Người Cầm Quyền

Chương 29: Lời khó nói




Địch Đan Thanh gặp qua vô số người, luồn lách trơn tru giữa các thế lực, vậy mà đối diện với Trương Khác lại có cảm giác trói chân trói tay không làm được gì, đại khái là với tính cách hoàn khố của y không có biện pháp đặc trị.

Thấy Trương Khác đột ngột đứng ra nói cho Tần Dụ Cầm, cười điệu đà:

- Làm Khác thiếu gia chê cười, tôi nghiêm khắc với bọn chúng một chút chẳng phải để cậu ở đây được thêm thoải mái sao?

Trương Khác không thèm trả lời cô ta, đi tới ngoài cửa mới nói:

- Buổi tối tôi chuẩn bị đi chơi, đã hẹn Tiểu Tần làm dẫn đường, vừa khéo chị Địch ở đây, tôi xin phép chị cho cô ấy nghỉ..

Địch Đan Thanh đang lấy làm lạ vì Trương Khác không bám lấy Vệ Lan nữa, thì nghe y nói:

- Tiểu Tần, chín giờ tối tôi bảo người đón cô tới KTV Hoàng Hậu nhé...

Trương Khác ném lại câu này rồi bỏ đi, không thèm đợi Địch Thanh đồng ý.

- Người này thật là, hôm qua hẹn rõ ràng rồi mà không xuất hiện, hôm nay không biết có cho người ta leo cây nữa không...

Tần Dụ Cẩm vừa mừng vừa dỗi, khuông mặt rạng rỡ cười, nhưng cúi đầu không không dám nhìn Địch Đan Thanh, song không khỏi đắc ý nhìn về phía Địch Đan Thanh và Vệ Lan.

Trương Khác đứng ra chống lưng cho cô chưa tính, lại còn mời đi chơi ngay trước mặt bọn họ, làm Tần Dụ Cầm vui khỏi phải nói, chỉ trách y không đưa mình đi ngay còn phải đợi tới tối.

Hộp đêm Hoàng Hậu là khu giải trí xa hoa nhất lớn nhất Tân Vu, Địch Đan Thanh nghe thế thì biết Trương Khác không bước chân khỏi cửa, nhưng đã làm rõ thông tin về Lưu Bân rồi, không đưa Vệ Lan đi cùng, chắc là hoài nghi bọn họ có quan hệ với Lưu Bân, đó là điều cô ta sợ nhất, dù cô ta không hiểu mấy về Trương Khác, nhưng biết với một hoàn khố mà nói, ghét nhất là bị người ta ngầm kiểm soát sau lưng.

Địch Đan Thanh chẳng buồn giáo huấn Tần Dụ Cầm nữa, tránh cô ta đặt điều trước mặt Trương Khác thì quan hệ với y càng thêm căng thẳng, phẩy tay bảo Tần Dụ Cẩm và cô gái còn lại:

- Thay đồng phục làm việc đi, trước gì giờ cô vẫn phải trực đấy.

Rồi cầm điện thoại trên quầy quay số:

- Bân lão đại, không phải bà cô đây không nói giúp ông, mà tính khí của đám thái tử gia này, đám phụ nữ chúng tôi không thấu được. Trương Khác 9 giờ sẽ tới Hoàng Hậu, ông tự xem lấy mà làm.

- Trương Khác muốn tới địa bàn của Bân lão đại gây sự sao chị?

Vệ Lan lo lắng hỏi:

- Ai mà biết được.

Địch Đan Thanh cúp điện thoại:

- Không chịu nhận lời mời của người ta lại dẫn người tới địa bàn của người ta... Thôi đi, thôi đi, chuyện này vốn chẳng dính líu tới chúng ta, đừng quan tâm nữa, em hết giờ rồi, về đi.

o0o

Nội thành Tân Vu đa phần là nhà lầu bốn năm tầng, rất ít có tòa nhà cao tầng mang sắc thái hiện đại hóa, có điều ở phía đông có một tòa nhà cao hơn 20 tầng, tường ốp kính, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đó là kiến trúc khá bắt mắt ở Tân Vu, Cty Đại Hưng và KTV Hoàng Hậu của Lưu Bân đều đặt ở đây.

Tầng 20 tòa nhà, có một nam nhân trung niên cười tầm thước đứng ở trước cửa sổ, mày nhìn chặt nhìn dòng xe qua lại phía dưới, phảng phất trong lòng gánh áp lực vô hình cực lớn. Ông ta chính là Lưu Bân.

Một nam nhân tuổi cao hơn một chút đẩy cửa vào, đó là Đào Kiến, anh rể Lưu Bân:

- Trưởng ban Dịch gọi điện tới, nói phó thị trưởng Trương làm như không có chuyện gì xảy ra, ông ta không dễ nói chuyện chút nào. Còn bên Hải Châu chưa liên lạc được.

Lưu Bân thở dài:

- Em biết rồi, anh liên lạc thêm với phía Hải Châu đi, dù sao Trương Tri Hành sinh ra lớn lên ở đó, nói không chừng kiếm được người trung gian điều giải.

- Có điều xem chừng lần này phía bọn họ bày thế rất lớn, hay là ông ta muốn lấy chúng ta ra khai đao lập uy.

- Rất có khả năng.

Lưu Bân thở dài cực kỳ lo lắng:

- Trương Tri Hành mới tới Tân Vu, không có cơ sở gì, ông ta trực tiếp ra mặt gây áp lực đã dễ giải quyết, nhưng mà giờ vòng qua thành phố, trực tiếp dùng tới quan hệ ở sở công an tỉnh, đám quan viên này, đen tối hơn chúng ta nhiều, ăn thịt người không nhả xương... À, vừa rồi Đan Thanh gọi điện, nói Trương Khác tối sẽ dẫn người tới Hoàng Hậu, anh bảo người dưới lờ đi, mặc cho y đập phá.

