Ngược Thiếp

Chương 19: Mang thai không thể uống thuốc




Lúc Phạm Hiểu Dương trở về, đồng nghiệp thuê chung nhà với hắn vẫn còn đang ở bên ngoài. Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian không còn sớm, hắn nghĩ thầm: Garry hôm nay chắc lại qua đêm với khách, cái tên này, thể lực thật tốt.

Tuy nói là cả hai cùng thuê chung phòng, nhưng vì thời gian làm việc không tương ứng nên cũng rất ít khi gặp nhau. Trên cơ bản, Phạm Hiểu Dương tiếp khách rất có quy củ, theo khách hàng đi dạo phố, ăn uống rồi mua sắm cả ngày dài, thỉnh thoảng cũng cùng nhau qua đêm, nhưng số lần rất ít. Hắn cũng không phải là người sắt, bận rộn cả ngày đương nhiên cũng thấy mệt chết được, chỉ muốn về nhà đánh một giấc no nê. Còn Garry thì khác, hắn chỉ đơn giản phụ trách việc đáp ứng nhu cầu sinh lý của khách hàng.

Lấy lon bia ra từ tủ lạnh, uống một ngụm bia lạnh làm cả dạ dày mát hẳn lên, thoải mái vô cùng. Bởi vì hôm nay nhận được nhiều tiền như vậy, tâm tình của hắn tự nhiên cũng rất tốt, Phạm Hiểu Dương đặt lon bia xuống bàn, bước vào nhà tắm vừa tắm vừa hát hò ầm ĩ. Trong lúc tắm, mơ hồ nghe tiếng cửa mở, hắn đoán Garry đã về rồi. Tên gia khoả kia như có hận thù gì với cửa, mỗi lần đóng mở đều phát ra tiếng rầm rầm.

Đơn giản quấn khăn tấm quang eo, Phạm Hiểu Dương bước ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy người đàn ông nằm dài trên ghế sô pha liền kinh ngạc nói: “Garry? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng bảo là đi đường đụng trúng cột điện nhé?”

Trên mặt xanh xanh tím tím, chẳng lẽ trong lúc đang làm bị chồng khách hàng bắt gặp?

Đó cũng là một trong những lí do hắn không muốn qua đêm với khách hàng, quá nguy hiểm.

“Không có gì, đụng phải một người quá ‘đặc biệt’ mà thôi.” Garry nhìn qua trông rất bơ phờ, uể oải nói.

“Ừ, hiểu rồi.” Phạm Hiểu Dương đi qua, giật lấy lon bia trên tay Garry, “Người anh em, nếu cậu còn muốn sống lâu một chút thì tự biết kiềm chế lại đi, nếu còn tiếp tục như vậy, cẩn thận có ngày tinh tẫn nhân vong.”

Garry khó khăn mỉm cười: “Sunny, cậu không giống tôi có nhiều nợ phải trả. Nói lúc nào chả dễ hơn làm.”

Phạm Hiểu Dương thở dài: “Không lo cho bản thân, nếu mai này sức khoẻ không còn, tôi xem cậu lấy cái gì trả nợ. Cậu cũng thật là, sao không mở miệng mượn tôi?”

“Đương nhiên không được!” Garry lập tức ngắt lời hắn: “Tôi không mượn tiền cậu đâu. Sunny à, cậu có thể ngừng nói chuyện này mỗi lần chúng ta gặp nhau không?”

“Mẹ kiếp, đã bảo chỉ cần mở miệng nói tôi sẽ giúp cậu mà.” Tay Phạm Hiểu Dương sử dụng lực, nhấn mạnh lên vết thương của hắn.

“Phạm đại gia tôi biết lỗi rồi ngài tha tôi đi! Trời ạ đau quá ngài nhẹ tay một chút… Nói thật nha, làm chuyện đó với đàn ông thật chẳng dễ dàng gì, hơn nữa tôi còn nằm dưới…”

Nơ-rôn thần kinh Phạm Hiểu Dương đình chỉ hoạt động trong vài giây, sau đó hắn hét to: “Cái gì!? Cậu tiếp cả đàn ông!??”

