Người Chơi Hung Mãnh

Chương 2: Quán Cà Phê




Cô quả nhiên ngoan ngoãn không cự tuyệt hắn... Hôn đến cuối cùng, não Trình Ly Nguyệt thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, đôi mắt cô ướt nhẹp, vừa bất lực vừa lộ ra vẻ khẩn cẩu nhìn người đàn ông, như đang cầu xin hẳn buông tha.

Cung Dạ Tiêu cười nhẹ, rút môi lại, đôi môi nhếch lên cười tỏ ý hài lòng, khen một tiếng: "Biểu hiện không tệ."

Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, cúi thấp đầu, thân thể tê dại khó chịu, hiện lên vẻ thâm tình khiến cô cảm thấy xa lạ, khiến cô không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cung Dạ Tiêu cũng không khá hơn chút nào, giờ phút này, đáy mắt hắn cũng lóe lên sự khắc chế và ẩn nhẫn mãnh liệt, hắn đột nhiên trầm giọng nói:"Chúng ta về nhà thôi."

Trong lúc hô hấp không thuận, dĩ nhiên Trình Ly Nguyệt không cự tuyệt, lòng cô đang rối loạn.

Xe của Cung Dạ Tiêu chạy thẳng đến chung cư với tốc độ rất nhanh.

Trong xe, tỏa ra nồng nặc hơi thở hormone nam tính, đầu Trình Ly Nguyệt vẫn mông lung, trống rỗng như không thể nghĩ được gì, bờ môi bị người đàn ông mút hơi sưng lên, nhiệt độ khiến người ta đỏ mặt vẫn còn ở đó.

Xe đứng dưới hầm để xe của chung cư, xuống xe, Cung Dạ Tiêu giống như người bảo vệ thay cô mở cửa.

Lúc Trình Ly Nguyệt bước xuống, cánh tay Cung Dạ Tiêu đã thân mật chạm vào, lúc này, như có một loại ăn ý, không cần nói nhưng hai người đều hiểu.

Vào trong thang máy, sự nóng rực trong ánh mắt của Cung Dạ Tiêu như đang thiêu đốt người phụ nữ, cuối cùng Trình Ly Nguyệt cũng đã lấy lại một chút lý trí.

"Cung Dạ Tiêu...Chúng ta nói chuyện..."

"Đêm nay không nói chuyện." Cung Dạ Tiêu nói xong, thang máy "tinh" một tiếng rồi mở ra. Hắn nắm tay cô, đi nhanh tới cửa, vừa ấn vân tay, người đàn ông vừa điều hòa hơi thở một lần nữa, dường như hắn không muốn lãng phí lấy một khắc, một tay giữ lấy gáy cô, đặt nụ hôn xuống.

Trình Ly Nguyệt vừa điều chỉnh lại cảm xúc, thì lại bị người đàn ông này làm rối loạn lần nữa. Hơi thở của hắn tiến vào trong não, xông vào các tế bào của cô, mang theo cảm giác tê đại đến cả những nơi sâu nhất trong người cô.

Thời khắc này, Cung Dạ Tiêu giống như một con dã thú mê người, khiến cô gái khó lòng thoát khỏi lưới tình hấp dẫn mà hắn tạo ra.

Như cam tâm tình nguyện bị mê hoặc, cùng hắn làm bất cứ chuyện gì.

Vân tay phát ra lệnh âm thanh, một tay Cung Dạ Tiêu đẩy cửa, một tay ôm hông cô, hai người hôn nhau mãnh liệt đi vào...

Lý trí của Trình Ly Nguyệt đang gào thét, không được, không thể như vậy, quá nguy hiểm, dừng tay. Thế nhưng... Tại sao thân thể lại đi ngược lại với tiếng lòng....

Tầng cao nhất chỉ có nhà của bọn họ, cho nên không cẩn lo lắng có người nhà khác đi ra gặp được, Cung Dạ Tiêu đè Trình Ly Nguyệt lên khung cửa... ý muốn đòi hỏi thêm...

Bỗng "cốc cốc...", trong phòng truyền tiếng cười vui vẻ của đứa trẻ.

"Cô... Con tới tìm có nè!" Là âm thanh truyền tới từ gian phòng của tiểu từ kia, có lẽ, tiểu từ kia còn muốn ra ngoài...

Trong nháy mất, cơ thể Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cứng ngắc, Trình Ly Nguyệt ra sức đẩy người đàn ông trên người ra, chỉnh lại quần áo trước ngực có chút xốc xệch, rồi sửa sang lại tóc.

Đúng lúc này, trong phòng, thằng bé đẩy cửa đi ra, cậu vừa nhìn thấy cửa đột nhiên xuất hiện daddy và mami, liền lấy làm kinh ngạc: "Daddy, mami, sao hai người lại quay về?"

Sắc mặt Cung Dạ Tiêu có chút thâm trầm, nhìn chằm chằm tiểu từ kia, có chút hung tợn, cắn răng hỏi: "Sao con lại ở nhà?"

Thằng bé bị sắc mặt u ám của daddy nó dọa cho giật mình, vừa đáng thương vừa vô tội chớp mắt:

"Daddy, con không thể ở nhà sao?"

Trình Ly Nguyệt thấy Cung Dạ Tiêu dọa con khiếp sợ, lập tức trừng mắt liếc hắn. Lúc bước qua cửa, cô đã nhìn thấy một cô gái núp sau tủ lạnh.

