Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 29: Cự thạch




Đăng Dương cùng tên võ giả mắt gặp, trông thấy đám đông không ngừng xôn xao thì cũng tò mò đến xem.

Chỉ thấy tại trên bờ hồ, ba chiếc thuyền sắt có chút hoen rỉ đang lặng lẽ nằm yên, bên trong thuyền, máu tươi cùng mảnh nhỏ da thịt của con người quyện lại với thứ thủy ngân bạc trắng, tạo thành một thứ dung dịch sền sệt giống như tiết canh, tốc mùi tanh tưởi, phi thường ám ảnh nhân tâm.

Và ngay bên cạnh ba chiếc thuyền này, một tên võ giả có cảnh giới Võ Sư cao cấp năm lăng lốc trên mặt đất, khuôn mặt vô thần, ánh mắt trống rỗng, chốc chốc lại lẩm bẩm vài tiếng ‘tha cho ta, tha cho ta’, tựa như đã bị một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, dọa cho thần hồn điên đảo, biến thành ngu ngốc.

Mà nhìn đến thảm cảnh này của tên đó, không những Đăng Dương và cả vô số võ giả tụ tập xung quanh cũng không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc, lạnh run trong lòng.

“Tình trạng của tên võ giả này, e rằng đã bị hóa điên rồi” Đăng Dương lẫm nhẩm nói “Không biết rốt cuộc bên trong Hồ Thủy Quy chứa đựng vật kinh khủng gì mà có thể dọa điên cả một tên Võ Sư cao cấp, chẳng lẽ lại là con Thần Rùa kia?”

Đứng bên cạnh, tên võ giả mà Đăng Dương mới bắt chuyện, vừa nghe thế thì ngay lập tức lắc đầu

“Không có khả năng là Thần Rùa”

“Vì sao?” Đăng Dương vội hỏi

“Con Thần Rùa này, ta cũng đã từng thấy qua” Tên võ giả chậm rãi nói

“Vào lần phế khu Cổ Loa mở ra 5 năm về trước, khi đó ta mới chỉ là một tên Võ Sư sơ cấp và cũng đã liều chết xông vào Hồ Thủy Quy một lần”

“Tình huống lúc đó, tuy không có quỷ dị như hiện nay nhưng cũng là thập tử nhất sinh đối với ta, mém tí nữa là tán thân trong miệng con Thần Rùa khổng lồ kia”

“Bất quá, do vậy ta cũng biết, con Thần Rùa mang trên lưng vô thượng tài bảo này, sức mạnh quả thực là không các nào đong đếm được, tuy nhiên, bộ dạng của nó hoàn toàn không khác một con rùa bình thường là bao, có chi cũng chỉ là phóng đại lên ngấp ngàn lần mà thôi. Đên cả một tên Võ Sư sơ cấp như ta mà còn không cảm thấy ghê gớm thì làm sao nó có thể dọa điên một Võ Sư cao cấp cho được!”

Dừng một chút, hai mắt tên võ giả lóe lên tinh quang, trầm giọng nói

“Thêm nữa, Thần Rùa xưa nay chỉ có trục tiếp đánh chết hoặc là dìm chết người, chưa bao giờ có chuyện lại đêm cơ thể người cắt ra thành vạn mảnh, máu thịt hỗn loạn như này a”

Nghe rõ từng lời của tên võ giả, Đăng Dương trầm ngâm suy luận trong chốc lát, nói

“Nếu đúng như lời ngươi nói, vậy bên trong Hồ Thủy Quy, ngoài Thần Rùa ra thì còn có một con quái vật khác, hơn nữa, con quái vật này có bộ dạng và thủ đoạn giết người đáng sợ đến nổi có thể làm cho người ta hóa điên?”

Tên võ giả gật nhẹ đầu “Rất có thể là như vậy, cái Hồ Thủy Quy này, tốt nhất vẫn là không nên dây vào thì hơn”

“Thế nhưng đã lặng lội đến được đây rồi, chẳng lẽ lại ra về tay không?” Đăng Dương liền không cam lòng, nhăn mặt nói

Thấy dáng vẻ không cam lòng của Đăng Dương, tên võ giả bổng dưng lại hạ giọng xuống bất thường, dùng âm thanh chỉ cho đủ hai người nghe, khẽ nói với Đăng Dương

“Huynh đệ, thấy ngươi làm người cũng là kẻ thật thà, ta cũng không đành lòng thấy ngươi cứ thế lao đầu vào chỗ chết. Vừa hay, ta có biết một chỗ an toàn hơn cái Hồ Thủy Quy này một chút, không bằng chúng ta lập đội với nhau, cùng liều một phen, thế nào?”