“Ư hư hư… Cậu nói nhỏ chút không được sao, tường ở đây cách âm không tốt lắm…” Garry gian nan ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Chị Tình biết chuyện này chưa?” Mặt Phạm Hiểu Dương cứng nhắc hỏi.

Chị Tình là em gái của Mama Sang, cũng là người đặt ra các mệnh lệnh quy củ rõ ràng. Không cho phép bọn họ lén tiếp khách mà không có sự đồng ý của cô, càng không cho phép cả hai cùng tiếp một vị khách. Trước đây cũng có người không sợ chết phạm vào một trong những ví dụ trên, xui xẻo thế nào lại đụng trúng hắc bang, phiền phức không biết kể đâu cho hết. Không ngờ lá gan của Garry lại lớn như vậy.

“Đương nhiên không biết. Nếu để cọp mẹ biết được, thể nào tôi cũng bị đuổi việc cho coi. Sunny à, cậu phải giúp tôi giữ bí mật đó.”

“Đối phương là ai? Lai lịch trong sạch rõ ràng chứ? Đừng dại chọc vào hắc bang rồi bị chơi một vố, sau này đừng khóc lóc tìm tôi.”

Chính nhân quân tử là Garry nhanh chóng phất tay: “Không có đâu, hắn chỉ là ông chủ lớn làm kinh doanh thôi, kẻ có tiền ấy mà… Mà này, hôm nay cậu uống lộn thuốc hả? Lải nhải không ngừng chẳng khác gì mẹ tôi.”

“Cậu cút đi!”

Phạm Hiểu Dương ném lon bia lên bàn, xoay người bước vào phòng ngủ.

******************************

Quán bar “Persona”.

Đây là một quán bar đồng tính, chủ quán là bạn tốt của Nam tỷ tỷ, Hùng Hùng thường đến đây chơi cùng bạn. Nhưng mỗi lần đến, những người khác đều có bạn tình cả rồi, Hùng Hùng cũng chỉ có một mình. Hôm nay cũng vậy, Hùng Hùng đơn độc ngồi một góc uống rượu giải sầu, có người tới bắt chuyện hay không cũng mặc, hắn không có tâm trạng mà tiếp.

Sunny…

Trong đầu toàn là thân ảnh vàng rực rỡ, nụ cười của hắn, giọng nói của hắn… Tất cả đều khiến Hùng Hùng hoảng loạn không thôi, mông cũng… Ngứa ngáy không thôi…

“Hey, Diamond Barbei~” Joseph nói đùa, “Đến thời kì động dục rồi á?”

“Không, không phải động dục. Thôi rồi, lần này yêu thiệt rồi…” Hùng Hùng nghiêm túc nói, làm Joseph sửng sốt vài giây.

“Cái gì?” Joseph cười đến là vui vẻ: “Ai thần thánh đến mức có thể khiến trái tim nhỏ bé của cậu rung động vậy?”

Hùng Hùng cắn răng: “Anh cười cho đã đi, sớm muộn cũng có một tên đàn ông đến khoét một lỗ to thật to trong trái tim anh.”

Joseph giơ tay đầu hàng: “Cậu cũng biết không có khả năng mà, tôi là trai thẳng.”

“Trai thẳng thì hay lắm sao!?” Hùng Hùng bị chọc vào nỗi đau, bực tức uống một ngụm lớn rượu cốc-tai, thở hổn hển nói: “Trai thẳng thì có quyền tay vừa ôm phụ nữ ngực to vừa mỉm cười phóng điện lung tung câu dẫn người khác sao!?”

“Cậu… Uống lộn thuốc hả?” Thấy Hùng Hùng không giống như bình thường, Joseph rụt rè hỏi.

