Người Bất Tử

Chương 223: Phiên Ngoại 3




Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

‘Phốc phốc’ một tiếng, ngọc trâm được Bách Hợp dùng thêm nội lực ném đi, quỷ ảnh màu trắng kia không hề nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, lúc nhìn thấy động tác của cô đã cảm thấy có chút không ổn, nhưng muốn tránh đã không còn kịp rồi, quan trọng nhất là cô ta đang ở giữa không trung nên muốn tránh cũng không thể tránh, lúc giãy dụa muốn tránh né đi nhưng cái ngọc trâm kia thế tới lại nhanh, Bách Hợp còn thêm nội lực vào, cho dù cô ta cực lực giãy dụa nhưng cái trâm kia vẫn đâm thẳng vào bụng cái bóng trắng kia, rất nhanh chui vào thân thể không thấy bóng dáng nữa, không biết có phải vì ngọc trâm chui vào trong cơ thể  hay không, nên miệng vết thương bị ngăn chặn, trong lúc nhất thời không thấy máu chảy ra, cái bóng trắng  kia còn đang lắc lư không ngừng, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, thoáng cái cô ta chạy về phía cửa sổ rồi biến mất không thấy đâu, vừa rồi vẫn còn vang lên tiếng chim hót mèo kêu, thế nhưng mà cái loại cảm  giác âm trầm quỷ dị này lại đột nhiên biến mất, lúc này Bách Hợp mới lấy ra hộp quẹt đốt đèn lên.

Cô không sợ hãi những thứ này, Phó Bách Niên muốn dùng chiêu này doa cô thì thật sự sai lầm, cô đã làm rất nhiều nhiệm vụ, oan hồn Lệ Quỷ thật sự mà cô còn không sợ hãi, chứ đừng nói đến việc người  giả quỷ! Dù hôm nay thật sự là Phó Bách Liên tìm tới cửa thì cô cũng sẽ không sợ, một người đấu không lại người  khác mới trở thành vong hồn như vậy, lại có cái gì đáng sợ? Không nghĩ tới Phó Bách Niên có gan giết người, lại không đầu óc tính toán, uổng phí cô ta đi một  vòng lớn như vậy  sau khi chết trở về, cuối cùng lại dùng một chút thủ đoạn nham hiểm vô dụng như vậy! Bách Hợp nghĩ đến đây thì bên khóe miệng liền cười lạnh.

Trên mặt đất còn có một ít máu, trên bệ cửa sổ cũng có, trên  xà nhà còn lưu lại dây thừng được người buộc lại tinh tế. Vừa rồi người kia có thể lơ lửng ở trên không,  có lẽ tựu là nguyên nhân này, Bách Hợp kéo đoạn dây thừng xuống dưới, có một chỗ bị đứt giống như do có người dùng kéo cắt đứt. Cô đang muốn ra ngoài xem cái người giả thần giả quỷ kia có còn ở đây không, thì ngoài cửa sổ có một bàn tay đập lên, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Yến Tô đứng ở ngoài cửa sổ. Không biết hắn  đến đây lúc nào, ngọn đèn trong phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa của hắn,nhưng chỉ có thể thấy được mơ hồ khóe miệng đang nhẹ nhàng  nhếch lên, cùng với cái cằm tựa như đao gọt mà thôi.

“Còn tưởng rằng nàng sẽ sợ hãi kia.” Cánh cửa sổ vừa bị bóng ma quỷ kia làm cho sập xuống, lúc này được Yến Tô giơ tay đẩy lên, khuôn mặt ôn hòa tuấn lãng của hắn dần dần xuất hiện ở trước mặt Bách Hợp, dưới ánh đèn hai người cách một bức tường. Bách Hợp không biết hắn đã nhìn bao lâu, lúc cô cầm ngọc trâm làm ám khí đả thương người kia nhất định đã bị Yến Tô nhìn thấy: “Giả thần giả quỷ, có cái gì phải sợ chứ? Phó Bách Liên lúc còn sống chỉ là một người vô dụng không làm được chuyện gì, sau khi chết biến thành quỷ, thì ta cũng sẽ có biện pháp thu thập nàng ta!”

Bách Hợp trong nhiệm vụ đã từng thấy qua không ít yêu ma quỷ quái, cô không hề sợ hãi những vật này. Cho nên Phó Bách Niên đã đi một nước cờ dở,nhưng tự nhiên cô không có khả năng nói cho Yến Tô biết chuyện này, bởi vậy liền chọn đại một cái cớ để nói.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, quỷ quái cũng là do người biến thành, tại lúc còn sống nếu nhu nhược vô năng thì đến sau khi chết cho dù là oán khí sâu hơn, nhưng thực chất bên trong vẫn là người lúc trước kia, nếu Phó Bách Liên thực biến thành Lệ Quỷ trở về, càng mềm yếu càng bị bắt nạt hơn, nếu mạnh hơn thì nàng ta phải sợ rồi. Giống như lúc trước Bách Hợp ở trong nhiệm vụ nhìn thấy cá chép yêu bị Vân Mộ Nam ăn sống, lúc đối mặt với phàm nhân tay trói gà không chặt thì cô ta hung hãn phi phàm, nhưng vừa gặp  Vân Mộ Nam mới cắn cô tamột ngụm mà cô ta đã sợ phát khiếp rồi.