Vừa nghe vậy, sâu trong đáy mắt Đăng Dương liền lóe lên ánh sáng bất thường, bất quá mặt ngoài thì vẫn tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hạ thấp giọng xuống, khẽ hỏi

“Nơi nào vậy?”

“Ở đây không tiện nói chuyện, theo ta”

-------*-*-------

Một lát sau, tại một căn nhà hai tầng đổ nát vắng bóng người, Đăng Dương cẩn trọng hỏi

“Huynh đệ, bây giờ nói được rồi chứ?”



Tên võ giả nhẹ nhàn gật đầu, cười nói

“Nói thì tất nhiên sẽ nói rồi, chỉ là có một chuyện chúng ta vẫn nên bàn bạc trước thì hơn…”

“Ý ngươi là phân chia chiến lợi phẩm?” Đăng Dương vừa nghe thì liền linh mẫn nhận ra hàm ý trong lời nói của tên võ giả, lập tức chém đinh chặt sắt nói “Việc này thì huynh đệ cứ yên tâm, nơi này là do ngươi tìm ra, vậy thì ngươi cứ giữ lấy sáu phần là được, bốn phần còn lại thuộc về ta!”

Thấy Đăng Dương thế nhưng lại dứt khoát như vậy, tên võ giả cũng là có chút khó tin, nhưng rồi liền bật cười ha hả, nói

“Ha ha, như vậy thì tốt, chúng ta đi vào việc chính thôi, nơi mà ta nói đến chính là…..”

--------*-*--------

Nửa tiếng sau, bên trong một đình viện nguy nga ro lớn, cách Hồ Thiên Quy chưa đến một cây số về hướng bắc, Đăng Dương cùng tên võ giả, lúc này đã đứng trước một miệng hố to rộng, dẫn sâu vào lòng đất.

Tên võ giả tươi cười nói

“Đây là lối vào, vừa nhìn thì có vẻ tối đen như mực nhưng sâu bên trong đường hầm lại mà một căn mật thất cực rộng lớn, trên tường còn có gắn rất nhiều dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh, nếu như ta đoán không sai thì chính là nơi chôn giấu tài bảo của một đại gia tộc cổ xưa nào đó a!”

“Bất quá, bên trong vẫn là còn một con Sa Quái bậc 7 cực kỳ hùng mạnh chặn đường, đối thủ của chúng ta chính là nó. Chỉ cần tiêu diệt được con Sa Quái này, tất cả tài bảo bên trong đó sẽ là của chúng ta”

“Được rồi, chúng ta đi thôi, theo ta!”

Dứt lời tên võ giả liền dẫn đầu tiến bước, đi sâu vào bên trong hang động tối đen.

Chỉ là còn chưa đợi tên võ giả đi được vài bước, Đăng Dương đã bất ngờ từ phía sau gọi giật trở lại

“Bùi Viện đại ca, trước khi tiền vào bên trong, ta có thể hỏi huynh một chuyện được không?”

Tên võ giả gọi là Bùi Viện, vừa nghe vậy thì lập tức quay người lại, nét mặc có phần nghi hoặc như vẫn nở nụ cười, nói

“Chuyện gì thế? Có chỗ nào Đăng huynh đệ còn thắc mắc hay sao?”

Đăng Dương thành thật nói “Thắc mắc thì không có, chỉ là ta có chút nghi hoặc, nếu như con Sa Quái chặn đường là một con Sa Quái bậc 7, vậy thì tại sao Bùi Viện đại ca không tìm một Võ Tướng sơ cấp nào đó mà bắt cặp mà lại chọn một tên Võ Sư cận cao cấp như ta? Làm như vậy, tựa hồ không hợp lẽ thường!”

