Người Cầm Quyền

Chương 49: Rượu Thuốc Bảo Vệ Sức Khỏe




Ngô Thiên Bảo nhấp một ngụm rượu, vị ngọt mới mẻ, chép miệng nói:

- Được, chưa bao giờ có vụ hấp dẫn như thế, làm người ta khó cự tuyệt được, ngô Thiên Bảo tôi có giỏi tới đâu, kiếm được vài chục triệu, cùng lắm là hạng giàu xổi. Thực ra con người tôi dã tâm lắm, cũng muốn thành người của xã hội thượng lưu, chỉ sợ Khác thiếu gia chê gia nghiệp của tôi nhỏ, không nâng đỡ.

- Muốn vào xã hội thượng lưu phải cắt cái bụng này đi đã, chẳng hiểu được vợ anh phối hợp cùng anh trên giường với cái bụng này ra sao?

Trương Tri Phi vỗ cái bụng phệ của Ngô Thiên Bảo trêu.

Ngô Thiên Bảo vóc người không thấp, song thể trọng trên 100 kg, ai chẳng biết cái chuyện trên giường của ông ta không phải phối hợp với vợ, chẳng qua Địch Đan Thanh ở đây, có nói đùa cũng không thể quá trớn.

Thiệu Chí Cương thì im lặng nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị của Trương Khác:

- Tôi và lão Ngô xuất thân làm ẩm thực, nhưng chỉ đánh trận nhỏ, chẳng làm nên cái gì ra hồn, hiện có mô hình phát triển tốt như thế của cầu Tứ Phượng mà không có chỗ để thực thi. Tôi cũng sớm có chút suy tính rồi, chỉ là nghĩ Khác thiếu gia chưa chắc có hứng thú mấy ở mảng này, thêm vào thời gian qua tinh lực của mọi người bị các chuyện khác phân tán, nên chưa kịp đề xuất. Thời gian qua cũng chỉ có lão Ngô là chuyên tâm kinh doanh ẩm thực.

- Tôi chẳng qua chỉ là chẳng đặng đừng thôi, những chuyện khác, địa ốc có lão Thiệu, xây dựng có Tri Phi, giải trí có Thịnh Thanh, tôi cũng muốn làm lắm chứ, nhưng không làm nổi. Giờ tôi chỉ mong thằng con ở Úc về, nó bằng một nửa Khác thiếu gia là tôi yên tâm về Đông Xã dưỡng lão.

Ngô Thiên Bảo cũng là người Đông Xã, bạn học sơ cao trung với Trương Tri Phi, năm 84 mới chuyển lên Hải Châu.

Thịnh Thanh nghi hoặc hỏi:

- Sản nghiệp giải trí cũng đưa cả vào sao, tôi tưởng Khác thiếu gia không ưa nó.

- Lần này tôi rút ra rồi, có chuyện gì cũng không liên quan tới tôi nữa.

Trương Khác nhún vai, thực ra Thịnh Thanh làm nghề này rất có chừng mực, y cũng yên tâm:

- Tôi chỉ kiến nghị thế thôi, mọi người muốn làm thì làm.

- Xã hội có nhu cầu mà, có cấm cũng vô ích, chỉ là hiện giờ cái nghề này bên trên phải phủ lớp lụa đẹp, không thản nhiên thừa nhận mà thôi, có người nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, còn tôi nhắm cả hai mắt rồi.

Thịnh Thanh cười nói:

- Tôi biết công an Tân Vu còn dựa theo số phòng bao của hộp đêm, số giường của nhà khách để thu khoản phí nhất định, đây đại khái là thuế cá nhân của gái gọi rồi còn gì.

Trương Khác chỉ cười, chẳng cảm khái mấy, kiểu loạn thu phí này chẳng còn mới mẻ gì, cũng chẳng thể nghiêm túc cấm chỉ, cái xã hội này chỗ nào chẳng có thứ dơ dáy, người nào không thích ứng được thì chỉ có chết ngạt.

