Người Bên Gối Xa Lạ

Chương 2: Chọc giận ác ma




Beta: Meo Miu Ciu

Em tưởng rằng chú chim quá bé nhỏ so với biển cả, vì thế chú chim nhỏ này không có can đảm bay qua biển lớn, mười năm sau em mới phát hiện, không phải chim nhỏ bay không tới, mà là đầu bên kia của biển cả mênh mông, từ lâu đã không còn chờ đợi. . . . . .

"Cô nói gì?" Kỳ Hinh lập tức đứng dậy, cảm thấy vô cùng khiếp sợ và khó tin lời nói của An Vũ Ân !

Khuynh quốc nhan là của cô ta?

Khuynh quốc nhan là ——– Lăng Thiếu Đường tặng cho cô ta?

Bỗng nhiên Kỳ Hinh nhớ tới vẻ mặt hôm đó của Lăng Thiếu Đường, khi anh nhìn thấy Khuynh quốc nhan, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ ngẫm lại, thì ra Lăng Thiếu Đường đã biết Khuynh quốc nhan là của An Vũ Ân, anh luôn giấu sự thật này với cô!

Trái tim, chợt đau đớn, sự đau đớn đó suýt chút nữa đã lấy mạng cô!

An Vũ Ân lặp lại câu nói: “Đúng là năm đó Thiếu Đường đã mua tặng tôi!”

Kỳ Hinh cảm thấy hô hấp quá khó khăn, đáy mắt cô dần tối sầm xuống, mệt mỏi ngồi xuống ghế lần nữa, không chớp mắt nhìn Khuynh quốc nhan trong tay mình.

“Vì sao nó lại xuất hiện ở chỗ đấu giá?” Cô mất mát hỏi An Vũ Ân.

An Vũ Ân than nhẹ một tiếng, giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện:

“Lần đầu tiên lúc tôi để mắt tới Khuynh quốc nhan, đã thích nó vô cùng. Thiếu Đường biết vậy, lập tức mua hộp trang sức này tặng cho tôi, tôi rất thích nó, sau khi rời khỏi Thiếu Đường, tôi không mang theo gì, chỉ cầm theo mỗi Khuynh quốc nhan!”

An Vũ Ân nghĩ lại vài năm trước, đôi mắt thể hiện sự thành thật.

Cô ta hít sâu vào một hơi, nói tiếp:

“Tôi nếm trải cuộc sống ở một thành phố xa lạ, khi ấy tôi rất ít show diễn, vì thế, hiển nhiên cuộc sống cũng trở nên vô cùng khó khăn, nhưng tôi vẫn có thể kiên trì, bởi vì tôi phát hiện mình thực sự đã mang thai, cho nên, bất đắc dĩ phải bán Khuynh quốc nhan đi, để có tiền nuôi đứa bé này!”

Nước mắt An Vũ Ân rơi xuống, cô ta vươn tay, yêu thương xoa đầu của tiểu Phong.

Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn An Vũ Ân, nhìn thấy cô ta khóc, nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, sợ hãi giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho An Vũ Ân: “Mẹ đừng khóc, Tiểu Phong nghe lời mẹ!”

Đứa bé còn nhỏ như thế nhưng lại khéo léo hiểu được mẹ mình đang không vui.

An Vũ Ân vừa khóc vừa cười: “Có phải Tiểu Phong rất nghe lời đúng không, tiểu thư Kỳ, vì con tôi, tôi đều có thể chịu đựng được tất cả!”

Kỳ Hinh nhìn hình dáng Tiểu Phong, thở phập phồng, lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa bé này cô cảm thấy rất quen mắt!

Khuôn mặt của cậu bé, lông mi của cậu bé, ánh mắt của cậu bé, mũi của cậu bé…

Kỳ Hinh không dám nhìn xuống phía dưới, bởi vì, cô càng nhìn lại càng cảm thấy cậu giống một người.

Không!

Bỗng, cô thấy toàn bộ máu trong người mình đông cứng lại, toàn thân lạnh quá!

Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

“Tiểu thư Ân, năm nay Tiểu Phong tròn hai tuổi sao?...” Kỳ Hinh cũng không phát hiện, thời điểm cô hỏi câu hỏi này, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Còn ba tháng nữa Tiểu Phong mới tròn hai tuổi, lúc tôi sinh nó ra, tôi sinh non, cho nên… thân thể của đứa bé vẫn rất yếu!”

An Vũ Ân ngầm chứa sự đau xót nói.

Kỳ Hinh lấy tay ấn chặt ngực, khi cô nghe thấy An Vũ Ân nói như vậy, sự bất an và nghi ngờ càng sâu hơn.

“Bố của Tiểu Phong hiện đang ở đâu?” Cô hỏi, càng hỏi càng cảm thấy bất lực.

Trên mặt An Vũ Ân hiện lên một tia ngấm ngầm chịu đựng nỗi đau, sau đó, cô ta cúi người xuống, nhìn Tiểu Phong nói: “Tiểu Phong ngoan, nói cho cô Kỳ biết, họ tên đầy đủ của con là gì?”

Kỳ Hinh căng thẳng nhìn An Vũ Ân và Tiểu Phong, cô sợ phải nghe câu trả lời, sợ điều mình nghi ngờ trở thành sự thật.

Tiểu Phong ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giọng trẻ con nói với Kỳ Hinh: “Chị, em tên là tiểu Phong, tên đầy đủ của em là Lăng Phong!” Nói xong, cậu bé nở nụ cười ngây thơ nhìn Kỳ Hinh.

“Không…” Kỳ Hinh kinh hãi thở gấp, cô trừng lớn hai mắt, nhìn đứa bé trước mắt!

Lăng Phong! Đứa bé này họ Lăng!

Sau khi An Vũ Ân rời khỏi nhà họ Lăng thì ngay lúc đó đã mang thai, trùng hợp như vậy! Tuổi và diện mạo của đứa bé này đều trùng khớp như thế, chẳng lẽ… chẳng lẽ đứa bé này thật sự là…

Kỳ Hinh cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, sau đó khó khăn hỏi một câu: “Bố của tiểu Phong là ai? Chẳng lẽ, bố nó là… bác Lăng?”

Cô không thể không nghi ngờ điều đó, bởi vì, Lăng Thiếu Đường đã nói với cô, An Vũ Ân rời khỏi anh, chỉ bởi vì… Lăng Diệu Hồng xâm hại cô ta!

Nếu thật như thế, Lăng Thiếu Đường phải tiếp nhận sự thật này như thế nào, quan trọng hơn, bác Lăng vẫn đang bệnh nặng, biết được chuyện ngoài ý muốn này thì sẽ thế nào?

“Xem ra Thiếu Đường thật sự đã nói mọi chuyện cho cô biết!” An Vũ Ân cười khổ, vẻ mặt rất thê lương.

Kỳ Hinh nhẹ giọng hỏi: “Đứa bé, đúng là của bác Lăng ư?”

Trong mắt An Vũ Ân hiện lên sự mất tự nhiên, lập tức cô nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hinh, trong giọng nói có sức mạnh khiến con người ta sợ hãi: “Cô thật sự muốn biết bố của Lăng Phong là ai sao?”

Kỳ Hinh ngẩn người, nhìn tiểu Phong ở bên cạnh, sau đó gật đầu lo lắng: “Đúng! Tôi muốn biết bố của tiểu Phong là ai?”

An Vũ Ân thở sâu, chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu Phong đúng là cốt nhục của nhà họ Lăng, nhưng, bố nó không phải Lăng Diệu Hồng, mà là… Thiếu Đường! Anh ấy mới là bố ruột của tiểu Phong, tiểu Phong là con trai ruột của anh ấy!”

Kỳ Hinh đột nhiên đứng dậy, giờ phút này thế giới của cô giống như bị sét đánh trúng, nhanh chóng sụp đổ, sau đó, dần tối đen…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.