Người Bất Tử

Chương 127: Chương 124




Jack không nói gì, quay lưng định bỏ đi. Cô gái kia vội đuổi theo, kéo tay cậu ta ra sức gọi Jack, nghe em giải thích.

Thời đại này, yêu xa lúc nào cũng không chịu nổi cám dỗ và thử thách, con gái đã không còn truyền thống như xưa, nên trong tình hình bạn trai không biết, đã làm những chuyện gì đó, tưởng chỉ cần lén giấu là sẽ không sao. Nhưng khi đương sự phát hiện thì muốn hối hận cũng không kịp.

Ra khỏi trường đại học G, Mặc Tô nhìn thiếu niên ban đầu đến đây với tràn đầy hy vọng, rồi cuối cùng thất vọng bỏ đi, bỗng nhớ lại bản thân từng ngốc nghếch, cũng từng làm những chuyện như vậy.

Đó là năm đầu tiên hai người quen nhau, cô mới quen đã bắt đầu tính đến sinh nhật Viên Mộ Tây, muốn cho anh một bất ngờ vào hôm đó. Nhưng hôm đó cô đợi anh cả một buổi tối dưới ký túc, lúc trời sáng anh mới cùng một cô gái quay về, hóa ra hôm đó lớp họ tổ chức đi du xuân, vì xảy ra chút chuyện nên cả lớp đều bị nhốt trên đảo, đến khuya mới về. Rất lâu về sau, Mặc Tô mới biết tất cả chuyện đó thực ra đều do cô gái kia tính toán, chỉ để chúc mừng sinh nhật Viên Mộ Tây, không cho anh và bạn gái mừng sinh nhật với nhau.

Tuy cả chuyện này Viên Mộ Tây không hề biết gì, nhưng Mặc Tô vẫn cảm thấy tủi thân lạ lùng.

Hóa ra, không chỉ có con gái mới thích làm chuyện ngốc nghếch.

Định thần lại, cô hỏi Jack bây giờ định thế nào. Jack nói về khách sạn trước, ngày mai sẽ về Pháp.

Mặc Tô cũng không nói gì, thầm biết trong lúc này điều cậu ta cần nhất là yên tĩnh một mình.

Tạm biệt nhau xong, Mặc Tô trở về nhà.

Từ đại học G về biệt thự của Niệm Sâm không xa lắm, đa phần những người lắm tiền đều thích xây biệt thự ở những nơi ngoại ô khá hẻo lánh.

Cô xuống xe bus, đi bộ mấy bước là tới nơi.

Cả tòa nhà tối tăm đứng sau cây ngô đồng cực lớn, chứng tỏ bên trong không có ai.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, tìm đèn ở bậc thềm để bật, bỗng một luồng khí nóng hổi ập tới, cô giật bắn minh, tiếng hét lập tức bị nụ hôn bá đạo của anh nuốt mất.

Mùi rượu nồng nặc khiến cô choáng váng, nụ hôn ngang ngược quen thuộc kia khiến cô rất rõ là ai đã cưỡng hôn mình.

Rốt cuộc anh định làm gì? Lúc nào cũng hôn cô đột ngột, chưa từng muốn nghe cô giải thích, giống như cô là vật chuyên dụng của anh, muốn hôn là hôn, không muốn hôn thì vứt sang bên. Nghĩ đến chuyện đó, cơn giận không tên dâng lên, cô muốn giãy giụa nhưng lần này anh hôn quá cuồng nhiệt, so với những lần trước thì những lần đó chỉ là chuyện nhỏ.

Nụ hôn của anh dày đặc như một tấm lưới, thiên la địa võng cướp đoạt hơi thở của cô. Lưỡi của anh cuốn lên từng tấc môi cô, khiêu khích tận cùng.

Anh vừa hôn vừa thò tay vào áo lót cô. Ra sức cưỡng bức trong sự phản kháng của cô, bàn tay to lớn phủ trên ngực cô, như để giải tỏa cơn giận, đầu tiên là xoa bóp, sau đó là dùng ngón tay bóp chặt lấy, vần vò chậm rãi.

