Người Cầm Quyền

Chương 17: Giáo y mà cũng đòi chữa bệnh cho con gái ta?




Buổi tối Trương Khác mời đám Mã Hướng Đông tới Bát Cẩm Trân ăn cơm, làm bọn họ xuýt xoa mãi không thôi, chẳng phải vì nơi này trang hoàng lộng lẫy, mà vì từng chi tiết nhỏ đều chú tâm bố trí, đầy hương sắc cổ điển.

Đương Thanh và Trần Phi Dung ngồi ở chiếc bàn trong góc tán gẫu, Thịnh Hạ cũng có mặt, mỗi cô cầm một hộp sữa chua, thi thoảng lại cười khúc khích. Nhìn tình hình này xem ra tháng cuối cùng của năm cuối cao trung đúng là học tập nhàn nhã hẳn rồi.

Do thi cuối kỳ đã rời ngày cho nên Đường Thanh lúc này cũng rất rảnh rỗi, nhưng sao có cả Thịnh Hạ?

Đỗ Phi đưa tay làm động tác gọi điện, ý bảo hắn gọi Thịnh Hạ tới, đám Trương Khác có 9 người, lát nữa Thi Xuân Phong còn tới, Bát Cẩm Trân không có phòng bao lớn đủ bày hai bàn, nên liền ăn luôn ở đại sảnh, bày ba cái bàn nhỏ.

Đỗ Phi nhảy vào bàn của ba cô gái, than phiền:

- Bọn họ cả chiều bàn chuyện máy vi tính, internet, ba bạn may mà không tới, mình ngờ ngày mai IQ của mình giảm xuống dưới 80 mất, chẳng hiểu Trương Khác ngay cả thi toàn quốc cũng miễn cưỡng mới qua được sao lại hiểu cái thứ này?

Nghe tới chuyện thi cử, Trương Khác quay sang nói với Trần Phi Dung:

- Chuyện thi toàn quốc, thực sự phải cám ơn bạn rất nhiều.

- Rõ ràng là chuyện rất đơn giản, ở trường Tiểu Hạ, giáo viên còn giúp học sinh gian lận, mày lại cố làm cho nó phức tạp...

Đỗ Phi bĩu môi, ý bảo Trương Khác có mưu đồ khác.

- Chính vì gian lận rất đơn giản, nên tao mới không thi kiểu đó.

Trương Khác nghênh mặt nói:

- Đếch hiểu.

Đỗ Phi thò đầu qua:

- Mày nói thế là sao?

- Cũng như ba mày bảo mày ở ngoài đừng có sinh sự ấy, đạo lý giống nhau.

Trương Khác đưa tay vỗ đầu Đỗ Phi.

Đỗ Phi cười xấu hổ rụt đầu vào, không muốn bị Trương Khác tung hê chuyện mình bị cha giáo huấn trước ba cô gái.

Trần Kỳ đi tới chào hỏi, Trương Khác giới thiệu đám Lương Văn Giang:

- Bọn họ đều là tài năng của ĐH Thanh Hoa... Phải rồi, Phi Dung, bạn có thi vào Thanh Hoa không?

Trần Phi Dung hai tay cầm hộp sữa chua, khẽ lắc đầu, dưới ánh đèn hàng mi cong cong chiếu bóng lên đôi mắt trong veo:

- Mình không muốn tạo áp lực cho bản thân lớn như thế, nên nộp đơn vào ĐH Đông Hải rồi.

Nghe thấy thiếu nữ kiều mỵ như ngọc bích ấy có thể sẽ thi vào Thanh Hoa, đám Hình Lỗi nín thở đợi câu trả lời, được biết cô muốn vào ĐH Đông Hải, đều không khỏi tiếc nuối, Hình Lỗi cổ động:

- Sao em không thi vào Thanh Hoa, dễ thi lắm...

- Anh thì tất nhiên là dễ rồi...

Trương Khác buông một tiếng thở dài cảm khái, Hứa Duy cũng ở ĐH Đông Hải, Trần Phi Dung muốn vào đó không có gì lạ, lại hỏi Thịnh Hạ muốn thi vào đâu.