“Ra là chuyện này à?” Bùi Viện khẽ thở dài một tiếng, cười nói “Cũng không giấu gì huynh đệ, bản thân ta có một môn võ kỹ kỳ lạ, gọi là Suy Hương”

“Với võ kỹ này, ta có thể từ mùi hương trên người kẻ khác hoặc bất kỳ vật gì, nhìn ra được những thứ mà họ đã từng tiếp xúc trong thời gian gần đây. Mà mùi trên người của huynh đệ thì nồng nặc hương vị của Sa Quái, bên trong đó thậm chí còn có không ít khí tức của Sa Quái bậc 7”

“Như thế cũng đồng nghĩa với việc, Đăng huynh đệ đã từng không ít lần chạm tráng với Sa Quái bậc 7, cộng với lúc này đây, huynh đệ vẫn còn vẹn toàn đứng ở chỗ này nói chuyện với ta, cho nên ta có thể đơn giản suy luận ra, sức chiến đấu của huynh đệ chính là vượt sa cảnh giới bình thường của mình, một chút cũng không yếu hơn Võ Tướng sơ cấp”

“Với lại, hợp tác với người thật thà như huynh đệ đây, ta cảm thấy chỉ số an toàn cao hơn nhiều so với việc hợp tác với đám Võ Tướng cao ngạo kia”

“Ta nói thế, có đúng hay không?”

Đăng Dương nghe vậy, làn sương mù trong lòng cũng đã được xua tan sạch sẽ, gật mạnh đầu, cười ha hả nói

“Thật không ngờ Bùi Viện đại ca còn là một kỳ nhân như vậy, mạn phép cho đệ nói tục một chút chứ cái mũi của huynh, thật sự còn thính hơn cả mũi chó nữa nha!”

“Ha ha, không tục, không tục, câu nói này, thật chứ từ xưa đến nay, Bùi Viện ta cũng đã nghe đến quen tai rồi” Bùi Viện cũng cười lớn, tùy ý nói “Bây giờ chúng ta đi được chưa?”

“Tất nhiên rồi!”

Kế tiếp, sau khi đã không còn nghi kị gì nhau, hai người Đăng Dương liền một trước một sau, đi sâu vào bên trong hang động tối đen như mực.

Cứ thế chậm rãi tiến từng bước một, đi rồi đi, không biết mất bao nhiêu phút, Đăng Dương cuối cùng cũng đã nhìn thấy được một chút ánh sáng le lói ở cuối đường hầm

“Cẩn thận một chút, con Sa Quái kia chính là mai phục ở bên ngoài đường hầm chứ không phải bên trong mật thất” Đi đằng trước, Bùi Viện

“Biết!” Đăng Dương nghiêm túc gật đầu, trong đôi mắt của hắn, không biết từ lúc nào đã hiện lên hai vòng tròn vàng kim, chưa gì hết đã tìm ra được vị trí con Sa Quái đang mai phục

“Tại bên phải lối vào, ngay phía sau phiến đá thứ ba, con Sa Quái đang nấp ở đó”

Nghe Đăng Dương chi điểm chính sát vị trí của con Sa Quái, Bùi Viện không khỏi giật mình kinh ngạc “Huynh đệ có thể nhìn ra được vị trí của nó?”

Đăng Dương cười cười, đáp “Ha ha, không có gì, cũng giống như huynh, chút thủ thuật nho nhỏ mà thôi”

“Thế thì còn gì bằng, đã biết được vị trí của nó, vậy thì không cần dò xét nữa, cứ theo kế hoạch mà làm, bắt đầu!”

Dứt lời, Bùi Viện liền con người lại như một cánh cung, sau đó thì bắn mạnh ra với tốc độc cực nhanh, kéo theo một loạt tàn ảnh mờ nhạt, lao vun vút trong đường ầm tăm tối

“Tốc độ không rồi!” Tại phía sau, Đăng Dương ầm thần cười khẽ, dưới lòng bàn chân cũng lóe lên lôi điện tử sắc, nhoáng một cái đã phóng ra như thiểm điện, bám sát theo bóng lưng của Bùi Viện.

