Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 48: Làn váy




Gia đình Lâm Thanh rất bình thường, cha Lâm Thanh Bình là nhà trí thức, còn mẹ Lâm Thanh, Trương Tuệ Chi, làm việc trong cùng đơn vị, mặc dù cương vị không giống nhau nhưng thường xuyên gặp gỡ, dần dần hai người tìm hiểu yêu nhau, thế hệ trước thấy cha mẹ Lâm Thanh đều là người thật tình tướng mạo đoan chính được người thương mến nên không phản đối, không lâu sau bọn họ kết hôn trong lời chúc phúc của tất cả mọi người, năm đầu sau kết hôn họ hạ sinh một bé trai, đặt tên là Lâm Thanh, với ý nghĩ là con trai họ sẽ như lưu ly trong ngoài đều trong veo sạch sẽ không tì vết.

(*) Thanh (清): Trong veo, thanh lọc, đơn thuần.

Sau hai năm hôn nhân, mẹ Lâm, Trương Tuệ Chi lại mang thai, nhưng khi đó quốc gia phổ biến chính sách kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm túc, bị bắt được sinh đứa thứ hai sẽ bị phạt tiền mức tiền không nhỏ. Nên Trương Tuệ Chi với Lâm Thanh Bình mặc dù rất không muốn nhưng không thể không xem xét có nên bỏ đứa con này không.

Người trong nhà Trương Tuệ Chi biết được chuyện Trương Tuệ Chi mang thai, thì sống chết không đồng ý cho bà bỏ, đặc biệt là mẹ của Trương Tuệ Chi, thị là tín đồ đạo Cơ Đốc, bỏ con là bóp chết mạng sống Chúa trời ban cho, tương lai có một ngày sẽ phải trả giá. Thế nên thị tuyên bố đứa con đó phải được sinh ra, thị sẽ nuôi nó!

Người nhà của Lâm Thanh Bình cũng không chấp nhận chuyện vợ chồng bà bỏ con, vậy là dưới sự bức bách áp lực của người nhà đôi bên, Trương Tuệ Chi lựa chọn đình chức, về nhà anh lớn ở trong huyện hơn nửa năm cho đến khi đứa con được sinh ra. Khi biết đứa thứ hai vẫn là bé trai người nhà đôi bên đều kích động, ồn ào mừng rỡ vì trước đây đã mãnh liệt yêu cầu Trượng Tuệ Chi sinh con. Lúc ấy vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, một người phụ nữ sinh ra được hai đứa con trai quả là phúc khí trời ban.

Lâm Thanh Bình đặt cậu con trai thứ hai tên là Lâm Triệt, ngụ ý tương lai cũng sẽ giống như anh trai có thể giữ gìn linh hồn thuần khiết như lưu ly trong ngoài đều sáng.

(*) Triệt (澈): Trong trẻo, trong vắt.

Lâm Triệt sinh ra ở bệnh viện thị trấn thành phố C, mẹ Lâm là Trương Tuệ Chi chăm Lâm Triệt đầy tháng xong mới lưu luyến bịn rịn giao con cho mẹ bà, sau về nhà ở thành phố C điều dưỡng thân thể vẫn còn hư nhược mong có thể sớm đi làm.

Lâm Thanh vừa bắt đầu ghi nhớ là đã biết mình có một người em trai tên Lâm Triệt, nhỏ hơn y 1 tuổi, sống ở nông thôn với ông ngoại bà ngoại, cha mẹ thường nhắc đến em ấy, nhưng trước giờ Lâm Thanh chưa từng được gặp. Bọn họ nói đứa nhỏ Lâm Triệt khác hoàn toàn với con, khá nghịch ngợm hiếu động, ông bà ngoại không quản nổi, nhưng đứa nhỏ ấy cũng thật làm người ta yêu thương, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ dẫn về, con phải đối xử tốt với em trai.

Lúc đó Lâm Thanh cực kỳ tò mò em trai rốt cục ra sao, chắc chắn rất thú vị. Nếu em ấy đến, mình nhất định sẽ để tâm đối xử tốt với em ấy, muốn gì mình cũng cho, cái gì cũng chiều theo em.

… [kuroneko3026.wordpress.com]

Lần đầu gặp Lâm Triệt là một ngày mưa dầm ánh mặt trời không tỏ lắm, Lâm Thanh tan học từ nhà trẻ về nhà thì nhìn thấy một đứa bé lạ lẫm ngồi trên sàn trong phòng khách nhà mình, tay đang cầm mô hình máy bay chơi.