Môi anh rời cô ra, quay sang hôn xuống phía dưới, đầu tiên là cổ, lưu luyến một lúc sau mới di chuyển mục tiêu sang xương quai xanh.

Đúng lúc cô kinh hãi không biết phải làm sao thì anh đột ngột bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Anh ném cô lên giường, sau đó lập tức quỳ cạnh cô, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, dùng cà vạt trói tay cô lại, rồi dùng đầu kia của cà vạt thắt nút ở đầu giường.

Ánh mắt anh khóa chặt cô không chớp mắt, mặt cô lúc này đỏ bừng, dáng vẻ như bị anh hôn đến khuynh đảo chúng sinh.

Mặc Tô bị hành động này của anh làm cho sợ hãi cùng cực, lúc hoàn hồn mới nhận ra tay mình đã bị trói lại.

Cô nhìn vào mắt anh, cảm nhận mạnh mẽ trong ánh mắt say khướt của anh đang viết rõ ràng, cô là con mồi mà anh nhắm tới.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, một cơn lạnh buốt từ trong tim bỗng dâng lên.

Cô run rẩy nói: "Hà Niệm Sâm... buông tôi ra, tôi không muốn thế này."

Anh không quan tâm, cũng không biết là uống say đến mức nào, cánh tay dài của anh nửa ôm cô vào lòng, tay kìa vuốt ve cơ thể cô, thương yêu, trìu mến, cùng lúc tay anh truyền đến cho cô hơi ấm của anh, còn có cả sự dịu dàng hiếm thấy ở anh.

"Hà Niệm Sâm..." Cô khẽ gọi, như sợ làm anh tỉnh lại.

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô, nếu nói là ôm thì chi bằng nói là dùng đôi tay anh khóa chặt cô, sức mạnh đó gần như muốn bẻ gãy eo cô vậy.

Mặc Tô ngỡ anh hôm nay vì nhìn thấy cô cùng Tiêu Tiêu ăn cơm mới tức giận, nên nhỏ giọng giải thích: "Tôi và cô Tiêu chỉ là ăn cơm thôi... không có ý gì khác, anh đừng như vậy được không?"

Anh vẫn lặng thinh, chỉ ôm cô, càng lúc càng chặt.

Mặc Tô không hiểu Hà Niệm Sâm, chỉ biết anh là người cực kỳ cố chấp, chuyện mà anh muốn làm thì không ai ngăn cản được. Cô chưa từng thấy anh say rượu, cũng không biết Hà Niệm Sâm có một thói quen là lúc say thường không thích nói.

Anh ôm cô im lặng hồi lâu, trong mỗi giây mỗi phút dài dằng dặc này, Mặc Tô đều thấy run rẩy khiếp sợ, chỉ sợ anh làm gì mình.

Bên tai là hơi thở nóng hổi của anh, như một tấm thép nung nóng gõ vào tim cô.

Bỗng dưng, anh nhảy bật khỏi người cô, bắt đầu điên cuồng hôn cô, giằng kéo quần áo. Trong không khí yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng quần áo mình bị anh xé rách.

Mặc Tô thực sự sợ hãi, nhìn bộ dạng điên cuồng của anh, cô sợ tới mức phát khóc.

Anh hôn ngực cô, không hề dịu dàng, thậm chí còn cắn nơi nhạy cảm của cô, giống như có thù hận với cô vậy.

Anh ngược đãi đủ rồi mới bắt đầu thay đổi mục tiêu, hôn lên môi cô nhưng lại nếm thấy vị mặn, ngẩng lên thì thấy cô nằm bên dưới anh, nước mắt đầm đìa.

Cô cắn môi, hận thù nhìn anh, vẻ tức giận đó vẫn như lần đầu gặp nhau, ương bướng và quật cường.

"Đừng khóc." Anh khẽ nói bên tai cô.

Mặc Tô thấy rất tủi thân, nấc nghẹn: "Dậy đi, anh nặng quá. Anh ngồi dậy đi..."

Cơ thể cao lớn của anh đè lên cô, bất động, mãi sau mới nói: "Tôi nhìn thấy em ở cạnh một người đàn ông ngoại quốc, tôi rất tức giận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.