Người Cá Xấu Xí

Chương 24: Bỏ Thuốc Cô




Edit: Mimi – Beta: Ame

*****

Lâm Phi Nhiên lui vào góc tường, căng thẳng đến mức đầu ngón chân cũng cuộn lại, dù yếu ớt nhưng vẫn cố chống đỡ: “Của tôi, tôi cởi xong liền để trên giường, cuối cùng quên mất…”

Dù sao thì đồng phục bộ nào chẳng giống nhau, tuy quần áo của Cố Khải Phong lớn hơn của Lâm Phi Nhiên một size, nhưng khác biệt nho nhỏ như vậy cũng không thể vừa liếc mắt đã nhận ra ngay được.

Chỉ là, những lúc Lâm Phi Nhiên nói dối, con mắt sẽ đảo qua đảo lại vì bất an.

Cố Khải Phong buồn cười nhìn người nọ: “Thật không?”

Ánh mắt đảo loạn khắp nơi chính là điểm đặc thù mỗi khi Lâm Phi Nhiên nói dối, song, bình thường phần lớn mọi người đều không chú ý đến thói quen của bản thân mình, mà Cố Khải Phong cũng không định nói cho Lâm Phi Nhiên biết.

Lâm Phi Nhiên gật đầu: “Thật mà.”

Cố Khải Phong thản nhiên “Ồ” một tiếng, giả vờ muốn xuống giường.

“Ông mau ngủ đi, còn đi xuống làm gì?” Lâm Phi Nhiên vội vàng ngồi bật dậy, dùng sức kéo tay Cố Khải Phong, nhiệt tình mời mọc phương ngủ lại giường mình.

Đáy mắt lóe lên một tia trêu ghẹo như có như không, song giọng nói của Cố Khải Phong vẫn cực kì bình tĩnh: “Đột nhiên muốn đi kiểm tra đồng phục của mình ghê.”

Nhất thời mặt Lâm Phi Nhiên đỏ như một quả cà chua chín: “…”

Cố Khải Phong lại càng thêm chắc chắc, khóe miệng loáng thoáng cong lên: “Nhóc lừa đảo, có khai thật không nào?”

“… Của ông.” Lâm Phi Nhiên vô cùng xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, chỉ để lộ hai vành tai đỏ ửng ra bên ngoài.

“Giấu đồng phục của anh vào chăn làm gì?” Cố Khải Phong vươn tay ôm lấy Lâm Phi Nhiên, ý muốn kéo người dậy, thế nhưng đối phương cứ một mực cong người, kiên quyết không chịu ngẩng đầu lên, “Hửm? Bảo bối, trả lời đi.”

Lâm Phi Nhiên không nghĩ ra bất cứ đáp án nào hợp lý lại dễ mở miệng ngoại trừ cái lý do “Kỳ thực tôi là một thằng biến thái thích hít mùi mồ hôi trên đồng phục” ra. Vì thế cậu đành phải xấu hổ mà giữ im lặng, chống chế một cách vô cùng miễn cưỡng, thầm ảo tưởng rằng Cố Khải Phong không được đáp lại sẽ mất mặt mà bỏ về giường mình.

Có điều, hiển nhiên cậu đã đánh giá thấp độ da mặt dày của người kia!

Cố Khải Phong: “Giấu đồng phục của anh vào trong chăn, còn đột nhiên muốn ngủ một mình…”

Bỗng nhiên trong lòng Lâm Phi Nhiên trào lên dự cảm vô cùng không tốt!

Ngay sau đó, Cố Khải Phong liền nhéo một cái lên thắt lưng cậu, chất giọng trầm khàn: “Tại sao quay tay lại không rủ anh quay cùng?”

Lâm Phi Nhiên xấu hổ cực kỳ, lập tức bùng cháy, ngồi bật dậy hét lớn: “Không phải muốn quay tay!”

“Thế muốn làm gì?” Cố Khải Phong thừa cơ gặng hỏi, thấy Lâm Phi Nhiên lại mím môi không nói lời nào, liền tự động nhận định suy đoán của mình, vươn tay ấn cậu xuống giường, hờ hờ đè lên, thấp giọng thúc giục, “Nói đi.”

Lâm Phi Nhiên sợ Cố Khải Phong lại giở trò một lời không hợp liền hôn mình đến tối tăm trời đất, vội quay sang chỗ khác, dùng nửa bên mặt nghiêng đặc biệt mê người để đối phó với hắn ta, nôn nóng: “Thật sự là tôi không có ý định đó, ông, ông xuống trước đi đã, có gì từ từ bàn bạc nha!”

