giọng đáp:"Được."

Cung Dạ Tiêu đạp chân ga, xe đi tới tiệm ăn sáng, lúc hai người ăn sáng, ăn ý vô cùng, đều không nói gì thêm. Ăn sáng xong, lúc Trinh Ly Nguyệt xuống xe ở trước cửa công ty, có nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: "Quà sinh nhật, anh muốn tôi tặng anh cái gì?"

Cung Dạ Tiêu nhíu máy một cải: "Đây là vấn để em cần tư suy nghĩ, có thể thể hiện dù thành ý là được."

"Trong sinh hoạt anh còn thiếu thứ gì không?" Trình Ly Nguyệt hỏi lại, nếu nói tới quà sinh nhật, dùng được là tốt nhất.

Cung Dạ Tiêu nheo mày, suy nghĩ một chút nói: "Mua cho tôi ba cái quần sịp nhé! Quần sịp của tôi nên thay rồi."

Mặt Trình Ly Nguyệt lập tức đó lên, tặng... tặng quần sịp?

Cung Dạ Tiêu chắc chắn nói: "Tôi muốn quần sịp, kích cỡ chắc em biết rồi." Nói xong, hắn vui vẻ thưởng thức vẻ mặt đỏ bừng của cô, đạp chân ga rời đi.

Trình Ly Nguyệt mặt đó tới mang tai đứng đó một hồi, sớm biết vậy đã không hỏi, cô tùy tiện tặng cái cà vạt gì đó cũng hơn là cái này.

Có điều, chuyện của cha giao cho hắn, Trình Ly Nguyệt an tâm hơn nhiều, chỉ ít hắn sẽ không hành sự mù quáng như cô.

Tập đoàn Cung thị.

Cung Dạ Tiêu đi vào phòng làm việc, nhấn một chuỗi số điện thoại, đây là chuỗi số bình thường hắn rất ít gọi, chỉ dùng để chỉ thị dặn dò khi có chuyện đặc biệt.

"Ông chủ, có việc gì dặn đó vậy?" Lập tức, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Giao cho anh một nhiệm vụ, tôi muốn các cậu phải tra ra trong thời gian nhanh nhất."

Tập đoàn Kamen, Trình Ly Nguyệt vừa vào phòng làm việc, đã nhìn thấy Đường Duy Duy đang rảo bước đi tới: "Chị Ly Nguyệt, chị đoán đúng thật, có người tìm chị đó."

" Ai?" Trình Ly Nguyệt thấy cô tâm tình khẩn trương, trong lòng cũng căng thẳng.

"Thẩm Quân Dao." Đường Duy Duy nhắc tới tên này, có chút sợ hãi. Trình Ly Nguyệt nhíu chặt mày, cô ta tới làm gì chứ? "Cô ta đâu rồi?"

"Ở trong phòng hợp, trợ lý của chị Linda đang tiếp."

Trình Ly Nguyệt nghe xong, lập tức cất bước đi về phía phòng họp, Đường Duy Duy dẫn có đến phòng thứ hai, gõ cửa rồi đẩy ra đẩy ra. Trình Ly Nguyệt bước vào liên nhìn thấy Thẩm Quân Dao trang điểm sang trọng quý phải ngồi ở đó, thấy cô đến, cô ta phất tay với nữ trợ lý đang tiếp ở bên: "Ra ngoài đi!"

Nữ trợ lý đóng cửa lại, trong phòng họp chỉ có hai người phụ nữ đối diện với nhau.

"Lục phu nhân có việc gì sao?" Trình Ly Nguyệt lạnh nhạt hỏi.

Thẩm Quân Dao cười lạnh một tiếng: "Lần này tôi không đến đưa hợp đồng cho cô, tôi chỉ đơn thuần tới tìm cô, Trình Ly Nguyệt, có coi lời cảnh cáo của tôi thành gió thoảng bên tai, càng ngày càng càn rỡ có phải không?"

"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Trình Ly Nguyệt nhíu mày.

Thẩm Quân Dao đột nhiên lấy ra ảnh chụp từ trong túi cho có xem, chính là hình ảnh cô và Lục Tuấn Hiên giằng co ở trong phòng ăn.

"Cô xem đi, cô nói xem rốt cuộc trái tim cô ở đâu? Dám câu dẫn chồng tôi sau lưng tôi, có có biết xấu hổ hay không?" Thẩm Quân Dao lớn tiếng doạ người.

Trình Ly Nguyệt nhìn những tấm hình này, nhìn khuôn mặt lo lắng của Thẩm Quân Dao, Trình Ly Nguyệt nhếch miệng cười: "Câu dẫn không phải là thứ cô am hiểu nhất sao? Ai càng không biết xấu hổ đây?"

"Trình Ly Nguyệt, cô... cô cho rằng tôi không dám làm gì cô ư? Dù cô có là người đàn bà của Cung Dạ Tiêu thì đã sao? Huống hổ, ngươi chỉ là người làm ấm giường, đến bạn gái của hắn cũng không phải."

Thẩm Quân Dao dùng giọng điệu giễu cợt nhất có thể để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.