Bé trai với mái tóc đen mềm mại, vài sợi nghịch ngợm phất lên, áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt rộng thùng thình trên thân thể nhỏ bé, quần short denim màu xanh nước biển trông rất đáng yêu. Nhìn cũng có vẻ là một đứa bé ngoan ngoãn.

Lâm Thanh đoán được khả năng đứa bé chính là em trai Lâm Triệt của mình, y bước đến chỗ bé, muốn gọi tên bé, nhưng chưa kịp thốt ra lời thì đứa bé đã ngẩng đầu lên trước nhìn y ——

Đôi con ngươi đúng là hệt như lưu ly trong ngoài đều sáng không pha tạp chất, đôi mắt trong veo như có dòng suối nhỏ chảy bên trong, long lanh lóng lánh. Gương mặt trắng nõn mềm mềm có vài dấu vết nhìn khá mới nhưng không sâu không ảnh hưởng đến mặt, bé trai toét miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ trắng trắng nhọn nhọn, bé mừng rỡ hỏi: “Là anh hả?”

Nụ cười ấy rạng rỡ dưới ánh mặt trời, còn mang theo hương ẩm ướt của nước mưa ngoài kia, Lâm Thanh dao động tinh thần một lúc rồi cười khẽ đáp lại: “Ừ, anh là Lâm Thanh, anh trai của em.”

“Em biết em biết! Em tên Lâm Triệt, anh có thể gọi em là anh Lôi, băng của em đều gọi em như thế!” Lâm Triệt mới xíu xiu chập chững đứng dậy, khua tay múa chân phấn khích nói.

Lâm Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nhưng miệng lại gọi một tiếng: “A Triệt.”

Lâm Triệt hơi bất mãn chu cái miệng hồng hồng lên, nói lầm bầm: “Sao lại vậy… Thôi kệ ai bảo anh là anh hai lớn hơn người ta…”

Sau đó không bao lâu Lâm Thanh được mở mang tầm mắt Lâm Triệt nghịch ngợm hiếu động cỡ nào, gần như không một khắc nào là nhàn rỗi ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Trong vòng 3 ngày Lâm Triệt thân quen kết giao với hết đám trẻ con trong xóm đồng thời trở thành thủ lĩnh của chúng, là anh Lôi xưng ngôi một phương. Leo cây khoe khoang búng các thẻ có hình Ultraman và bắt nạt con Husky còn cao hơn mình là việc làm tất yếu mỗi ngày của Lâm Triệt. Lên tiểu học không mấy ngày, do nguyên nhân đặc biệt mà nhà trường cho nghỉ một tuần, gia đình Lâm Thanh đến thành phố A chơi, ở đó Lâm Triệt vì ham chơi suýt nữa đi lạc, làm cha mẹ hốt hoảng một phen.

Đối với Lâm Triệt, Lâm Thanh tồn tại một loại cảm giác áy náy. Y tự do tự tại sống bên cha mẹ 6 năm, tuy nói tuổi thơ của y không đặc sắc muôn màu muôn vẻ nhưng chí ít vẫn có sự vui vẻ. Mặc dù thành phố C không phải thành phố lớn như thành phố A nhưng cũng được xem là đô thị loại hai, có đủ các địa điểm phóng túng dùng tiền hưởng thụ, còn Lâm Triệt từ nhỏ lại đi theo ông bà ngoại, dù hô hấp cùng một bầu không khí giống y, nhưng lại như nhìn cách qua một kính viễn vọng nhìn thấy những thế giới khác nhau.

Cho nên Lâm Thanh đối xử tốt với Lâm Triệt vô điều kiện, đâu đâu cũng nghĩ đến cậu, mà Lâm Triệt cũng cực vui vì có một người anh trai săn sóc chu đáo như thế.