“Cưng không muốn quay tay.” Con mắt Cố Khải Phong như sắp sửa bắn ra ánh sáng xanh, hắn nhìn chằm chằm vào người bên dưới, cúi đầu dùng môi chạm nhẹ lên cổ cậu, lúc mở miệng nói chuyện lần nữa còn nhẹ nhàng thổi từng luồng hơi nóng tới làn da trắng nõn của đối phương, “Cưng chỉ muốn chọc chết anh thôi, đúng không?”

Đầu óc nhất thời căng thẳng, Lâm Phi Nhiên nổi giận đùng đùng, quát: “Đúng vậy, đúng vậy! Tôi muốn chọc ông tức chết để thừa hưởng vở bài tập Ngữ văn của ông đấy! Vừa lòng chưa!?”

Cố Khải Phong phì cười, suýt nữa thì bầu không khí ái muội đã bị người kia xua tan mất. Mà đúng vào lúc ấy, phòng ngủ bỗng tắt đèn.

Kể từ ngày Lâm Phi Nhiên “gặp ác mộng” rồi mò xuống giường của Cố Khải Phong, cứ mỗi khi sắp sửa đến giờ tắt đèn, hắn đều mở một cái đèn nhỏ ở trên bàn học. Ban đầu là vì hắn thật sự lo lắng cho Lâm Phi Nhiên, về sau lại dần trở thành một thói quen thân thuộc. Dưới ánh sáng lờ mờ ái muội, thiếu niên vẫn cẩn thận duy trì khoảng cách an toàn với mình thoạt nhìn càng mê người hơn gấp bội, Cố Khải Phong cảm thấy lưỡi rát miệng khô, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, vươn tay ôm ấy thắt lưng của đối phương, dứt khoát kéo người vào trong ngực.

Khoảnh khắc bị Cố Khải Phong ôm chặt, Lâm Phi Nhiên kinh hãi phát hiện có một thứ cưng cứng đang cọ vào mông của mình!

“Ông…” Lâm Phi Nhiên mặt đỏ tai hồng, cố sức tránh khỏi vòng tay người nọ, nhưng cái giường ký túc chỉ rộng bấy nhiêu thôi, chạy cũng không chạy xa được bao nhiêu.

Cố Khải Phong kéo Lâm Phi Nhiên vừa nhích xa một chút trở về vị trí ban đầu, dán miệng mình lên tai đối phương một lần nữa, trêu chọc: “Nào, bảo bối, chúng ta giúp đỡ nhau một chút.”

Lâm Phi Nhiên hoàn toàn sụp đổ: “Có phải ông muốn đánh nhau không!?”

“Đúng vậy.” Cố Khải Phong chậm rãi nói, vừa dứt lời liền luồn bàn tay hư hỏng vào vạt áo của Lâm Phi Nhiên, để đầu ngón tay ái muội miết miết bên mép quần ngủ, nói, “Đấu kiếm đi.”

“Đồ điên!” Trong nháy mắt, nhóc bánh nếp xấu hổ và giận dữ muốn chết liền cos đài Khí tượng thủy văn, hung hăng tuyên bố một cái dự báo giông bão sắp nổi, “Cố Khải Phong! Tôi sắp tức giận!”

Nói xong, Lâm Phi Nhiên quấn chặt chăn, lăn một vòng về phía tường, triệt để cuốn toàn bộ chăn trên người tên vô lại kia đi.

Không cho đắp!

Có thể nói, đây chính là hành động đuổi khách vô cùng rõ rệt…

Đệt, hình như đùa hơi quá rồi. Cố Khải Phong cố gắng đè nén ngọn lửa tà ác đang hực hực trong lòng, vươn tay ôm cả chăn lẫn người trở lại, nhẹ giọng xin tha thứ, “Anh sai rồi, không quậy nữa, ngủ đi.”

Lâm Phi Nhiên chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng có hành động phản kháng nào khác cả, trong lòng lặng lẽ tính toán, muốn nghĩ ra một cái cớ uyển chuyển để đuổi người nọ xuống giường.

Nhưng mà, đúng vào lúc ấy, người kia đột nhiên ngồi dậy, vớ lấy bộ đồng phục bị vo viên trong góc tường, thẳng tay ném xuống đất: “Chật chỗ.”