Mọi người đều có ý này, nên trong hai ngày ở Tân Vu, liền quyết định đại khái sự thể, do Ngô Thiên Bảo hai năm qua luôn chuyên tâm làm ẩm thực, nên tính ông ta phân ngạch lớn nhất, những người còn lại đều đầu tư thêm tài chính, vậy là đã có bộ khung tương đối rồi.

Trương Tri Phi nắm cổ phần, còn phương diện kinh doanh quản lý sẽ không trực tiếp can thiệp, dù sao ông thiếu kinh nghiệm ở nghành này. Thiệu Chí Cương có khuynh hướng giao cho Thịnh Thanh, Ngô Thiên Bảo phụ trách, bị hai bọn họ mắng hắn gian manh, chơi kim thiền thoát xác, đem gánh nặng đẩy cho người khác chuyên tâm kinh doanh địa ốc, nên bắt hắn phải làm chủ tịch tập đoản giải trí ẩm thực Thế Kỷ.

Trong số những người này, Trương Khác luôn nhận định Thiệu Chí Cương có tầm đại cục lớn nhất, vận hành vốn cũng có thủ đoạn độc đáo, chỉ cần nhắc nhở hắn chớ quá mạo hiểm, thành tựu nghiệp kiếp này của hắn sẽ không kém hơn người khác.

Trương Khác cưỡi ngựa xem hoa đưa bọn họ tới địa điểm du lịch khắp Tân Vu một lượt, nửa ngày cuối mới chính thức bàn việc cải cách nhà khách.

Đám Thiệu Chí Cương tin sự quật khởi mạnh mẽ của Trương Tri Hành ở Tân Vu làm bọn đầu tư vào nơi đây sẽ có đảm bảo chắc chắn, Trương Khác muốn chùi sạch mông, õng a õng ẹo không muốn tới Tân Vu trực tiếp đầu tư, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngày.

Bọn họ cũng có lòng tin vào quyết tâm trừ bỏ đặc quyền của lãnh đạo đảng chính phủ ở nhà khách của Tân Vu, nghiêm túc nghe Trương Khác kỳ vọng hứa hẹn ra sức phát triển nghề du lịch ở Tân Vu, nên không băn khoăn nhiều liền quyết định tham gia hạng mục cải cách nhà khách.

Cũng trong ngày cuối cùng này Trương Khác mới an bài đám Thiệu Chí Cương gặp mặt Lưu Bân. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lưu Bân không giống hình tượng của kẻ tham dự xã hội đen khác, mặt hầm hầm, tóc vuốt ngược, mà lịch sự phong độ, nếu đi trên đường thậm chí còn bị người ta nhầm là cán bộ nhà nước hoặc giáo sư trường đại học.

Thực ra vào năm 86, khi Tân Vu chưa thăng cấp lên thành phố, ông ta có thời gian ngắn làm giáo viên dạy thay ở trường bổ túc.

Khi kể lại chuyện cũ trước mặt đám Trương Khác, Lưu Bân cảm thấy có chút xấu hổ, con đường đời rẽ vào ngả nào chẳng ai hay, Thịnh Thanh trêu ông ta:

- Chỗ ông có nữ sinh ra ngoài kiếm sống thêm không, liệu ông có nổi lương tâm nhà giáo chiếu cố đặc biệt cho mấy em ấy không thế?

Trương Khác nhớ khi Địch Đan Thanh làm tiểu muội ở hộp đêm Hoàng Hậu còn là học sinh cao trung, quay sang nhìn cô, không ngờ Địch Đan Thanh ngoảnh mặt đi, toàn là chuyện cũ không đáng nhớ lại, truy hỏi làm gì nữa.

Lưu Bân không rõ gia sản của Trương Khác, nhưng đám Thiệu Chí Cương, tùy tiện chọn ra một người đều không kém Đại Hưng của ông ta, Lưu Bân hâm một nhất là bọn họ nắm trong tay chuỗi sản nghiệp đĩa lậu khổng lồ, Đại Hưng của ông ta chỉ là một mắt xích trong đó, chưa nói tới sản nghiệp khác, riêng hạng mục này thôi mỗi năm đủ mang lại số tài phú người khác phải ngưỡng mộ.