Từ nhỏ Lâm Thanh đã thuộc về kiểu người làm việc thận trọng khiêm tốn hòa nhã, không có quá nhiều tư tâm, vẫn luôn ấm áp từ tốn, bây giờ nhìn lại là một ứng cử viên cho đức lang quân tuyệt vời, nhưng hồi tiểu học với cấp hai thì Lâm Triệt lại được các bạn nữ trong lớp chào đón hơn, bạn nam cũng rất thích xưng anh gọi em với cậu. Lâm Triệt phát dục sớm, trong lớp xem như nhổ giò trước, hơn nữa bản thân Lâm Triệt cũng không khó nhìn, là kiểu thanh tú điển hình, cằm nhọn mắt sáng long lanh nước, mũi thẳng, da dẻ trắng trẻo, màu môi cũng vừa đúng hồng hào.

Lâm Triệt chờ khi tan học hoặc tiết thể dục là phóng đi ra chơi bóng với bạn, tế bào vận động không thể không nói đặc biệt vượt bậc. Hai anh em Lâm gia cũng rất nổi tiếng trong lớp, không ít cô gái sau khi hết giờ học thì hào hứng bàn luận về Lâm Thanh với Lâm Triệt —— Lâm Thanh cực phẩm mỹ nam lần nào thi cũng đứng nhất lớp, Lâm Triệt soái ca chơi bóng rổ tốt nhất trong đội bóng của trường.

Lên lớp 8 Lâm Triệt cao đến 1m7, phần lớn những đứa trẻ lên lớp 8 đều 14 tuổi, cha mẹ Lâm Triệt vì để cho Lâm Triệt với Lâm Thanh cùng nhau đến trường, Lâm Thanh cũng có thể trông nom Lâm Triệt thay họ nên để cậu đến trường sớm một năm, lúc đó phải đút hiệu trưởng không ít tiền mới có thể cho Lâm Triệt nhập học khi còn chưa đến tuổi pháp định. Vì thế đối với Lâm Triệt mà nói cậu phát dục rất sớm, vì dáng người cao lớn cộng thêm gương mặt tàm tạm còn có thần kinh vận động phát triển, Lâm Triệt có thể nói là rất may mắn. Ai cũng kháo nhau ở lớp 8 – 1 có cặp anh em họ Lâm thật sự là gia đình gien tốt, hai anh em lớn lên đều khá, một là thần đồng học tập làm người khâm phục một thể thao tuyệt vời làm người đỏ mắt.

Lâm Thanh không thích bóng rổ, môn thể thao đòi hỏi phải vận động cường độ cao đổ quá nhiều mồ hôi, y thích cung tên hơn, cái cảm giác một phát bắn được ngay mục tiêu làm y say mê, Lâm Triệt lại biểu thị sự nhàm chán cực độ với môn này, không chỉ một lần càm ràm sao y lại thích môn như thế, còn tiêu tốn khổ tâm đặc biệt tìm huấn luyện viên để học, chơi cái giàn ná đi không được sao, cũng khéo léo mà quan trọng là rất tiết kiệm tiền. Lâm Triệt trước giờ đều chỉ cười cho qua không nói gì về lời nói của cậu.

Lâm Triệt luôn có thể tình cờ thu hút ánh mắt của người khác. Thật ra thời điểm Lâm Triệt trông đẹp nhất là khi cười, con mắt cong cong lóng lánh, xán lạn tỏa nắng, bọng mắt càng tôn thêm đôi mắt như biết cười, hàm răng trắng bóc thẳng lối, cười một cái liền khoe tám chiếc răng, khóe môi cũng nhếch cao.

Một hôm thứ sáu, Lâm Thanh rời văn phòng rất trễ vì bị thầy gọi lên sắp xếp bài thi, y đến sân bóng rổ tìm Lâm Triệt về, đứng bên ngoài nhìn con người năng nổ, cướp bóng chớp lóe chạy trên sân, Lâm Triệt cảm giác tâm trạng vui vẻ của mình cũng nhảy lên cùng với bước chân cậu.

Lâm Triệt chạy lên chuẩn bị nhận bóng thì vô tình liếc thấy Lâm Thanh đứng bên sân, cậu cười dừng bước để mặc quả bóng lướt thoáng qua người. Lâm Triệt vẫy vẫy tay, cười gọi: “Anh! Em chờ anh lâu quá trời!” Ánh mặt trời hắt xuống theo mái tóc ướt mồ hôi của Lâm Triệt, phút chốc làm Lâm Thanh ngẩn ngơ.

Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thanh cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều là Lâm Triệt. Dáng vẻ Lâm Triệt cười, tức giận, phiền chán, hối hận, uể oải, khóc lóc…

Ngập tràn, toàn bộ đều là cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.