Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 34: Người không quan trọng




Editor: Cà Chua.

Toàn thân An Mộc cứng đờ.

Mẹ kiếp, anh ta làm thế nào mà bước chân lại lặng lẽ không một tiếng động thế, không phải ma quỷ thì là gì đây?

Cô nghĩ lại những điều mình vừa nói, chột dạ, suy nghĩ vài giây rồi tức khắc ngẩng đầu, cố tình gây khó dễ:”Anh nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại?”.

An Mộc nghi ngờ hỏi lại, hi vọng có thể lảng sang chuyện khác.

Đáng tiếc…

Khi đối đáp với anh ta, cô đã bao giờ ở thế thượng phong?

Ánh mắt sắc như đao của Phong Kiêu lướt ngang làm cho An Mộc lúng túng.

Mới làm ra bộ đúng lí hợp tình, giờ đã mất đi một nửa khí phách hồi nãy.

Trên mặt thoáng nét cười, An Mộc lên tiếng:”A ha ha, chú út à, tôi, không phải tôi…”.

“Không phải cái gì?” người đàn ông chợt tiến lên phía trước một bước, tới gần An Mộc!

An Mộc theo bản năng lùi về phía sau, cùng lúc đó phía sau eo cô bị đập ngay vào bồn rửa mặt.

Người đàn ông nở nụ cười thoáng chút lạnh lùng, hai tay xả nước rửa mặt trong bồn, sau đó trực tiếp đẩy An Mộc vào bên trong, ánh mắt lả lướt quét khắp thân hình cô, nhếch môi cười, vô cùng quyến rũ.

Mặt anh ta cách An Mộc chỉ có 5cm, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp ấy phảng phất trên mặt cô, nhột quá đi mất!

An Mộc khẽ chớp mắt, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét hoàn hảo thanh tú trên gương mặt kia, trong đầu chợt hiện lên cảnh gần gũi mê hoặc lúc trước, lập tức nuốt nước miếng.

Cô phải dùng hết sức lực để dồn trọng tâm cơ thể về phía sau mới miễn cưỡng tránh cho chính mình không áp sát vào lồng ngực người đàn ông kia.

Mặc dù vậy, phần eo dưới vẫn ngang nhiên áp sát vào cơ thể Phong Kiêu.

Nhiệt độ trên cơ thể anh ta dường như một phần đã truyền sang cô.

Giác quan trên người trong chốc lát dường như không còn nhạy bén.

An Mộc chỉ cảm thấy vô hình, không thể cảm nhận được tình thế ám muội này, lâng lâng lơ đãng.

Khuôn mặt nhỏ của cô không thể kiểm soát trong chốc lát đã bừng đỏ, dường như có thể thiêu cháy cơ thể ngay lúc này.

Cô vươn cánh tay, để tạo khoảng cách giữa hai người:”Chú út, chú út à, anh, anh muốn làm gì?”

“Em nói xem tôi muốn làm gì?” Phong Kiêu hỏi lại một câu, đầu cúi thấp, An Mộc liền cảm thấy bả vai bị đè xuống, quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Kiêu đang tựa đầu trên vai mình!

Làn da trắng, đường nét xương hàm ẩn hiện quyến rũ trên gương mặt trông thật nam tính, thế nhưng khí chất ngút trời đã làm cho nhân tính của anh ta bay biến thì phải!

An Mộc càng thêm căng thẳng:”Chú…”

Còn chưa dứt lời, toàn thân An Mộc lại giật lên đánh thót!

Bởi vì!

Phong Kiêu đột nhiên vươn đầu lưỡi, mơn trớn một đường nhẹ trên cổ cô!

An Mộc toàn thân căng chặt, không cả dám cử động, cảm giác ấm áp cô cảm nhận được lúc này dường như có một cổ điện lưu, bỗng dưng lan ra toàn thân thể, khiến cô tê dại!

An Mộc thấy hai chân mình như nhũn ra không còn một chút sức lực, may mắn còn dựa được vào bệ rửa mặt, không thì… An Mộc cũng không dám chắc rằng toàn thân mình sẽ không đổ ngã trên mặt đất.

Miệng An Mộc khô khát, đôi mắt mở to, dù lớp trang điểm có đậm cũng không che lấp được ánh sáng kiều diễm trong đó.

Cô lại lần nữa nuốt nước miếng:” chú, chú út, anh…. Ngô!”

Lời còn chưa nói xong, An Mộc lập tức cảm thấy có bàn tay to ấm áp đột nhiên xốc chiếc áo thun của cô lên, bàn tay ấy trực tiếp phủ lên một bên ngực mềm mại!

Bàn tay kia bị lấp bởi một lớp chai mỏng, giờ phút này áp trực tiếp vào da thịt khiến cho An Mộc không thể kiểm soát, toàn thân tê dại, theo bản năng, cô vươn tay ra muốn kháng cự nhưng cơ thể Phong Kiêu bỗng dồn xuống, áp chặt.

“Ngô!” An Mộc kêu lên một tiếng, toàn bộ trọng lượng cơ thể của người đàn ông lập tức đè lên người cô.

Bị kẹp trong một bàn tay to, lại còn trong tư thế lộn xộn thế này, thậm chí một ngón tay của Phong Kiêu còn nhẹ nhàng mơn trớn “tiểu dâu tây thượng”, An Mộc lập tức cảm thấy thần trí đóng băng, phần bụng dưới đột nhiên trở nên trống rỗng.

Cô đỏ bừng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, làm cho Phong Kiêu vô thức bật ra từng hơi thở mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.