Ở vị trí của Cung Muội Muội, vừa hay nhìn thấy rõ chuyện đã xảy ra ở cửa.

Trong đầu Trình Ly Nguyệt bỗng nổ ầm ầm, liền nhìn thấy Cung Muội Muội đỏ mặt xấu hổ, vô cùng lúng túng nhìn cô thở dài một hơi, cô ấy và cậu nhóc đang chơi trốn tìm!

Trình Ly Nguyệt như phát điên, hình ảnh vừa rồi của cô và Cung Dạ Tiêu bị Cung Muội Muội nhìn thấy, chắc chắn đã nhìn thấy.

Mắc cỡ chết được.

Lúc Cung Dạ Tiêu nhìn thấy biểu cảm của Trình Ly Nguyệt, đã nhìn thấy Cung Muội Muội ngượng ngùng bước ra từ chỗ tủ lạnh, nói với tiểu từ kia:"Được rối, Tiểu Trạch, daddy mami đã về rồi, cô phải đi đây."

Nói xong, Cung Muội Muội vội vàng cầm túi, kéo cửa đi như đang lẩn trốn.

Hơi thở của Trình Ly Nguyệt bất ổn, quay đầu nhìn về phía Cung Dạ Tiêu. Dường như Cung Dạ Tiêu không có phản ứng gì khi em gái bắt gặp cảnh hắn hôn hít cuồng nhiệt của hắn, ngược lại hắn cắn môi mỏng, vẻ mặt nghi ngờ nhìn thằng nhóc trước mặt, bầu không khí hắn tạo ra cứ như vậy bị hủy hoại rồi.

Nếu tiểu tử kia không trở về, hắn và mami của nó đã lập tức thăng cấp tình cảm rồi.

Thằng bé chớp đôi mắt to long lanh, không hiểu mình đã đắc tội gì với daddy: "Daddy, con làm sai gì sao?"

Trình Ly Nguyệt lập tức tiến đến ôm nó: "Không có, Tiểu Trạch, ăn cơm tối no chưa?"

"Oa! Mami, váy mami mặc thật đẹp! Mami và daddy đi dự yến tiệc sao?" Tiểu từ kia lập tức phát hiện đêm nay mami nó rất đẹp!

Trình Ly Nguyệt mím môi cười: "Ừ!"

Thằng nhóc tiến đến bên tai mami nó, nhỏ giọng hỏi: "Mami, đêm nay tâm trạng của daddy không tốt hả?"

Cung Dạ Tiêu tuy rất buồn bực, nhưng ở trước mặt con, hắn vẫn cong mày, cúi người giang hai cánh tay: "Con trai qua đây."

Thằng bé lập tức ôm lấy hắn: "Daddy, con muốn ôm ôm, hôn hôn, nâng lên thật cao."

Thằng bé nũng nịu.

Cung Dạ Tiêu lập tức hôn nó, ôm lấy nó, nâng nó lên thật cao. Tiểu tử kia há miệng nhỏ nhắn, không ngừng cười khanh khách, Trình Ly Nguyệt nhân cơ hội về phòng thay quần áo, nghĩ đến vừa rồi Cung Muội Muội nhìn thấy tại trận, có lập tức mắc cỡ đến nóng cả mặt. Trời ơi! Sau này sao dám nhìn mặt cô ấy đây?

Thay xong quần áo đi ra, đêm nay Trình Ly Nguyệt ăn không no, hỏi Cung Dạ Tiêu: "Muốn nấu gì ăn không?"

"Nấu chút mì đi, làm thêm một ít cho con ăn." Cung Dạ Tiêu nói xong, ôm tiểu tử kia, hỏi lại một lần: "Sao con lại về nhanh vậy? Không phải đã nói daddy sẽ đến đón con sao?"

"Cô dẫn con đi dạo phố, đi dạo xong liền trở về đây." Tiểu tử kia ấm ức nói.

Trình Ly Nguyệt thầm cười, đương nhiên cô biết người đàn ông này rất buồn bực, có điều, cô thấy may khi con trai trở về, nếu không, vừa rồi cô không thể đẩy được người đàn ông này ra mất.

Rốt cuộc thì cô cũng đã biết sức hấp dẫn của người đàn ông này lớn thế nào rồi.

Trình Ly Nguyệt làm việc trong bếp, trong đại sảnh, Cung Dạ Tiêu đưa tiểu tử kia đi tắm, âm mưu muốn dỗ nó đi ngủ sớm.

Trình Ly Nguyệt nấu mỳ xong, tiểu tử kia lau sạch bàn. Trình Ly Nguyệt đưa cho nó một chiếc khăn tay, tránh để nó Iàm dơ quần áo.

"Mami, đêm nay con có thể ngủ cùng mami không?" Tiểu tử kia vừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu hỏi.

Trình Ly Nguyệt vẫn không trả lời, chợt nghe thấy tiếng người đàn ông nào đó đã trả lời: "Không được!"

"Nhưng con muốn ngủ với mami! Đã lâu con không được ngủ với mami rồi." Thằng bé chu miệng nhỏ, kháng nghị nói.

Trình Ly Nguyệt cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó: "Được, đêm nay mami ngủ với con."

Cung Dạ Tiêu ghen tuông trừng mắt nhìn con trai, đêm nay thằng bé thật không ngoan!

====

End chương 142

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.