Thịnh Hạ nhìn Đỗ Phi rồi nói:

- Kế hoạch của mình là đi Hong Kong, nghe nói ĐH Hong Kong không tệ.

Chắc là Thịnh Thanh muốn đưa em gái tới Hong Kong học, đột nhiên Trương Khác có dự cảm không lành, nếu như năm sau Đường Thanh cũng muốn tới Hong Kong học thì sao? Nghĩ thế chột dạ nhìn Đường Thanh.

Quả nhiên Đường Thanh thân thiên nói với Thịnh Hạ:

- Đh Hong Kong được lắm đấy, sau này mình có thể thường xuyên sang Hong Kong chơi với bạn rồi.

Nhưng Trương Khác chẳng thèm tin quan hệ giữa cô nàng và Thịnh Hạ thân đến thế.

Mặc dù là cuối tuần nhưng cách thi ĐH chỉ còn nửa tháng nữa, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ không dám quá buông lỏng, ăn tối xong liền bảo Đỗ Phi đưa hai cô gái về, mọi người tới Thịnh Thế Niên Hoa chơi, tới khuya mới về nhà.

Đường Thanh ngủ ở chỗ Tạ Vãn Tình, Trương Khác có chìa khóa nhà chú nên bố trí đám Mã Hướng Đông ở đó vài ngày, Lương Văn Giang ngủ ở phòng khách nhà y, vừa về nhà chưa ngủ ngay được, trước mặt Lương Văn Giang không dám sang chơi với Tạ Vãn Tình, Đường Thanh, liền ngồi ở ban công trò chuyện với người anh họ không quen thân lắm này.

- Em có quen người biết phó bí thư thành ủy Tây An, chuyện ba anh, em nhờ ông ấy đứng ra nói giùm.

Trương Khác thở dài nói:

- Cậu hai và các anh sống ở đó mấy chục năm rồi, sự nghiệp cơ sở đều ở đó cả, nếu bỏ đi thì cũng đáng tiếc. Hiện giờ chỉ đành như vậy thôi, nếu người kia mà còn tiếp tục làm khó cậu hai và anh Văn Sơn thì sẽ tính tiếp...

Xem vẻ mặt Lương Văn Giang chừng như không cam tâm, đại khái cảm thấy an bài như thế quá ủy khuất:

- Bị tiểu nhân ức hiếp như thế, anh thấy không giáo huấn nhớ đời thì sao được, đúng không? Ài, từ mùa hè năm ngoái nhà em xảy ra rất nhiều chuyện, trải qua những chuyện đó, em thấy quen rồi, cũng trơ lỳ rồi...Giống như thi toàn quốc ấy, rõ ràng có thể dễ dàng qua được nhờ gian lận, nhưng em vẫn chọn con đường phức tạp. Cái xã hội này chia làm hai loại người, một loại không phải trả giá quá lớn, thậm chí là không phải trả giá khi làm trái quy tắc bị phát hiện. Người khác cuộc đời như kỳ thi đại học vậy là chuyện gian khó, không dám lơ là, còn cần thiên phận mới có được thành tích cao, còn loại người này cuộc đời như kỳ thi toàn quốc, dễ dàng thoải mái. Cho nên loại người này quen lấy tiền phá quy tắc xã hội, với loại người này tuân thủ nguyên tắc là chuyện gian nan... Giống như anh vững tin, chỉ cần kiên trì sẽ có cuộc sống đàng hoàng tôn nghiêm, em cũng coi cuộc đời như kỳ thi đại học vậy.

Nói tới đây bất kể Lương Văn Giang có hiểu ý tứ của mình không, nói tiếp:

- Mấy ngày nữa em cũng tới Bắc Kinh, bọn anh ở thêm vài ngày rồi cùng đi.

Ngày hôm sau, đám Mã Hướn Đông chính thức liên danh ký hiệp nghị khai phát nền tảng web với Trương Khác đại diện cho Cẩm Hồ, đây là bước đầu tiên Cẩm Hồ tiến vào mảng đầu tư mạo hiểm.

