Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)

Chương 4




Liền tại trong thời gian Lâu Vô Tâm trong lòng nghĩ ngợi thì một bên Đồng Nhạc Nhạc đang đánh giá Lâu Vô Tâm dường như nghĩ ra cái gì, đột nhiên che miệng cười một tiếng, gương mặt đều không che dấu nổi vui vẻ .

"Nếu như Vương Gia thấy dáng vẻ lòng dạ rối bời bây giờ của ngươi khẳng định kinh ngạc như từ trên trời rơi xuống..'!

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng mặt mày đầy vẻ trêu ghẹo .

Lâu Vô Tâm nghe vậy trên mặt liền hiện lên vẻ xấu hổ hai gò má trắng như tuyết bỗng chốc trở nên đỏ bừng nhìn thật giống như hoa mai nở rộ kiều diễm thật động lòng người ..'..

''Nhạc nhi ngươi đây là thích giễu cợt ta ''!!

Lâu Vô Tâm mở miệng ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng vô cùng ảo não nhưng trên mặt lại có vài phần hờn dỗi.

Nhìn dáng vẻ của thiếu nữ khiến Đồng Nhạc Nhạc nhìn đều vui vẻ . Ít khi được thấy Lâu Vô Tâm lộ ra tư thế quyến rũ như vậy, nàng quả nhiên là thích Lan Lăng Thiệu Giác ..!!

Chỉ hy vọng nàng có thể cùng Lan Lăng Thiệu Giác có kết quả ... ...

"Được rồi, hiện tại Vô Tâm ngươi đã thay trang phục xong xuôi. Ta đã cho người đi hẹn Vương Gia ,Vương gia vừa lúc rảnh hôm nay chúng ta liền xuất cung du ngoạn một phen !! Gần đây Kinh Thành mới mở một khách điếm bên trong có món Thạch anh sủi cảo khá nổi tiếng ''!!

Mới nhắc đến ăn Đồng Nhạc Nhạc nước bọt liền bắt đầu trào ra .

Trước đây nàng đã là một người tham ăn vừa nhắc đến ăn là liền động tâm ,hiện tại sau khi mang thai lại càng thèm ăn hơn nữa..

Mỗi ngày trừ thời gian ngủ còn lại là đều ăn nếu không phải Huyền Lăng Thương sợ nàng ăn no căng bụng khẳng định là nàng còn có thể ăn tiếp được nữa.

Chỉ là có ăn tuy tốt, nhưng nhìn mình thân thể từ từ đẫy đà Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu rầu rĩ ''! Mang thai suốt mười tháng mà nàng lại ăn nhiều như vậy, sau khi sanh xong sau này nhất định sẽ thành thiếu nữ béo phì a muốn giảm xuống chỉ sợ là rất khó ..''

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc lo lắng mấy việc này ...

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc liền lôi kéo cánh tay của Lâu Vô Tâm đi ra ngoài vừa đi tới cửa cung thì xa xa đã thấy Lan Lăng Thiệu Giác đang đứng dưới hàng cây Lê.

Giờ phút này đúng vào mùa hoa Lê nở rộ . Những bông hoa Lê trắng xóa kia đang đua nhau nở, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông càng trắng lóa.

Gió mát hiu hiu, những cánh hoa trắng muốt cùng với gió thoảng nhẹ nhàng bay xuống, không ngừng xoay tròn trên không trung phảng phất như những nữ nhân mặc những làn váy trắng tinh đang nhảy múa nhẹ nhàng êm dịu thật vô cùng xinh đẹp, kỹ thuật múa thật là đẹp mắt ...'

Tuy nhiên ..chói mắt nhất có lẽ là nam nhân đang đứng ở dưới hàng Lê kia ,chỉ thấy nam nhân mặc trên người một bộ trường sam trắng tinh , một màu trắng tự nhiên cơ hồ hòa làm một thể cùng những bông hoa Lê kia!!

Mái tóc đen nhánh chỉ tùy ý buộc một túm nhỏ còn lại đều toàn bộ xõa xuống phía sau phủ kín hai vai , càng lộ ra gương mặt thật tuấn tú kiệt xuất.

