Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 39: Ảo giác




Nghe tin Tam tiểu thư trở về, Đại trưởng lão vội chạy ùa ra đón, Việc Tiêu Dật Hồng bị bắt đi làm ông không còn tâm trí đi giao hàng nữa, Cứ lo lắng đị đi lại lại trong phòng, với thế lực của Thiển Phổ các không phải một mình lão có thể đối chọi được, thêm nữa nhưng người khác trong đoàn cũng vì thế mà nguy hiểm theo. Thật may mắn là người đã trở về

Huynh đệ họ Ngô cũng chạy ra, nhìn bộ dạng của Tiểu thư làm bọn họ mặc cảm không thôi, thực lực bọn họ quá yếu không bảo vệ được nữ thần. nhưng dáng vẻ của nàng lại không có chút đau khổ nào, lại còn cười nói với người nam nhân kia. Gã đó là ai sao ta thấy quen quen. Hồi đi chung đoàn áp tiêu Tiểu Thất luôn che mặt, bọn họ tất nhiên không nhận ra, cả trưởng lão cũng vậy

“Tam tiểu thư người làm ta lo lắng quá”

Trưởng lão vội chạy tới, nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn như không tin vào mắt của mình, Tiểu thư lại có thể thoát ra khỏi đám lưu manh đó

“Trưởng lão ta không có sao, làm ngài phải lo lắng rồi”

Nhìn đầu tóc rối bời như vậy làm ông không khỏi phiền lòng

“Tiểu thư vào tắm rửa nghỉ ngơi đi”

Tiêu Dật Hồng giả vờ tập tễnh, lích nhìn Tiểu Thất đầy tình tứ rồi đi vào, điều này làm đại trưởng lão và huynh đệ Họ Ngô có chút hiếu kỳ với tên nam nhân này

“thiếu hiệp, chuyện xảy ra như thế nào vậy, tiểu thư nhà chúng ta có bị làm sao không?”

“À cũng không rõ nữa, khi vào nhà hoang thì thấy xác người nằm la liệt ở đấy rồi, chỉ còn tiểu thư đang ngồi trong góc, vò đầu bứt tai gì đó, thấy vậy ta liền đưa về đây thôi”

Đám lưu manh đó cứ như vậy mà bị giết hại, tên cầm đầu cũng là một võ sư a, Tiểu Thư chác không có bản lĩnh đó rồi, còn gã nam tử này thì tu vi không đến vũ giả chắc cũng không thể. Vậy còn có cao nhân khác đã ra tay sao?

“Dù sao cũng cảm ơn Thiếu hiệp đã mang tiểu thư về đây, lão đây không có gì, chỉ có chút bạch kim mong người nhận lấy”

Trưởng lão đưa một cái túi nhỏ cho hắn, nhưng Tiểu Thất từ chối a. Hắn chỉ là tình cờ thôi không có chủ ý mang người về để lấy tiền, với lại hắn cũng đang muốn hỏi tung tích vị ca ca của An Mộc.

“Trưởng lão không cần làm vậy, ta có chút chuyện muốn hỏi chút?”

“Thiếu Hiệp cứ hỏi?”

“Chẳng là trên đường không biết đoàn áp tiêu có cho một thiếu niên thôn dã đi cùng không?”

Trưởng lão và bọn huynh đệ họ Ngô trầm ngâm một lúc, chuyện này không phải một người ngoài có thể biết a, tên này cũng đi cùng đoàn sao?

“Đúng là có một người đi theo, đứa trẻ đó tội nghiệp lắm, muội muội rơi xuống vực, làm nó đau khổ ngồi đờ đẫn mấy ngày hôm nay…. ờ mà sao cậu biết việc này”

Tiểu Thất nghĩ cũng chẳng có gì phải dấu nữa, bèn trả lời

“Thú thật ta đã nhận lời người đó xuống vực tìm muội muội cho hắn, lúc đi lên thì chẳng thấy ai ở trên cả?”

Như ngộ ra điều gì đó hai huynh đệ họ Ngô thốt lên:

“Thì ra ngươi chính là tên điên nhảy xuống vực cứu người đó hả”

Trưởng lão cũng ngờ ngợ ra vấn đề

“Thật không ngờ cậu lại có bản lĩnh đó, võ sư như ta cũng phải e ngại khi xuống vách đá đó”

Ngừng một lúc ba người lại hỏi tiếp,

“Thế có tìm được xác muội muội của hắn không?”

Tiểu Thất ngẫm lại một chút

“Có thấy người, là người còn sống chưa có chết. dưới vực còn có xác của một vị danh y nữa”

Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, láng máng nghe qua được câu truyện, thiếu niên từ nhà sau vội vàng chạy tới, nhìn bốn người, một lúc lâu như muốn xác nhận lại sự việc. mình vừa nghe được. Ánh mắt thiếu niên dừng lại ở nam tử ở chính diện. khuôn mặt ngơ ngác nhìn Tiểu Thất, khóe mắt giật giật. Người này chính là người đã nhận lời hắn đi xuống tìm muội muội

“ Ca ca, An Mộc… còn sống không?”