“Cũng phải… Hắn không câu dẫn tôi, là tôi để mặc bản thân cho hắn câu dẫn…” Hùng Hùng lại bắt đầu tự lẩm bẩm, “Hắn thực sự rất sáng chói, đến mức làm người nhìn loá mắt…”

Joseph xoa xoa bụng giúp hắn thấy thoải mái, miễn cưỡng cười cười: “Cậu đừng buồn, đàn ông tốt thế gian này nhiều vô kể. Vì một tên trai thằn mà buồn như vậy, không đáng đâu. Xem kìa, phía bên kia có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía cậu, chỉ hận không thể lột sạch quần áo cậu ra…”

Hùng Hùng theo nhìn theo phía tay hắn chỉ, sau đó quay đầu lại, “Họ là người mới, nhìn chằm chằm tôi như vậy vì nghĩ tôi là top, thấy không…”

“Phốc… Wohahahaha.” Joseph cười đến đau cả bụng.

“Anh cười cái gì? Ý của tôi còn chưa rõ sao? Hả?” Hùng Hùng đập bàn, khuôn mặt đầy khí phách, cả lời nói và biểu cảm đều độc đoán, “Ý của tôi anh còn không hiểu sao!??”

“Hiểu… Tôi hiểu mà…” Joseph lau đi nước mắt, cố nhịn cười. Trước đây cũng từng nghe Nam tỷ tỷ kể vài chuyện về hắn, nhưng hiện giờ tự mình nói chuyện cảm nhân cũng sâu sắc hơn, vô cùng thú vị. Đúng là một kẻ buồn cười.

Theo lẽ thường mà nói, loại đàn ông tráng kiện mạnh mẽ như Hùng Hùng rất được ưa thích, mặc dù không đẹp trai, nhưng rất nam tính, toàn thân toát lên hơi thở mạnh mẽ quyến rũ. Hắn cũng rất tốt bụng, thân thiện lại dễ gần, thật khó hiểu vì sao mỗi lần đến đây đều thấy hắn chỉ uống rượu một mình.

Trên thực tế, không phải không có ai chú ý đến hắn. Những nam sinh bé nhỏ đến đây đều dùng ánh mắt sùng bái màu hồng phấn mà nhìn hắn. Những ánh mắt đó làm hắn thấy khó chịu, cực kì khó chịu, đơn giản vì hắn cảm thấy nằm trên không thoải mái bằng nằm dưới. Những người này khát vọng cơ thể hắn, hắn đã rất cố gắng để không làm đám nam sinh kia tan nát cõi lòng rồi. Thực ra Hùng Hùng cũng mong bản thân có thể chú ý đến họ một chút, nhưng mỗi lần nhớ lại lần làm tình đầu tiên, hắn lại thấy đau đầu.

Có một lần, hắn bị một người thuyết phục thử nằm trên một lần, trong lúc đưa cậu em nhỏ vào hậu huyệt người kia, hắn lại vô tình ngủ quên mất. Truyện này nhanh chóng lan tràn, trở thành vết nhơ cuộc đời hắn. Cũng từ đó trở đi, chẳng ai lại gần tìm hắn nữa.

Đây là lịch sử về một khoảng đời bi thảm của Hùng Hùng.

“Cho một ly nước đào.”

Thấy có người ngồi xuống bên cạnh hắn, Hùng Hùng quay sang chào: “Hey, Fernando.”

Fernando là nhà thiết kế thời trang của chủ quán bar bạn Nam tỷ tỷ, cũng là khách quen của “Persona”. Mỗi lần đến đây hắn chỉ kêu nước ép vì bị dị ứng cồn nghiêm trọng.

Hùng Hùng luôn tự hỏi, bị dị ứng cồn còn vào quán bar làm gì? Một ly nước trái cây ven đường chẳng phải rẻ hơn rất nhiều sao? Tên này vào quán bar chỉ để mua nước trái cây mắc hơn mấy lần. Nhưng gần đây Hùng Hùng đã phát hiện một việc, Fernando này có ý với tên trai thẳng là Joseph.

“Nào, cụng ly.” Hùng Hùng đối với người kia có chút cảm thông của “những người cùng chung thế giới”.

“Hôm nay hắn ăn cậu sao?” Fernando nhìn Joseph.

Mơ cùng đừng hòng Joseph trưng ra bộ mặt hoà nhã trước mặt Fernando “Tôi không giống loại người suốt ngày đến đây vì mong ăn được bạn tốt của mình!”

Fernando bất đắc dĩ trúng đạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.