Mi dài cong như cành trúc mắt đen như than mũi thằng tao nhã ,đôi môi đỏ mọng hoàn mỹ ,mỗi một chỗ điều hoàn mỹ như vậy !!

Hấp dẫn nhất có lẽ là vẻ tươi cười dịu dàng vô cùng ấm áp trên mặt nam nhân kia ....

Nam nhân cười một tiếng phảng phất như mặt trời trên cao kia bị mất màu.

Nhìn hấy nam nhân đứng ở dưới hoa lê, thật tuấn tú giống như từ trong tranh đi ra . Trong khoảnh khắc làm cho Đồng Nhạc Nhạc ngây người một phen ..''!!

Chậc Chậc chậc...Linh Nhạc Quốc quả thật dưỡng người a lại có thể dưỡng ra nhiều người quốc sắc thiên hươngm tuấn tú kiệt xuất như vậy .... ...

Coi như những người thời hiện đại có trang điểm tốt đến mấy cũng không ai có thể so sánh được thật hâm mộ a ...

Trong lòng thầm nghĩ Đồng Nhạc Nhạc liền đảo mắt nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Lâu Vô Tâm vốn đứng ở bên cạnh nàng , khi nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở chỗ kia thì hồn phách đã bị câu đi mất cả người cũng không nhúc nhích đứng ở nơi đó giống như là bị điểm huyệt ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc si mê rơi tại trên người của Lan Lăng Thiệu Giác chưa từng dời đi .

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng ,nhưng mà thật sự không trách Lâu Vô Tâm . Thiết nghĩ Lan Lăng Thiệu Giác là nam nhân tựa như trích tiên vượt khỏi người thường, có ai có thể ngăn sự quyến rũ của hắn !!??

Mà bên này Lan Lăng Thiệu Giác sau khi thấy bon họ đã cất bước đi tới chỗ hai người

''Nhạc nhi , các ngươi đến rồi."

Nam nhân mở miệng âm thanh mềm mỏng động lòng người làm cho người nghe luôn có cảm giác thoải mái.

Nghe được lời nói của nam nhân đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc cong lên một cái lập tức mở miệng cười nói ''Ha hả , Vương Gia, mọi người đến lâu rồi sao? Để ngài chờ lâu vậy thật ngại quá!"

"Cũng vừa đến không được bao lâu. Thấy hàng hoa Lê đúng là thanh lịch, ta liền đến bên kia thưởng thức một phen thì các người liền đi ra tới ..."

Nghe được những lới này của Lan Lăng Thiệu Giác Đống Nhạc Nhạc đầu tiên nhìn một chút hàng hoa Lê bên kia lập tức gật đầu ''Ừ, hoa Lê nở rộ quả thật đẹp mắt! Nhưng mà Vương Gia ngài thế nào chỉ lo ngắm Hoa Lê cũng không nhìn xem ở nơi này còn có một người so với hoa lê còn đẹp hơn đang ở đây ..!!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng có ý ám chỉ .

Lập tức đưa tay kéo Lâu Vô Tâm nảy giờ vẫn đứng ngây ngốc lên phía trước. Với hành động của Đồng Nhạc Nhạc khiến Lâu Vô Tâm sợ đến mức phục hồi tinh thần ....

Đến khi ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lá răm đen nhánh của Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng lập tức giật mình cảm thấy bối rối. Trên mặt trở nên đỏ bừng một tia xấu hổ nhanh chóng hiện lên hai gò má trắng như tuyết kia nhìn thật quyến rũ.

Nhẹ nhàng cắn môi, Lâu Vô Tâm đầu tiên là trấn tĩnh một phen, cố sức chặn lại thú đang nhảy loạn ở trong lòng, mới nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ đối với Lan Lăng Thiệu Giác ....

''Vương Gia cát tường''

Nghe được lời Lâu Vô Tâm hành lễ Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt liền sửng sốt. Bởi vì từ lúc tới đây hắn chỉ lo nhìn Đồng Nhạc Nhạc nên không chú ý tới ai khác.

