Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 9: Nguồn sáng




Sau khi họp xong, Tịch Mộ Thành đi đến trước mặt Ninh Thư, hỏi: “Ông cụ đang ở đâu?”

“Tôi đã nói rồi, bây giờ không phải lúc thích hợp để vào thăm ông già.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Cậu có thời gian thì hãy điều tra tình hình của công ty HJ một chút đi, xem rốt cuộc nó có phải công ty ma không, đừng có vung tiền đi hợp tác lung tung bên ngoài.”

Vẻ mặt Tịch Mộ Thành thờ ơ nói: “Đúng là phụ nữ tóc dài não ngắn, ánh mắt thiển cận mà. Tuy bây giờ kế hoạch hợp tác này chưa sinh lời, nhưng tương lai sẽ có thu hoạch không thể ngờ cho công ty đấy.” 

Ninh Thư:...

Cô rất phục Tịch Mộ Thành có thể ra vẻ nghiêm túc mà nói hươu nói vượn, biến không thành có như vậy.

Ninh Thư nhún vai, không kiêng nể nói: “Tôi không muốn đầu tư, ánh mắt tôi thiển cận thì cũng không đồng ý kế hoạch hợp tác này, tôi cứ không chi tiền thì cậu làm gì được tôi.” 

Nhanh đến cắn tôi đi, nhảy lên mà cắn tôi này.

Ánh mắt Tịch Mộ Thành lóe lên tia sắc bén, lập tức nói: “Chị nói bây giờ không thích hợp để người khác vào thăm ông cụ, vậy sao người giúp việc kia lại vào phòng bệnh được?”

“Tất nhiên là để chăm sóc ông cụ rồi.” Ninh Thư nhìn thẳng vào Tịch Mộ Thành: “Cậu quan tâm đến một người giúp việc nhỏ bé thế này từ khi nào vậy?” 

“Không phải tôi để ý mà là Thời Tư Nam thèm chè quế hoa của cô ta, muốn cô ta về làm cho nó ăn.”

“Chăm sóc ông cụ quan trọng hơn, Tư Nam không ăn một ngày thì cũng không thể chết được.”

Tịch Mộ Thành nghe Ninh Thư nói vậy, ánh mắt sắc bén, bật cười một tiếng, nói: “Thời Tư Nam là con gái chị, chị lại không quan tâm đến nó chút nào, tôi thật sự nghi ngờ nó có phải con gái chị không đấy.” 

“Nó có phải con gái tôi hay không thì liên quan gì đến cậu?”

Trong lòng Tịch Mộ Thành càng thêm nghi ngờ, lại càng có cảm giác như hắn bị lọt vào bẫy.

Tịch Mộ Thành còn muốn nói tiếp thì điện thoại trong tay lại đột nhiên reo lên, hắn lạnh lùng liếc Ninh Thư một cái, ấn nghe máy. 

Vừa nghe được nội dung trong điện thoại, mặt hắn chợt trở nên âm trầm đáng sợ, quay đầu lại nhìn Ninh Thư, âm lãnh nói với cô: “Được, được lắm.”

Công ty của hắn lại bị thẩm tra, chuyện này chắc chắn là do người phụ nữ trước mặt này làm, hắn nói muốn đầu tư vào công ty này thì lại lập tức có người tố cáo rồi.

Công ty này do hắn tạm thời lập ra, cốt để lấy tiền từ công ty nhà họ Thời, cho dù có bị phát hiện thì cũng không tốn thất gì với hắn cả. 

Thế nhưng chuyện này như một cái tát đánh lên mặt Tịch Mộ Thành hắn, làm cho người vốn kiêu ngạo như hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.

Ánh mắt Tịch Mộ Thành hiện vẻ hung ác, cùng với nét mặt nghiêm nghị, cảnh giác nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nghiêng đầu, nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì?” 

Tịch Mộ Thành xoay người ra khỏi phòng họp, đi thẳng đến bãi đỗ xe công ty, điên cuồng đạp chân ga trở về biệt thự.

Ninh Thư thấy Tịch Mộ Thành đầy tức giận rời đi, vẻ mặt cô tươi cười.

Lại nói, một thời gian cô chưa gặp con gái rồi, phải trở về xem nó thế nào mới được? 

Ninh Thư lái xe về biệt thự nhà họ Thời, Tịch Mộ Thành đã về trước rồi. Cô vào phòng khách thì thấy hắn đang đè lên người Thời Tư Nam, một tay còn bóp cổ nó.

Ánh mắt hắn dữ tợn, tàn nhẫn nói: “Rốt cuộc mày và người nhà của mày đang có âm mưu gì hả?”

Thời Tư Nam bị hắn bóp cổ không thở được, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, nó thật sự không biết cậu mình đang nói gì nữa. 

Cậu vừa trở về đã bóp cổ nó, nhìn vẻ nghi ngờ và xa cách trên mặt cậu, tim Thời Tư Nam đau đớn như bị xé rách ra vậy.

Quãng thời gian đẹp đẽ vui vẻ trước kia giống như chỉ là một giấc mộng.