Mắt của Yến Tô lóe lên. Vừa nghe cô nói như vậy thì vui vẻ bên khóe miệng càng sâu hơn, nhảy vào bên trong cửa, tối nay gió rất lớn, lúc hắn tiến đến cửa sổ bị kéo lên, làm cho ngọn nến trên bàn lại sáng ngời lên, trong điện lúc sáng lúc tối đấy, cái tình cảnh kia lại làm  cho người ta dâng lên chút sợ hãi, Bách Hợp cầm cái chụp đèn đặt lên,  qua một lúc ánh lửa dần  ổn định lại.

Tin tức Hiền phi chết trong cung  đã bị Yến Tô biết được, lúc ấy hắn biết Bách Hợp bị người bắt giam vào trong ngục, thế nhưng mà cũng may cô nương hắn để ý cũng không có đơn giản như vậy, thậm chí cô còn không cho hắn cơ hội xuất thủ làm anh hùng cứu mỹ nhân, tự mình bức lui quỷ quái kia.

Bên ngoài tiếng mèo kêu cùng với tiếng chim hót theo thời gian dần trôi qua mà ngừng lại, Yến Tô kêu Bách Hợp lấy nước lạnh lúc trước rửa mặt để hắn ngâm chân, cởi áo khoác ngoài ra một bộ muốn lưu lại, bên ngoài tuyết lại rơi, trong đêm lạnh cóng, mới thay đổi cung điện nên bọn họ cũng không có đưa than tới, ban đêm chỉ có một  mình Bách Hợp ở trong cung điện rộng lớn này, không khỏi lộ ra có chút quạnh quẽ, bình thường khi Yến Tô lưu lại nghỉ ngơi hai người vẫn chen chúc vào ngủ cùng một chỗ, so với tự mình một người ngủ thì ấm áp hơn rất nhiều, hắn nằm trên giường ở dưới cái gối lấy ra một quyển sách chưa xem hết, Bách Hợp nằm ở bên trong, vừa rồi hắn dùng nước lạnh ngâm  chân, nên lúc này hai chân rất lạnh, Bách Hợp tựa  như ghét bỏ mà co người lại, khóe miệng của hắn nhếch lên một cái, cô càng ghét bỏ thì hắn lại càng dựa vào gần thêm, thẳng cho đến khi cô chen đến giữa giường, thấy cô phiền muội vì không thể tránh được thì giơ tay cầm mấy sợi tóc của cô tròng vào ngón giữa: “Hai ngày này cố nhịn một chút.”

Một lúc sau Bách Hợp mới kịp phản ứng hắn muốn nói là chuyện  của Phó Bách Niên, cô kéo chăn cao hơn một chút, nghe nói như thế: “Chỉ là giả thần giả  quỷ.” Mặc kệ thật hay giả thì cô đều không sợ, ngược lại là Phó Bách Niên sau một chiêu không thành khẳng định còn có hậu chiêu, cô muốn dưỡng tinh thần thật tốt để đối mặt với cô ta, mà về phần Nhược Lan còn đang bị giam, bởi vì nàng là người của Yến Tô, nên những cái thái giám tra án kia khẳng định sẽ không dám làm quá,tối đa chỉ hai ba ngày sẽ thả nàng ra, bởi vậy cũng không cần Bách Hợp phải lo lắng  nhiều.

“Hôm nay Phó Bách Liên chết rồi, người trong nội cung nói như thế nào?” Lúc ấy hai người  Bách Hợp và Nhược Lan bị thị  vệ chạy đến nhốt vào  ngục, không biết tại sao không có bị ăn thiệt thòi gì, chỉ là bị giam cả ngày, đối với tình thế trong nội cung cũng không rõ ràng lắm. Bách Hợp cũng không quan tâm cái này, nhưng lúc Yến Tô nói xong lời vừa rồi trong lúc nhất thời làm cho cô cảm thấy trong cung điện rất yên tĩnh, bởi không có chuyện gì nên kiếm chuyện nói chơi,Yến Tô liền cười không tiếng động nói:

“Nói là Phó thị bị thụ kinh hãi, hơn nữa nàng ta đang có mang, cho nên muốn phong nàng ta thành Quý Phi.”  Chuyện  trong hậu cung cũng đã vỡ lở ra rồi, nhưng trên triều đình lại không sao, theo lý mà nói ở hoàng gia là chuyện không nhỏ, đối với người bình thường mà nói cưới vợ nạp thiếp chỉ là chuyện trong nhà, nhưng đối với Hoàng đế mà nói chính là chuyện thiên hạ, vốn việc tấn phong Quý Phi là do Hoàng đế đưa ra đề nghị, sau đó Thượng thư báo cáo lên tông miếu, nếu quần thần không có phản đối gì thì sẽ tính ra ngày lành tháng tốt sau đó lại tiến hành một loạt các công tác sau đó, nhưng Lương Kỳ bởi vì không có thực quyền,  nên hắn muốn nâng Phó Bách Niên lên vị trí Quý Phi, quần thần không quan tâm, việc lớn của  Hoàng đế biến thành chuyện riêng của mình, có thể nghĩ hiện nay quyền thế của Hoàng đế bị rớt xuống đến tình trạng gì.