Hiện tại mới nhìn lại trước mặt là nữ nhân xinh đẹp không khỏi có chút sửng sốt ...! Bạc môi hé mở nhạt nhòa nói

''Hãy bình thân''

"Tạ vương gia ''

Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác nói Lâu Vô Tâm liền mở miệng sau đó từ từ đứng lên. Nhất cử nhất động đều tao nhã đúng là phong thái của một tiểu thư khuê các !!

Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Lâu Vô Tâm trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cười thầm ,không nghĩ tới người bình thường lạnh băng điềm tĩnh, hiện tại gặp người trong lòng của mình thì lại căng thẳng bối rối như vậy ..

Vừa rồi nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác ngây ra như vậy Đồng Nhạc Nhạc cho là Lan Lăng Thiệu Giác không nhận ra Lâu Vô Tâm lập tức tiến lên cười hỏi

"Vương Gia ngài xem một chút nữ nhân trước mắt này phải chăng là có cảm giác giống như đã từng quen biết !!???"

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang Lâu Vô Tâm nhanh chóng thu hồi tầm mắt môi mỏng khẽ cong lên ''Ừ , là có hơi quen mắt ''!!

''Người này ngài cũng biết, đoán xem nàng là ai ??

Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác nói Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng hỏi.... ...

Nhìn dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động hưng phấn, Lan Lăng Thiệu Giác phượng mâu nhẹ nhàng chợt lóe liền khe khẽ lắc đầu

''Là ai đây Bổn Vương có gặp qua nàng sao !!??

Nghe được lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác và vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của hắn, Đồng Nhạc Nhạc mỉm cười một tiếng

''Ha ha , Vương Gia , nàng chính là Lâu Vô Tâm ,Lâu ngự y ! Ngươi hiện tại rốt cuộc biết là ai rồi phải không !!??

Đồng Nhạc Nhạc cười nói nghĩ đến mình và Lâu Vô Tâm hai người đều nữ cải nam trang xen lẫn vào Hoàng cung đều vì người nam nhân mà mình yêu thích Đồng Nhạc Nhạc càng nghĩ thì cảm thấy thật thú vị !!

Cũng khó trách nàng và Lâu Vô Tâm vừa gặp đã thân bởi vì các nàng tình huống rất tương tự đều là vì nam nhân mình yêu mến mà không màn nguy hiểm lưu lại Hoàng cung .

Hiện tại nàng và Huyền Lăng Thương rốt cuộc cũng thành thân thuộc, nên tự nhiên cũng hy vọng Lâu Vô Tâm với Lan Lăng Thiệu Giác có thể đơm hoa kết trái !!

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ Lan Lăng Thiệu Giác sau khi nghe lời này của Đồng Nhạc Nhạc trên mặt có hơi sửng sốt dường như có hơi giật mình môi mỏng hé mở nhẹ nhàng nói ..

''Thì ra là Lâu ngự y ,không trách được Bổn vương nhìn có chút quen mặt nhưng mà Lâu ngự y ngươi làm sau lại là nữ nhân a !!??

Nghe lời Lan Lăng Thiệu Giác nói Lâu Vô Tâm lại lần nữa cúi đầu đối với Lan Lăng Thiệu Giác hành lễ mấy lượt, rồi mở miệng nói

"Tiểu nữ tử không phải cố ý giấu diếm Vương Gia xin Vương Gia thứ tội"

Nghe vậy Lan Lăng Thiệu Giác lập tức giơ tay mở miệng nói ''không sao chỉ cần Hoàng Thượng không trách tội là tốt rồi ''.

Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác nói Đồng Nhạc Nhạc cong môi cười một tiếng

"Hah ha , chỗ Lăng Thương có ta đây ! cho nên ngài sẽ không tức giận . Được rồi chúng ta không nên đứng ở chỗ này bụng ta thật đói a chúng ta nhanh lên một chút xuất cung đi ! "

Đồng Nhạc Nhạc lên tiếng thúc giục mặt dù vừa rồi nàng có ăn chút điểm tâm nhưng giờ lại cảm thấy có hơi đói bụng . Đặc biệt nhớ đến Kinh Thành mới khai trương khách Điếm ở đó có món sủi cảo mọi người đều nói rất ngon nàng liền không thể chờ đợi được muốn đi ra ngoài nếm thử !!