“…” Những tính toán vụn vặt trong đầu Lâm Phi Nhiên lập tức nát tan thành bột cám!

Dù sao thì cậu cũng không thể đi nhặt chúng lên ngay trước mặt Cố Khải Phong nhaaaaaaa!

“Anh lạnh, cho anh vào chăn với.” Cố Khải Phong vén góc chăn lên, “Ngoan nào.”

Lâm Phi Nhiên lầm bầm vài câu, vươn tay giữ chặt chăn, tay còn lại thì vặn vặn cái thứ mất dạy ngang nhiên dựng thẳng của mình, để nó dính sát vào bụng, sau mới dùng sức kéo vạt áo xuống, cẩn thận che đi, chỉ sợ bị Cố Khải Phong phát hiện.

Thật sự là gặp quỷ! Lâm Phi Nhiên vã ra một đầu đầy mồ hôi lạnh, chột dạ nghĩ nghĩ.

Thấy Lâm Phi Nhiên cứ mân mê đến mân mê đi ở trong chăn, Cố Khải Phong cũng đoán được tám – chín phần, chẳng qua lúc trước người ta đã thẹn thành như vậy, cho nên lần này hắn không nói trắng ra, chỉ dỗ dành vài câu rồi thuận lợi xâm nhập vào lòng địch. Hắn cẩn thật đặt một cánh tay lên hông của đối phương, người kia không kháng cự, một mực đưa lưng về phía hắn chỉ để lộ cái vành tai đỏ hồng. Tâm tình Cố Khải Phong rất tốt, hắn thổi hơi nóng vào tai cậu, nói: “Nhiên Nhiên, ngủ ngon.”

Lâm Phi Nhiên nhỏ giọng đáp: “Ngủ ngon.”

Cố Khải Phong nhắm mắt, không có thêm bất cứ động tác nào.

Giống như rốt cuộc cũng xé được lớp vỏ bọc của nhóc bánh nếp thơm ngon nhưng lại vì nhóc ta quá sợ hãi mà không ăn ngay được, chỉ có thể cầm viên bánh nho nhỏ trắng trắng mềm mềm tỏa hương ngan ngát đó lên để ngửi ngửi sờ sờ, quả thực là vô cùng không đủ!

Nhưng mà như thế cũng không tồi! Cố Khải Phong nghĩ nghĩ, Lâm Phi Nhiên rất đáng yêu, hắn cam tâm tình nguyện chậm rãi trải qua từng giai đoạn tìm hiểu yêu đương với cậu. Món ăn vừa đẹp lại vừa ngon, người ta lúc nào mà chẳng luyến tiếc không nỡ một hơi ăn sạch.

Về phần Lâm Phi Nhiên, sau khi cái đêm tương đối xấu hổ này trôi qua, thành phố cậu ở bỗng nhiên nghênh đón một luồng áp thấp. Chút ấm áp còn sót lại của vầng dương bị che lấp bởi một tầng mây xám trong mấy ngày trước đó đã biến mất hoàn toàn, gió Bắc lạnh thấu xương ùa tới, hàng cây bên ngoài cửa sổ bị gió to thổi đến ngả ngả nghiêng nghiêng, chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh.

Xuống giường, cậu mở tủ quần áo, lấy một cái áo lông dày, lại tìm thêm một cái quần đông xuân mà những tín đồ thời trang căm ghét đến tận xương tận tủy. Lúc chuẩn bị cởi quần áo ngủ, thay đồ mới vào, bỗng nhiên Lâm Phi Nhiên bắt gặp ánh mắt của Cố Khải Phong đang dõi xuống từ giường trên. Người nọ đã dậy rồi, đang chống đầu nằm nghiêng, dùng một đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười đầy ái muội bắn thẳng lên người Lâm Phi Nhiên.

Mới sáng ngày ra, quá kích thích rồi.

“…” Lâm Phi Nhiên bị ánh mắt đối phương làm cho nóng bừng cả gò má, cầm áo len, quần đông xuân và đồng phục chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Cố Khải Phong vội vàng ngồi dậy, hai bước nhảy vọt xuống giường.

Lâm Phi Nhiên căm giận liếc tên dê xồm kia một cái: “Đi WC thay quần áo.”

“Thay ở đây đi, WC rất lạnh.” Bị Lâm Phi Nhiên hung hăng lườm nguýt thế nhưng Cố Khải Phong không hề tức giận, ngược lại hắn cảm thấy người kia trừng mắt còn quyến rũ hơn việc người khác nháy mắt gấp cả vạn lần. Không nhịn được, hắn vươn tay nhéo nhẹ một cái trên gương mặt căng tràn nhựa sống của Lâm Phi Nhiên, sau đó tự động bưng chậu rửa mặt đi tới nhà vệ sinh trước.