“Theo hắn chơi hai ngày, nàng cứ coi như đang xem náo nhiệt đi” Yến Tô lật ra trang sách, không quan tâm nói một câu, bên tai Bách Hợp nghe Yến Tô lật sách cùng với tiếng nổ ánh nến, hôm nay rất mệt mỏi nên Bách Hợp cũng nhắm mắt lại ngủ.

Cô ngủ rồi, ánh mắt Yến Tô còn đang nhìn vào trên sách lúc này mới chuyển đến trên người cô, thần sắc có chút phức tạp nhìn cô một cái, quyển sách trên tay bị hắn để xuống, giơ tay ở trên đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve, bên khóe miệng vốn là nụ cười lạnh như băng trở lên dịu dàng hơn, ánh mắt của hắn nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, chỗ đó lúc trước mới có bóng trắng lóe lên, đang cần nàng ta liên lụy tới tên phế vật Lương Kỳ  kia, thì trước lúc giả thần giả quỷ kia hắn đã ngăn lại rồi.

Trong đêm gió lạnh thổi vù vù rung động, một bóng ảnh mặc y phục màu trắng từ trong cung của Bách Hợp trốn ra ngoài, không dám đi nơi có ánh sáng, rất sợ bị người phát hiện ngăn lại, cô ta quen thuộc vượt qua mấy cái bụi hoa nhỏ, kéo áo khoác  màu trắng cùng với khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn  mặt xinh  đẹp nhưng tái nhợt không một chút máu nào của Phó Bách Niên.

Cô ta cắn chặt môi, bụng đau đến  lạnh cả người, vì giả quỷ để dọa Bách Hợp, cô ta còn để hai chân trần, lúc này dẫm lên trên mặt tuyết cảm giác giống như là bị dao găm cắt qua, cái ngọc trâm trong bụng kia cơ hồ như xuyên thấu qua cơ thể, tuy ngăn chặn máu chảy ra, thế nhưng mà mỗi bước đi lại càng thêm gian  nan, cái cây trâm kia lại càng đâm  sâu vào trong thịt, cô ta tính sai, cô ta không nghĩ tới Bách Hợp lại không sợ quỷ lấy mạng, mặc kệ ai khi thấy Phó Bách Liên chết như vậy, đều bị dọa cho gặp phải ác mộng mới đúng, có thể Bách Hợp vậy mà không sợ.

Nguyên bản kế hoạch của cô ta muốn giết chết Phó Bách Liên, bởi vì ngày đó ồn ào những người ném  mặt mũi của Bách Hợp, thì Phó Bách Liên cũng ở trong số đó, Phó Bách Niên không cam lòng dựa vào cái gì ngày ấy người làm cho Bách Hợp mất mặt cũng không chỉ có một mình cô, cuối cùng chịu không may thống khổ lại chỉ có mình, bởi vậy lúc cô ta suy nghĩ muốn hại người thì kẻ đầu tiên chết mà cônghĩ đến chính là Phó Bách Liên, cùng là con gái  của Phó thị, muốn gọi nàng ta đến trong nội cung của mình, dù là nàng ta không muốn cũng không có cớ để cự tuyệt.

Phó Bách Niên vốn ngay từ đầu nghĩ đến giết chết Bách Hợp quá mức tiện nghi cho cô, bởi vậy cô ta định sắp xếp khiến Bách Hợp dọa cho sợ hãi, cuối cùng lại để cho Lương Kỳ cho cô một kích trí mạng, làm cho Yến Tô thống khổ cả đời, dù sao Phó Bách Niên biết rõ, muốn cho một người thống khổ chỉ đơn thuần là giết người cũng không đáng sợ, chỉ khi tâm lý tổn thương mới là cả đời đấy, cô ta bày hơn một tháng,  sáng sớm hôm nay mới giết chết Phó Bách Liên, cuối cùng Bách Hợp cũng như ý nguyện của cô đánh lên, thừa dịp cô bị người trong nội cung giải đi Thận tư kiểm tra thì ở trong cung điện của cô cài đặt cơ quan.

Cái cung điện kia  là nơi ở kiếp trước của cô ta, cô ta ở đó đã nhiều năm, từng ngọn cây cọng cỏ ở đó hết sức quen  thuộc, vốn như thế nào để đi vào như thế nào để rời đi cô ta đều tính kỹ, nhưng duy chỉ có chuyện Bách Hợp  không sợ ma là không nghĩ tới, chứng kiến tình cảnh đáng sợ như vậy mà cô còn có bản lĩnh phản kháng, cuối cùng lại không khiến cho cô sợ hãi, ngược lại lại cho mình một kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.