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc lại thấy dáng vẻ thèm ăn của nàng Lan Lăng Thiệu Giác và Lâu Vô Tâm đều phì cười ...

....

Ngồi ở trên xe ngựa không được một canh giờ đám người của Đồng Nhạc Nhạc đã đến bên ngoài Kinh Thành ..

Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn vặn dặm không thấy mây thật sự là thích hợp để ra ngoài đi dạo .

Đám người Đồng Nhạc Nhạc sau khi xuống xe ngựa liền đi thằng đến khách Điếm mới khai trương kia. Bọn họ vừa đi đến gần bên ngoài cửa khách điếm thật xa đã ngửi được mùi thơm của sủi cảo từ trong khách điếm bay ra

Ngửi thấy được mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ vãi kia Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt của mình lại bắt đầu tràn ra ở trong bụng càng hợp thời truyền ra âm thanh '''Òng ọc òng ọc''.....!

Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc đưa tay sờ bụng chính mình nhẹ giọng nói ''Được rồi đừng kêu sắp có ăn rồi''!!

Nhìn bộ dáng của Đồng Nhạc Nhạc Lan Lăng Thiệu Giác và Lâu Vô Tâm lại bật cười ''Ngươi mới vừa ăn xong bữa trưa tới nay chưa được một canh giờ hiện tại lại đói bụng !!??

Lâu Vô Tâm mở miệng trên mặt đều là ý trêu chọc.

Nghe vậy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền buồn bực

''Hì hì , không có biện pháp ta cũng không muốn thế nhưng là ta không phải muốn ăn mà đứa bé trong bụng muốn ăn đấy !!

"Được rồi Nhạc nhi đã đói bụng chúng ta liền vào đi thôi hiện tại ngươi có bầu không thể bỏ đói như vậy " Lan Lăng Thiệu Giác nói đối với Đồng Nhạc Nhạc càng là ôn nhu và quan tâm

Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc hé miệng cười nhẹ nhàng gật đầu liền sải bước hướng bên trong khách điếm đi vào, cũng không biết bên cạnh nàng Lâu Vô Tâm trên mặt lại lộ ra vẻ buồn bã.!

Bên trong khách sạn người rất nhiều mặc dù đã qua giờ cơm trưa bên trong lại cũng giống như trước mọi người đều đổ xô ra vào tấp nập .

Đưa mắt nhìn một vòng khách điếm không còn một chổ trống. Thỉnh thoảng còn thấy được vài tiểu nhị khăn vắt trên vai đầu đầy mồ hôi tay xách bình nước không ngừng tới tui châm trà cho khách ...

"Lầu một đã không còn chỗ trống hay chúng ta lên lầu hai nhìn một chút đi."

Đồng Nhạc Nhạc nhìn tình huống lầu một như vậy mới mở miệng đề nghị ,Lan Lăng Thiệu Giác và Lâu Vô Tâm tự nhiên không có dị nghị.

Vì vậy ban người bọn họ liền hướng lầu hai đi lên vừa đi Đồng Nhạc Nhạc vừa quan sát bốn phía chỉ thấy khách điếm này trang hoàng rất tốt cổ kính nhưng lại không mất vẻ tự nhiên!!

Hơn nữa nàng cũng chú ý tới cơ hồ mỗi bàn đều có món sùi cảo nghĩ đến nơi này mổi tiếng nhất là món sủi cảo tự nhiên sẽ hấp dẫn không ít người !

Trong lòng nghĩ ngợi Đồng Nhạc Nhạc cũng không chú ý tới phía trước mình trên bậc thang có một bãi đầy dầu mỡ .

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên chân vừa trượt ngay lập tức thân thể liền mất thăng bằng, cả người ngã về phía trước ......

