Ngược Thiếp

Chương 33: Tôi là ông xã của Tần Tiểu Bắc (1)




May mắn là, căn hộ Phạm Hiểu Dương thuê có hai gian phòng ngủ, cho nên hai người có thể mỗi người ngủ một gian. Nhưng vấn đề là, phòng tắm chỉ có một, hơn nữa còn ở trong phòng Phạm Hiểu Dương, Hùng Hùng chỉ có thể qua bên kia tắm. Hôm nay hắn đặc biệt cao hứng, vừa tắm vừa lớn tiếng hát: “Ngày mai em muốn gả cho anh, dù thế nào cũng muốn gả cho anh…”, cho dù là cách một cánh cửa, giọng hát của hắn vẫn liên tục đầu độc màn nhĩ Phạm Hiểu Dương.

Tắm rửa xong, Hùng Hùng cố tình không mặc quần áo, cũng không lau khô cơ thể, phơi bày thân thể tráng kiện cùng những bắp thịt săn chắc ra bên ngoài, bọt nước trượt xuống da thịt của hắn. Đúng là nhìn rất đẹp, nhưng Phạm Hiểu Dương lại chẳng thèm để vào trong mắt.

“Thích dáng vóc của người ta không? Rất cường tráng đúng không?” Hùng Hùng táo bạo hỏi.

Phạm Hiểu Dương dựa lưng vào giường, tư thế ưu nhã, tà tà liếc nhìn Hùng Hùng một cái: “Không tệ, đúng là rất cường tráng, chỉ tiếc là ngực còn chưa tới cỡ D (một size tương đối lớn).”

“A?” Hùng Hùng cuối đầu nhìn, “Cậu thích ngực bự à, tôi cũng làm được.”

“Không không không, không cần.” Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Phạm Hiểu Dương nổi hết cả da gà da vịt rồi.

“Cái đó…” Hùng Hùng chợt đỏ mặt, “Cậu có quần lót không?”

Phạm Hiểu Dương ngồi phắt dạy, cầm tờ tạp chí ném về phía hắn: “Biến thái!”

Hùng Hùng vội nghiêng người tránh, trưng ra bộ mặt ‘cậu thật khó hiểu’, chớp chớp mắt rồi uỷ khuất nói: “Tôi đi tắm mà quên mang theo quần lót nên mới hỏi mượn cậu, sao lại mắng tôi biến thái?”

Thì ra là do hắn hiểu lầm…

Phạm Hiểu Dương đỏ mặt, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nghiêng người tìm trong ngăn kéo một chiếc quần lót rộng thùng thình quăng cho hắn: “Cầm lấy rồi mau mặc vào đi.”

“Đơn giản vậy sao, không giống như phong cách của cậu.” Hùng Hùng cẩn thận quan sát chiếc quần lót trên tay.

“Vậy anh nghĩ thế nào mới là phong cách của tôi?”

“Có thể là…” Hùng Hùng tuôn ra một tràng, “Kiểu màu trắng mỏng sexy rất hợp với cậu này. Hay là, đôi khi mặc thử kiểu chữ T* hoang dã cũng không tệ.”

Phạm Hiểu Dương nghiếng răng nói: “Anh muốn về phòng rồi đúng không?”

Tôi dĩ nhiên không muốn, chỉ muốn ở đây với cậu mãi thôi.

Đương nhiên, Hùng Hùng nào dám trả lời như vậy, chỉ có thể nói: “Đi ngay đây. À mà, buổi sáng khoảng mấy giờ cậu thức? Để tôi còn biết mà làm điểm tâm cho cậu.”

“Khoảng 7 giờ. Phải rồi, anh làm thức ăn đơn giản chút, không cần quá phức tạp.” Phạm Hiểu Dương có chút ngập ngừng nói tiếp, “Hay là làm bánh trứng với sữa đậu nành đi, lâu lắm rồi tôi không ăn lại.”

“Ừ, biết rồi.” Hùng Hùng vui vẻ nói, “Vậy tôi đi trước, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon…”

Chỉ một tiếng “ngủ ngon” ngắn ngủi này của hắn thôi đã có thể làm Hùng Hùng thấy vui hết cả ngày. Thích một người chính là như vậy, chỉ cần người nọ tốt bụng nói vài câu, đã có thể khiến cho mình vui không chịu được. Mà triệu chứng đó với Hùng Hùng lại càng rõ ràng hơn.

Vội vã cầm quần lót của Phạm Hiểu Dương bước vào phòng sát vách, đóng cửa lại, Hùng Hùng hô lên một tiếng “Yes!!” rồi té nhào vào giường.

Say mê ngửi mùi hương phát ra từ tấm vải vóc mộc mạc kia, Hùng Hùng nửa thân dưới rất nhanh đã có phản ứng. Là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông sinh lực tràn trề, một thằng đàn ông sinh lực tràn trề đạ kiềm chế lâu ngày như Hùng Hùng mà nói, sao có thể chịu được chuyện người mình yêu ở ngay bên cạnh mà chỉ có thể ngắm chứ không thể động vào đây? Cho nên, dù có phải sử dụng thủ đoạn thế nào, hắn cũng không quan tâm, thoả mãn dục vọng ngày càng cháy bỏng với Phạm Hiểu Dương mới là điều trọng yếu.