Đào Kiến gật đầu:

- Anh sẽ đích thân tới tọa trấn, bảo mọi người thu lại máu nóng.

- Tiểu Hân tới Úc rồi chứ?

Lưu Bân lắc đầu:

- Đụng vào ai không đụng, lại đụng vào tên sát tinh này, không phải em trách em gái anh, nhưng anh xem cô ấy chiều Tiểu Hân thành dạng gì rồi, không biết trời cao đất dầy, tưởng Tân Vu này to lắm à? Sao không đi chọc vào con trai La Quy Nguyên ấy.

Đào Kiến cố nói đỡ cho cháu:

- Chuyện này không trách Tiểu Hân được, là tên tiểu sát tinh kia ra tay trước mà.

- Đừng tưởng là em không biết gì hết, nếu em có mặt ở hiện trường, cũng đá cho nó lăn ra đất. Chuyện này qua rồi, anh nói với em gái anh, bảo cô ấy về đi, không cần ở lại đó hầu hạ thằng tiểu tổ tông đó nữa, phí sinh hoạt cũng khống chế nghiêm cho em, cho nó ở ngoài chịu chút khổ cực mài rũa tính khí đi. Du học, du học cái chó gì, một câu ngoại ngữ cũng không nói được.

Lưu Bân càng nói càng sôi máu:

~o0o

Dưới lầu, chiếc Volvo xám bạc chầm chậm đi qua, Trương Khác ngồi trong xe, nhìn ngắm cảnh trí xa hoa ngoài KTV Hoàng Hậu:

- Đáng tiếc Lưu Bân không khôn khéo bằng Trương Nhi Lập của Long Hoa, có vẻ công trình bao thầu ở Tân Vu này chẳng có cái nào ra hồn.

Y đang cùng Phó Tuấn về nhà mới ăn cơm.

Trương Khác về nhà ăn cơm, bị tóm làm cu li quét dọn vệ sinh, gần tới 9 giờ mới lên xe tới hộp đêm Hoàng Hậu.

Xe tới đầu đường hộp đêm Hoàng Hậu chờ đời chốc lát, mặc dù kinh tế Tân Vu chẳng ra sao, nhưng bên cạnh Hoàng Hậu có mấy quán cà phê cấp bậc không tệ, Trương Khác ngồi đó đợi một lúc, Mã Hải Long lái xe đưa Tần Dụ Cầm tới.

Tần Dụ Cầm dày công trang điểm, mặc dù chưa thể coi là tuyệt mỹ, nhưng khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng yểu điệu lả lướt, đi giày cao gót, tất lụa màu da, chiếc váy bò dài chưa tới gối, áo phong ngắn tay ôm vừa cơ thể, khiến hạng son phấn dung tục có thể so bì, nói chung là một cô gái mà nam nhân dân ra ngoài không phải mất mặt, nhìn ra được cô ta không phải tới chỗ này một hai lần.

Nhìn từ bê ngoài hộp đêm Hoàng Hậu chiếm ba tầng đầu của tòa nhà, có sàn nhảy, quán bar, phòng karaoke.. Có thể coi là khu giải trí cỡ lớn rồi, mặc dù kinh tế Tân Vu xếp gần bét toàn tỉnh, nhưng người có tiền ở Tân Vu hưởng thụ chẳng hề kém các nơi khác.

Nhân viên tiếp tân tươi cười mở cửa cho khách, cửa vào sàn nhảy mở toan, bên trái có cầu thang lên lầu, Trương Khác đứng ngoài cửa, lạnh nhạt nhìn thế giới đèn màu xanh đỏ trong ngoài, có thể nhìn thấy cột sắt bên trong cùng, các cô gái mặc váy da thú lộ cặp chân trắng miên man, người thường đi qua đây không nhịn được muốn vào trong nhìn ngó.

Trương Khác đứng ở cửa một lúc, chẳng nói có vào hay không, tiếp tân mặc dù cổ tay nhìn rõ hình xăm, nhưng cung kính khom lưng giữ cửa đợi Trương Khác, trên mặt không có vẻ gì là sốt ruột, nhưng cô gái đi sau lưng bọn họ thì khó chịu nói:

- Có vào hay không vậy, chặn ở cửa như bia mộ vậy...

Trương Khác quay đầu lại nhìn một cái, cô gái này mồm miệng chanh chua nhưng trông rất được, miệng mím chặt tựa hồ rất bất mãn vì đám Trương Khác chặn cửa.

Vốn bọn họ tới đây là để gây sự, có người phát ra lời đụng chạm như thế, phải vung tay đánh luôn rồi, nhưng đối phương là cô gái dung mạo ngọt ngào như thế, Trương Khác không nỡ ra tay, tránh sang một bên nhường cô ta vào trước.

- Hừ.

Cô gái đó chun mũi hướng về phía Trương Khác, nhẹ nhàng bước lên bậc thềm, cô ta mặc áo lộ lưng, da dẻ vô cùng sáng bóng, mặc dù chỉ mới 18- 19 tuổi, bóng lưng hết sức gợi cảm, eo nhỏ nhắn, hai cặp mông đong đưa qua lại, chiếc váy ngắn chỉ qua mông một chút, lộ ra cặp đùi mê người.

Trương Khác chép miệng, nếu hộp đêm Hoàng Hậu có hai ba cô gái cấp bậc thế này thôi, thì không muốn đông khách cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.