Chuyện phát sinh đột nhiên làm cho người ta trở tay không kịp Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghỉ tới hai tay che chở trước bụng bảo vệ bụng của mình cả người sợ tới mức mở to đôi mắt đại não trống rỗng cái gì đều không nghĩ tới .

Mắt thấy chính mình sắp sửa té trên mặt đất ,đúng lúc này bên hông chợt căng thẳng sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người liền rơi vào trong lồng ngực ấm áp

''Nhạc nhi ngươi không sau chứ !!??

Nam nhân mở miệng trong giọng nói không che giấu nổi căng thẳng và lo lắng .

Nghe vậy , Đồng Nhạc Nhạc vốn sợ đến hồn phiêu phách lạc mới khôi phục lại tinh thần.

Từ từ ngẩng đầu lên chỉ thấy nam nhân trước người hai hàng lông mài cau lại ,kia xin đẹp phượng mâu hiện nay đều là vẻ lo lắng.

Thấy vậy biết nam nhân vì mình mà lo lắng trong lòng thật cảm động khe khẽ lắc đầu nói

''Ta không sao, may mà có Vương Gia ở đây ''!!

Mặc dù nghe Đồng Nhạc Nhạc nói chính mình không sao nhưng Lan Lăng Thiệu Giác vẫn không yên lòng. Nhớ lại phía sau còn có Lâu Vô Tâm Lan Lăng Thiệu Giác lập tức quay đầu nói

''Lâu ngự y ngươi tới xem cho nàng một chút đi hiện tại nàng đang mang thai vừa rồi lại bị kinh sợ như vậy tốt nhất nên bắt mạch xem như vậy mới an tâm."

Nghe vậy Lâu Vô Tâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giấu tay trái của mình ra phía sau .

Mới vừa rồi nàng đi phía sau Đồng Nhạc Nhạc khi thấy nàng đột nhiên ngã sấp liền đưa tay ra đỡ nhưng không ngờ người nào đó động tác so với nàng còn nhanh hơn

Lâu Vô Tâm chỉ thấy trước mắt bạch y chợt lóe sau một khắc nàng muốn vươn tay trái ra đỡ liền bị hắn hung hăng va chạm đụng vào một bên cầu thang.

Cánh tay hiện tại rất đau coi như không nhìn cũng biết hiện tại là một mảnh bầm tím rồi mà nam nhân trước mắt này không hề biết ....

Nhìn thấy nam nhân trước người trong mắt đều là lo lắng cho nữ nhân trước mặt, Lâu Vô Tâm trong lòng cảm thấy thống khổ không thể tả ..

....

"Lâu ngự y, Nhạc nhi nàng không có việc gì chứ !!??

Sau khi tìm được vị trí ngồi xuống Lan Lăng Thiệu Giác không thể chờ đợi liền hỏi Lâu Vô Tâm đang bắt mạch cho Đồng Nhạc Nhạc.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Lan Lăng Thiệu Giác Lâu Vô Tâm trong lòng nhói lên một cái chỉ là không biểu lộ trên mặt

Nàng hé mở môi hồng nhạt nhòa nói

''Nhạc nhi nàng không có việc gì may mà Vương Gia mới vừa rồi kịp thời xuất thù đỡ lấy nàng bằng không hậu quả thiệt không thể tưởng tượng nổi ''

Nghe được lời này của Lâu Vô Tâm, trái tim của Lan Lăng Thiệu Giác vốn treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống

" Như thế là tốt rồi, nhưng mà Lâu ngự y khi trở về có lẽ hốt chút thuốc an thần cho Nhạc nhi uống đi. Bổn Vương sợ nàng vừa rồi chấn kinh buổi tối sẽ không ngủ được ..!!"

Nghe những lời này của Lan Lăng Thiệu Giác ,Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở một bên không khỏi bật cười

"Vương gia, lá gan của ta đâu có nhỏ như vậy. Vừa rồi thật bị dọa sợ một phen hiện tại đã không có chuyện gì ''... ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.