Vèo, vèo, hai bóng người lướt đi với tốc độ cao nhất, thất nhiên là gây ra tiếng động không nhỏ bên trong đường hầm chật hẹp này, đồng thời cũng đánh động luôn co Sa Quái đang ẩn nấp nơi đây.

Chỉ thấy, tại khi hai người Đăng Dường còn cách lối vào mật thất chưa đến năm mét từ một góc tối, một con báo lớn bất ngờ nhảy bổ ra.

Còn báo này, thân hình so với con sư tử mà Đăng Dương từng đối mặt cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, cao ba mét, dài bảy mét, toàn thân trên dưới đen thui như than, bốn cái chân tráng kiện mọc ra một loạt móng vuốt sắc nhọn hàn quang, cắt qua không trung vang lên âm thanh xé gió chói tai, đập thẳng xuống hai người Đăng Dương.

“Không được cứng đối cứng với nó, tránh ra rồi mau chạy vào mật thất!” Tại lúc trông thấy Sa Quái tấn công, Bùi Viện vội vàng quát lớn một tiếng, bộ pháp dưới chân điên cuồng biến đổi, đảo qua đảo lại vài cái thì liền thành công tránh né vuốt trảo của con báo đen, phóng thẳng vào bên trong mật thất.

Phía sau, Đăng Dương cũng làm y như vậy, có điều bộ pháp của hắn cũng không có biến đổi gì nhiều, chỉ là bùng nổ tất cả sức mạnh còn đang giữ lại, đùng một tiếng sấm rền thì đã bắn người ra như một quả đạn pháo, nhoáng cái đã vượt đi trước khi vuốt trảo kịp thời đập xuống đã thuận lợi tiến vào mật thất.

Gừ~~~

Đã âm thầm mai phục nhưng vẫn tấn công trượt, con báo đen bắt đầu điên tiết lên, bốn cái chân tráng kiện đạp mạnh xuống mặt đất, khiến co đất đá không ngừng vỡ nát tứ tung, ầm ầm lao thẳng vào hai người Đăng Dương đang đứng bên trong mật thất.

“Nó tới đấy, chuẩn bị chiến đấu” Nhìn con báo đen đang lao thẳng đến với tốc độ cực nhanh, sắc mặt Bùi Viện liền trở nên ngưng trọng, đấu khí trong người vận chuyển đối đa, điên cuồng rót hết vào trong trường kiếm nơi tay, dũng mãnh chém ra

“Quang Ảnh Phiêu Du”

Sau tiếng quát, từ lưỡi kiếm bén nhọn của Bùi Viện, một vệt kiếm quang chói mắt phá không bay ra, sau đó bắn mạnh vào đầu con báo đen, chém đứt một phần ba cái đầu của nó.

‘Là Quang hệ đấu khí!’ Nhìn kiếm chiêu của Bùi Viện, Đăng Dương có chút hơi chút kinh ngạc mà thốt lên trong đầu.

Khác với bảy thuộc tính đấu khí thông thường là Hỏa, Thủy, Thổ, Kim, Mộc, Phong, Lôi, hai loại thuộc tính Quang và Ám thì hiếm có hơn rất nhiều. Mà trong những người Đăng Dương đã từng nhận biết, cũng chỉ có Ngũ sư huynh – Vũ Văn Lập là tu luyện Quang hệ đấu khí, trong khi đó, Tam sư huynh - Diệt Thiên Hồng và Tứ sư huynh - Diệt Vân Hà là tu luyện Ám hệ đấu khí mà thôi.

Hôm nay lại bắt gặp thêm một người tu luyện Quang hệ đấu khí nữa cho nên mới ngạc nhiên như vậy.

Bất quá, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Đăng Dương vẫn không chút chậm trễ, rút Bình Minh kiếm ra khỏi võ, đạp đất xông lên, tiếp tục bồi thêm một chiêu Nhị Kiếm Thức trong Cửu Ảnh Kiếm Ý, chém thẳng vào vết thương do Bùi Viện gây ra, vừa ngăn chặn quá trình khôi phục của con Sa Quái, vừa gọt luôn cái đầu của nó xuống đất.

“Nó mất tầm nhìn rồi, mau tận dụng thời cơ tìm kiếm vị trí viên Tinh Hoa Thạch của nó!” Đăng Dương vội vàng quát lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.