Lâm Phi Nhiên nhẹ nhàng thở ra, vội vàng thay quần áo ngay trong phòng ngủ, sau đó lấy hai cái bút và một quyển vở giấu ở dưới gối ra, bỏ một cái vào túi áo, còn lại cất về chỗ cũ.

Rất nhanh, hơn nửa buổi sáng cứ thế trôi qua.

Điều khiến Lâm Phi Nhiên vừa lòng chính là, căn cứ vào quan sát cũng như thử nghiệm thực tế của cậu, dương khí lưu lại trên một cái bút mà Cố Khải Phong dùng trong một tiết có thể vô hiệu hóa con mắt âm dương chừng hai mươi phút. Hết thời gian cây bút sẽ mất đi dương khí, biến thành một cái bút thường, những món đồ nhỏ khác như sách, vở, vân vân… đều như thế cả. Vì thế cho nên, chỉ cần Cố Khải Phong không chú ý, Lâm Phi Nhiên sẽ lén lút thó đồ của hắn, hút hết dương khí rồi lại lén lút trả về.

Có thể nói, cậu là một dòng nước trong veo chảy giữa giới trộm.

Có đồ hộ thân, suốt từ sáng đến giờ Lâm Phi Nhiên vẫn chưa chủ động chạm vào Cố Khải Phong, song, cậu lại bị hắn chọt chọt rất nhiều lần…

Khi tiết học thứ ba sắp kết thúc, ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa mang theo cảm giác lạnh lẽo âm trầm trong từng hạt nước này chính là loại mưa đáng ghét nhất của mùa Đông. Nhiệt độ ở sát mặt đất vốn đã thấp hơn bình thường, lại thêm sự giảm nhiệt của trời đêm, sáng ngày hôm sau những hạt nước tích tụ trên đường rất có thể sẽ biến thành một tầng băng mỏng. Lâm Phi Nhiên buồn bực nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, kéo tay áo lông xuống, muốn che đi hai bàn tay đã lạnh như băng.

Mười phút sau, chuông tan học vang lên.

Ngay sau đó, con mắt âm dương của Lâm Phi Nhiên bắt đầu làm loạn.

Lần này, Lâm Phi Nhiên quyết tâm không chạm vào đồ đạc của Cố Khải Phong, bởi vì cậu đã có kế hoạch cả rồi. Lúc đi học phải chuyên tâm, thấy quỷ thật sự không cách nào học được, song thời điểm tan lớp thì hẳn là có thể luyện can đảm được. Vì thế Lâm Phi Nhiên bày ra bộ dáng trầm tư suy nghĩ, một tay đỡ trán cúi mặt xem sách trên bàn, thi thoảng ánh mắt lại đảo quanh phòng học để nhìn ma nhìn quỷ.

Khi liếc mắt về phía con quỷ mọt sách vẫn luôn bám lên người Trương Húc, cậu bỗng nhìn thấy một con mèo. Con mèo kia đứng ngay trên lối đi giữa hai dãy bàn, toàn thân phủ đầy một tầng lông trắng, đôi mắt xanh biếc trong veo, thoạt nhìn không to như những con mèo cùng giống, nhưng bộ dáng thực khiến người ta yêu thích. Chỉ là, trên người nó vương từng vệt nước bùn cùng vết máu còn tươi, nhìn qua khá là chật vật.

Con mèo lo lắng mà kêu ‘meow moew’ vài tiếng, khi đi ngang qua mỗi một học sinh nó đều nhào lên muốn cắn ống quần của bọn họ. Thế nhưng, lần nào cũng chỉ vồ vào khoảng không. Có lẽ con mèo nọ không ý thức được rằng sau khi chết đi sẽ biến thành ma quỷ, dường như nó còn không biết mình đã chẳng phải một sinh vật sống nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phi Nhiên thấy quỷ hồn của động vật, chắc vì không phải đồng loại, nên cậu phát hiện khả năng tiếp thu của mình với loại quỷ hồn này tương đối cao, gần như không có bao nhiêu sợ hãi. Cậu nhìn con mèo nọ, ngay trong khoảnh khắc nó nhìn sang phía mình, liền dùng khẩu hình, hỏi: “Mày sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.