Tịch Mộ Thành nhìn dáng vẻ ngây thơ, vô tội của Thời Tư Nam, trong lòng rất đau. Nhưng lại nghĩ đến nhờ dáng vẻ này, con nhỏ đã hấp dẫn được sự chú ý của hắn, cho dù lúc này hắn đang tức giận, muốn bóp chết nó, thì trong người hắn lại có xúc động muốn hung hăng xé rách, chiếm đoạt nó, khiến người con gái này phải thở dốc dưới thân mình. 

Thật sự không biết nên làm gì với nó bây giờ đây?

Lúc này bụng dưới Tịch Mộ Thành căng chặt, tay bóp Thời Tư Nam cũng thả lỏng ra, nó lập tức thở dốc, ho khan liên tục.

Nhìn nó đã hít thở được, hắn lại tiếp tục bóp cổ, khiến mặt nó đỏ bừng lên. 

Ánh mắt Thời Tư Nam mờ mịt vô tội, đau lòng nhìn Tịch Mộ Thành, cũng không chống cự lại.

Ninh Thư:...

Đồ thần kinh! 

Ninh Thư đi đến đẩy Tịch Mộ Thành trên người Thời Tư Nam ra, con bé há to miệng thở gấp.

Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư, lập tức ôm lấy cô, ấm ức mà khóc: “Mẹ...”

Ninh Thư đẩy nó ra quan sát, trong lòng nhịn không được muốn cười, Thời Tư Nam lúc này nhìn có vẻ đầy đặn hơn, cánh tay mập mạp, bắp đùi cũng to ra rồi. 

Trên người đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình, lộ ra cẳng chân, bắp chân cũng to hơn, nhìn chân có vẻ ngắn đi.

Thời Tư Nam bây giờ béo gấp đôi lúc trước, mặt hơi phính ra, trên mặt còn có dầu bóng loáng, không còn là cô bé mỉm cười ngọt ngào động lòng người như trước nữa.

Người ta nói da trắng che đi ba phần xấu, cao ráo che đi năm phần xấu, giàu có che đi trăm phần xấu, nhưng còn béo thì lại hủy hết sạch. 

Thời Tư Nam lại chỉ càng ngày càng béo.

Ninh Thư không nhìn nó nữa mà quay đầu nhìn Tịch Mộ Thành: “Sao lại động chân động tay với Tư Nam, có phải muốn gây sự không hả?”

Thời Tư Nam lập tức chắn trước mặt Ninh Thư, giọng khàn khàn nói với cô: “Mẹ, không nên đánh nhau, có chuyện gì thì từ từ bình tĩnh nói.” 

Ninh Thư nhìn nó với ánh mắt không thể tin được, trên cổ vẫn còn dấu tay do bị bóp đỏ lên, máu đỏ nghẹn trên mặt vẫn chưa tan hết, thế mà bây giờ đã quên mất Tịch Mộ Thành vừa rồi còn bóp cổ nó.

Não cá vàng trí nhớ bảy giây à?

Ninh Thư thật muốn quỳ xuống bái phục luôn. 

Tịch Mộ Thành hung dữ với cô nàng như vậy, mà vừa quay đầu một cái đã quên luôn rồi.

Cái này thật là...

Ninh Thư cũng không biết nên nói gì nữa, mọi lời nói đều không thể diễn tả được tâm trạng phức tạp của cô lúc này. 

Ánh sáng thánh mẫu của Thời Tư Nam phát ra, khiến Ninh Thư cảm thấy hơi mặc cảm tự ti.

“Mẹ, có chuyện gì thì từ từ nói, con không muốn hai người xung đột.” Thời Tư Nam lại nói, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, nhưng ở trên mặt nó lại làm Ninh Thư không đành lòng nhìn thẳng.

Còn làm ra vẻ “con không sao, con chịu được mà, chỉ cần mọi người đều tốt, con chịu uất ức một chút cũng không sao”. 

Ánh mắt Tịch Mộ Thành phức tạp nhìn Thời Tư Nam, thật là một cô bé ngốc mà.

Người nhà họ Thời đều là hạng người dối trá, nhưng nha đầu này lại trong sáng, ngốc nghếch, khiến người ta đau lòng.

Sắc mặt Tịch Mộ Thành thay đổi liên tục, lúc thì đầy sát khí, lúc lại do dự quấn quýt. 

Hắn thực sự không biết làm gì với cô nàng bây giờ, hắn muốn tới giết nó nhưng trong lòng lại ân ẩn đau đớn, hơn nữa cô gái này có lực hấp dẫn rất lớn với hắn.

Phía dưới của hắn lúc này đang căng cứng khó chịu, trong lòng điên cuồng nghĩ muốn đè cô gái này dưới thân, nhìn thấy cô nàng, khả năng kiềm chế mà hắn vẫn kiêu ngạo dường như không còn nữa.

Tịch Mộ Thành ép chính mình không nghĩ tới nó nữa, cho dù ngửi được mùi hương trên người nó thôi, hắn cũng không nhịn được. Hắn cảm thấy khứu giác của mình chưa bao giờ nhạy bén đến thế, giống như động vật giống đực ngửi được mùi trên người giống cái vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.