Tiểu Thất cười gật đầu đáp lại. Thiếu niên vội gục xuống mặt mếu máo khóc,

“đệ xin lỗi vì… đã không giữ lời hứa…bỏ hai người tại đó”

Trưởng lão thấy vậy chen vào

“Là do ta bảo Mục Thanh kéo nó đi, ta không nghĩ là ngươi còn sống, nó ở lại chờ cũng vô ích… haiz …là do ta… do ta”

Trưởng lão nói không sai. Hắn cũng không có trách gì thiếu niên này, tình cảm dành cho muội muội như vậy thật là đáng quý rồi, nếu hắn không lên được chẳng lẽ để nó lại một mình ở đó sao được

“Mọi người không cần phải như vậy. An Mộc đang ở Vũ Gia, mai ta sẽ đưa ngươi đi gặp muội ấy”

Tiểu Thất đỡ thiếu niên lên, nhìn mặt mếu máo hắn cười cười

“Nam nhân không nên dễ dàng rơi lệ. Sau này ngươi còn phải bảo vệ An Mộc nữa”

“Cảm tạ ân nhân”

Tiểu Thất ra hiệu cho hắn về phòng nghỉ ngơi, Hai huynh đệ họ Ngô cũng xin phép cáo lui, về phòng xem tam tiểu thư như thế nào. Cổng vào đã bớt đi náo nhiệt, Tiểu Thất cũng có chuyện muốn hỏi qua vị trưởng lão này. Và có vài chuyện cần thương lượng

“Trưởng lão đã đi nhiều nơi không biết có từng thấy qua ký hiệu này chưa?”

Tiểu Thất vạch áo để lộ ra hình xăm mặt quỷ màu vàng. Trường lão nhìn qua một lúc rồi trầm ngâm

“Ký hiệu cổ này, may ra chỉ có Các Chủ Thiên Phổ Các mới biết được lai lịch. “

“Vậy chỉ có người đó mới biết được sao?”

Trưởng lão vuốt chòm râu, nghĩ lại việc bản thân từng đi cầu xin gặp mặt nhưng không có được như ý

“Vị các chủ này ban ngày mới gặp người ngoài, người đến gặp rất đông, xếp một hàng dài từ lầu một đến lầu 5. Cả ngày cũng chưa có gặp được a”

“Khó gặp đến vậy sao? Ta cũng sẽ thử một lần xem sao”

Thấy người này có chút thần bí, trưởng lão nổi lòng hiếu kỳ hỏi hắn

“Ta thấy thiếu hiệp luyện nội khí chưa đến võ giả, nhưng lại có thể vượt lên được vực sau như vậy, kể cũng có chút lạ lùng?”

Tiểu Thất phì cười, bản thân hắn nghĩ lại mới thấy lúc đấy hắn liều thật

“Thực ra cũng do vận khí thôi, không có gì đáng nói cả”

Nếu đã không muốn trả lời vậy thì trưởng lão cũng không có ép. Ai cũng có bí mật của riêng mình, Người này mang tam tiểu thư trở về chắc không hẳn là có ý xấu.

Nói chuyện với lão thêm một chút, Trời đã khuya nên hắn không có trở về Vũ gia, mà đi loanh quanh một chút. Một đêm không nghỉ với hắn không có ảnh hưởng gì lắm. Một tu luyện giả có thể thức liên tục mấy ngày mà vãn giữ được sự tỉnh táo. Lang thang một hồi hắn lại dừng chân ở ngôi nhà hoang lúc trước, ngoái đầu nhìn vào hắn lại có chút suy nghĩ …



Trong lúc người này ngủ thì người kia không có nghỉ a. Vừa tắm rửa sủa soạn lại một chút, ngắm mình trước gương đồng, đưa tay chải mái tóc dài, nữ nhân không khỏi nở nụ cười thỏa mãn. Hắn cũng cảm thấy thân thể này rất là tuyệt, vài năm nữa chắc chắn sẽ là một vưu vật khiến nam nhân điên đảo. Chỉ có điều hắn vẫn hơi tiếc, nếu lúc nãy không bị Tiểu Thất phá rối hắn có thể hấp thu dương khí của Trương Phóng thêm chút nữa. Trương Phóng nhục thể cường đại như vậy, lại có tu vi võ sư hấp thu hết, nội khí trong người hắn nhất định tăng mạnh.

Công pháp hắn tu luyện có chút quái dị. Bách Diện vốn là một tên hoa tặc, chuyên đi câu dẫn nữ nhân, Trong một lần đột nhập vào Thiên Phổ Các hắn trộm được quyển bí pháp này. Hợp hoan công dung hợp nội khí âm dương, vừa cương vừa nhu,loại công kích này rất khó phòng bị. Hơn nữa cân bằng được hai luồng khí này sẽ giúp hắn kéo dài thọ mệnh. Nữ nhân tu luyện hiệu quả hấp thụ càng lợi hại hơn, trẻ mãi không già. Tu luyện rất đơn giản Mỗi khi dương khí trong người tăng cao chỉ cần hấp thu âm khí của nữ nhân, và ngược lại âm khí tăng thì cần tìm nam nhân để hấp thu dương khí.

Loại tu luyện này làm hắn nam không ra nam, nữ không ra nữ. Câu dẫn người khác có chút khó khăn, giờ đây có thân xác nữ nhân việc này có thể dễ dàng hơn rồi, nhất là thân xác của một nữ nhân xinh đẹp bậc này, cho hắn vài năm nữa luyện tới đại thành là được…Nhất là ở một nơi yên bình như bạch thành a. Ngẫm lại nữ nhân không khỏi cảm thấy hứng khởi. Sắp tìm được thiên hạ của riêng mình rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.