Nghĩ lại mình ở Tân Vu là nhân vật có máu mặt, nhưng sang nơi khác ngay cả nhân vật hạng hai cũng chưa xứng, làm người không thể quá hạn hẹp, tránh người ta cười mình ếch ngồi đánh giếng còn huênh hoang tự đại.

Nói cho cùng thì tại Tân Vu cách cục kinh tế quá nhỏ, chẳng làm nên được xí nghiệp lớn, tất nhiên chẳng kiếm nổi tài phú lớn.

Đám Thịnh Thanh biểu thị sẵn sàng triển khai hợp tác mật thiết sâu rộng hơn với Lưu Bân ở Tân Vu, nên chuyện cải cách nhà khách nhanh chóng được định đoạt, tỉ lệ đầu tư chia ra như sau, Thế Kỷ chiếm 51%, Đại Hưng chiếm 35%, Địch Đan Thanh với danh nghĩa cá nhân chiếm 14%, vận hành cụ thể sẽ ủy thác Địch Đan Thanh toàn quyền xử lý.

Tiền đầu tư của Địch Đan Thanh do Thế Kỷ cho vay, thế chấp chính bằng cổ phần sau này cô có được ở nhà khách.

~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Cho tới tuần hạ tuần tháng tám trung thượng du sông Tiểu Giang cũng không có mưa lớn, lúc này chính phủ thành ủy Tân Vu mới thở phào, nha khí tượng tiếp tục dự báo trong thời gian tới không có mua lớn, thành ủy chỉ phái một thường ủy hoặc một phó thị trưởng lên đê trực, những công tác bị trì hoãn trương đó nhanh chóng được triển khai.

Cùng với việc thành ủy tăng cường điều tra vụ án đê bao, nhân viên công tác bên cạnh La Quy Nguyên không ngừng bị cuốn vào, hành vi cấu kết mưu đồ chiếm lợi bất chính của La Quy Nguyên và tập đoán Long Hoa ngày càng rõ ràng.

Ngày 22 tháng 8, tổ điều tra liên hợp của tỉnh tới Tân Vu tiến hành điều tra La Quy Nguyên, trong thời gian điều tra tạm thời đình chỉ tất cả mọi chức vụ, cũng như hạn chế hoạt động thường nhật.

Thành ủy cũng tăng cường điều chỉnh nhân viên cơ quan, người do La Quy Nguyên đề bạt lên cho dù tạm thời còn thanh bạch đều bị cho ra chỗ mát ngồi hết, mặc dù tỉnh muốn thẩm tra rõ ràng còn cần thời gian khá dài, nhưng có thể nói thời đại của La Quy Nguyên ở Tân Vu đã không quay lại nữa.

Cái ngày này thực ra đã được xác định từ lúc Từ Học Bình tới Tân Vu rồi.

Công tác cải cách nhà khách cũng được đưa lên lịch trình, thành phố Tân Vu mời công ty kiểm toán tỉnh tiến hành đánh giá giá trị của nhà khách, đồng thời chính thức tiền hành mời thầu với bên ngoài.

Trương Tri Hành vì tị hiềm mời Tiền Văn Quý đảm nhiệm tổ trưởng tiểu tổ cải cách nhà khách.

Tình hình không khác mấy so với dự đoán của Trương Khác, xí nghiệp ngoài không đủ hiểu biết về Tân Vu, xí nghiệp bản địa lại không đủ thực lực, thêm vào người biết nội tình nhà khách sợ nước trong đó sâu, lo nhân vật đặc quyền sẽ quấy nhiễu vận hành nhà khách, nên đứng ra đấu thầu chỉ có lác đác ba bốn xí nghiệp.

Vì đủ các loại cố kỵ, những xí nghiệp khác đều áp giá rất thấp, chênh lệch lớn với tài sản nhà khách mà chính phủ thành phố đánh giá.

Địch Đan Thanh liên hợp với Đại Hưng, Thế Kỷ ra giá 2200 vạn, mặc dù chênh lệch nhất định với giá lý tưởng của thành phố, nhưng so với các xí nghiệp khác có ưu thế rõ ràng, cuối cùng thành phố đành chấp nhận giá này, tiếp tục tiến hành đàm phán chi tiết hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.