Không phải thi cuối kỳ, Trương Khác không cần tốn thời gian ở Hải Châu nữa, lấy danh nghĩa Cẩm Hồ mua một biệt thự gần Đh Thanh Hoa, làm địa điểm làm việc tạm thời cho công ty mới.

Mã Hướng Đông làm giám đốc Cty trách nhiệm hữu hạn khoa kỹ Côn Đằng, mới bảy tám người nên chưa thời thượng tới mức xưng CEO, ngoài ra chiêu mộ thêm vài lập trình viên.

Phong trong biệt thự khá nhiều, đủ đảm bảo mỗi lập trình viên có một phòng riêng, còn thuê hai giúp việc, một lái xe chiếu có cuộc sống của họ, chỉ cần bọn ngày đêm ở đây dựng lên bộ khung kỹ thuật cho trang web.

Trong mấy ngày Trương Khác ở Bắc Kinh, phòng tổ chức tỉnh ủy đã chính thức thảo luận với cha y, tin tức Trương Tri Hành tới Tân Vu làm phó thị trưởng mau chóng truyền về Hải Châu. Thành ủy Hải Châu cũng chính thức thảo luận do Tông Bồi Minh kiêm nhiệm chức chủ tịch Cty cổ phần Hải Châu, mọi người đều đoán năm sau Tống Bối Minh sẽ vào thường ủy làm phó thị trưởng.

Theo cùng những tin tức này còn có một tin không tốt lắm, Chu Cẩn Du sẽ điều tới tỉnh Giang Nam làm ủy viên tỉnh ủy, phó tỉnh trưởng, cũng tức là bà ta chẳng phải chịu chút trách nhiệm nào ở vụ án Trương Thiết Lâm.

Mặc dù đã dự liệu trước rồi, nhưng sự việc thực sự diễn ra như thế, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Nguyên sở trưởng sở lâm nghiệp tỉnh Lưu Hoa Sơn sau khi mất chức cũng được điều tới tỉnh Giang Nam.

To gan trắng trợn nhận tham ô hối lộ là hành vi ngu xuẩn, quan viên như vậy không thể trở thành chướng ngại, nhưng Chu Cẩn Du và Tạ gia thì khác, họ lợi dụng hình thức hợp pháp, đem quyền lực tư bản hóa, căn cơ sẽ chỉ càng ngày càng chắc, không lo người ta có khả năng nhổ tận gốc bọn họ.

Phụ nữ giống Chu Cẩn Du, mặc dù không làm người ta ưa, nhưng trong đời cũng rất ít phạm sai lầm, vụ án Trương Thiết Lâm chắc chắn là cơ hội tốt nhất để lật đổ bà ta, nhưng có người áp xuống không cho truy tận gốc.

Ngày 6 tháng 7, Trương Khác ở Bắc Kinh thì nhận được điện thoại của mẹ:

- Ba con hai ngày nữa tới Tân Vu, con có đi không?

Lần cuối cùng Trương Khác tới Tân Vu là mùa hè năm 2001, khi đó vừa mới tốt nghiệp, Trần Ninh nói muốn chia tay mình, khi đó mình chỉ nói muốn đưa cô về Tân Vu mới yên tâm, cả được đi thấy Trần Ninh vẫn không có ý thay đổi, Trương Khác tiến cô tới bến xe Tân Vu, từ đó không quay lại nữa.

Từ năm 2001 tới năm 2008, từ năm 94 tới năm 96, đã chín năm rồi, đúng là trục thời gian hỗn loạn.

Trương Khác im lặng mất một lúc chìm trong hồi ức, thu lại tâm sự, nói:

- Ý ba thế nào ạ, ba có muốn mang bà xã, con nhỏ đi nhậm chức không?

- Ba con nói ảnh hưởng không tốt.

Lương Cách Trân giọng bực dọc.

- Ha ha ha, mẹ nói với ba, quan viên ảnh hưởng không tốt mới được hoan nghênh.

Trương Khác nói xong thì nghe thấy tiếng cha cười phía bên kia điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.