Cởi khăn tắm, Hùng Hùng toàn thân xích loã nằm trên giường, cầm quần lót của Phạm Hiểu Dương di chuyển khắp nơi trên cơ thể, cách một lớp vải xoa nắn thật lâu. Sau đó dời xuống dưới, bao lấy nơi sớm đã ngạnh cứng kia, miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Những kích thích thế này thực sự quá mức chuyện đựng của hắn.

Nhưng còn lâu hắn mới hài lòng với những vuốt ve đơn giản thế này. Chân mở to hết giới hạn, một tay khác vồn vã thăm dò bên trong, ngón tay mang theo nước bọt dùng hết sức khuấy động. Dù ngón tay của hắn chẳng thể chạm quá sâu vào nơi kia, nhưng có quần lót của Phạm Hiểu Dương, Hùng Hùng vẫn cảm thấy ít nhiều thoải mái.

“Hiểu Dương… Hiểu Dương… sâu quá… cho tôi, toàn bộ đều cho tôi… A!” Kêu tên Phạm Hiểu Dương, ảo tưởng Phạm Hiểu Dương đang ở bên trong cơ thể hắn hết ra lại vào, Hùng Hùng chạm đến cực điểm, ngón tay không ngừng dùng lực bên trong, cuối cùng dịch thể trắng phun đầy lên quần lót.

Cao trào qua đi, Hùng Hùng nằm trên giường thở dốc, đột nhiên suy nghĩ rất nhiều chuyện. Không biết bây giờ Phạm Hiểu Dương có ngủ được hay không, vừa rồi hắn có hơi không kiềm chế, không biết tường ở đây cách âm có tốt không…

Quần lót cũng bị hắn làm dơ mất rồi…… Biết vậy lúc nãy hắn đã hỏi mượn nhiều hơn một cái, bây giờ thì hay rồi, mai đành phải thả rông.

*******************************

Thoả mãn ngủ hết một đêm, Hùng Hùng mới sáng sớm đã bị tiếng kêu báo thức của di động đánh thức, vội rời khỏi giường ra chợ mua thức ăn về làm điểm tâm, chờ đến khi hắn làm xong hết rồi, Phạm Hiểu Dương vẫn chưa thấy bước ra. Mặc dù biết hắn lúc trước rời giường có hơi muộn, hơn nữa Hùng Hùng cũng muốn cho hắn ngủ thêm một lát, có điều, thế này mãi cũng không được, tiệm sách nhỏ kia còn chờ ông chủ là hắn ra mở cửa đó.

Cởi tạp dề ra, Hùng Hùng bước đến mờ cửa phòng ngủ của Phạm Hiểu Dương, nhìn Phạm Hiểu Dương an tĩnh ngủ say, chẳng biết vì sao hắn lại có chút không nói nên lời. Lần đầu tiên gặp nhau ở phòng thể dục, Phạm Hiểu Dương thông minh ăn nói khéo léo đã dễ dàng khiến hắn sa vào lưới tình. Lúc này, Phạm Hiểu Dương lại hoá thân thành một vương tử cao quý mà trầm tĩnh, khiến Hùng Hùng cam tâm tình nguyện cuối người xuống hôn mu bàn chân của hắn, dành cho hắn tình cảm sâu đậm nhất của bản thân.

“Hiểu Dương, cậu dậy đi.” Hùng Hùng không nói lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc bả vai của hắn.

“Đừng ồn mà… Ra ngoài đi…” Phạm Hiểu Dương không mở mắt, mày nhíu chặt lại, nhận nhầm Hùng Hùng thành ba của hắn.

Hùng Hùng buồn cười nhìn hắn nhăn mày nhíu mặt, từ từ tiến lại, đặt cằm của mình lên cằm hắn, râu lún phún đâm vào cằm hắn: “Dậy đi dậy đi, ông chủ, vợ ông đang kêu ông dậy đó~”

“Tránh ra…” Phạm Hiểu Dương bị nhột, không vui đẩy mặt hắn ra khỏi mặt mình.

Hùng Hùng chẳng biết vì sao lại không kiềm chế được, nắm chặt lấy cổ tay Phạm Hiểu Dương, miệng gắt gao chạm vào môi của hắn. Đây là cái hôn giữa hai người đàn ông, không ngọt ngào mà cũng chẳng nhẹ nhàng, Hùng Hùng cảm thấy bản thân như sắp cháy đến nơi. Lưỡi mạnh mẽ cạy hàm của hắn ra, tiến vào bên trong mà liếm lộng, chẳng bỏ sót chỗ nào, cũng không quan tâm Phạm Hiểu Dương hiện tại còn chưa có đánh răng.

Phạm Hiểu Dương bị hắn hôn đến không thở được, cuối cùng cũng tỉnh dậy, không nghĩ tới đập vào mắt lại là gương mặt phóng to của Hùng Hùng, càng không nghĩ tới thì ra kĩ thuật hôn của hắn cũng không tệ. Cho nên, Phạm Hiểu Dương quyết định tiếp tục nằm ườn một chỗ, hưởng thụ nụ hôn của Hùng Hùng.

Mà tay của hai người, cũng tự nhiên trở thành mười ngón đan thật chặt vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.