Ngược Dòng Về Bên Anh

Chương 15




- Vị diện này, với tư cách là một trong các khảo hạch tuyển bạt của Thái Vương Tinh Cầu, vậy thì nó cất dấu nội dung khảo nghiệm gì?

Phong Vân Vô Ngân thật sự không thể tưởng được, những người đọc sách có thể mang đến khảo nghiệm gì cho những người đọc sách này nữa.

Phong Vân Vô Ngân cũng không biết, mình có thể đạt được số mệnh thế nào trong vị diện cổ quái này...

Không riêng gì Phong Vân Vô Ngân, tất cả những võ giả khác, đều là một đầu hồ dán!

- Vô Ngân, bổn tọa, bổn tọa bị làm hồ đồ rồi...

Tử Viêm viện trưởng sâu kín thở dài.

- Chủ tử, thật kỳ quái ah..

Nô lệ của Phong Vân Vô Ngân cũng mờ mịt.

Đang nghi hoặc thì ánh mắt mọi người đột ngột khoáng đạt, cách đó không xa, xuất hiện một mảng lớn kiến truc đình viện lầu các tinh tế...

- Ha ha, tốt rồi, các vị khách nhân từ phương xa đến, hoan nghênh các ngươi đến Ngọa Long biệt viện làm khách! Những người đọc sách chúng ta hết sức vinh hạnh, chính xác là vẻ vang cho kẻ hèn này ah!

Những lão đầu râu bạc kia, mỗi người đều cúi đầu khom lưng, rất nhiệt tình

Quái dị! Quái dị!

Nếu như nói, vị diện sa mạc là hung không lường được, ngay cả Thần giai cũng khó nói tự bảo vệ được mình, vậy thì vị diện mới này chính là khắp nơi đều cổ quái.

Vừa tiến vào này vị diện, lực công kích đã bị phong ấn, chuyện này thật khiến người phát điên. Nhưng tiếp theo lại xuất hiện một đám người đọc sách cổ hủ đằng đằng, mở miệng khép miệng toàn bộ đều là là chi, hồ, giả, dã, vừa đi đường vừa lấy sách trong bao vải sau lưng ra chăm chỉ khổ đọc.

Bọn người Phong Vân Vô Ngân được dẫn tới trước một kiến trúc, kiến trúc này được những người kia xưng là Ngọa long biệt viện, danh tự rất nhã, hơn nữa, xem xét từ xa thì nó được tu kiến phi thường tinh tế, sạch sẽ, đình viện thật sâu, trong khu kiến trúc, truyền ra tiếng đọc sách chỉnh tề, tựa hồ trong khu kiến trúc, tu kiến rất nhiều học đường, giờ đúng là lúc đi học...

Bọn người Phong Vân Vô Ngân hai mặt nhìn nhau.

- Chư vị bằng hữu đường xa mà đến, xin theo chúng ta... Thỉnh, thỉnh...

Người đọc sách kia liền khom người chào, thỉnh bọn người Phong Vân Vô Ngân vào trong khu kiến trúc biệt viện

- Cái này...

Đám võ giả, mỗi người đều chần chờ bất định.

Những người đọc sách kia, thái độ cực kỳ cung kính, nhiệt tình, ân cần, liên tục xoay người

- Thỉnh, thỉnh, các vị đều là bạn tốt, khách nhân tôn quý, chúng ta những thổ dân này tuy rằng là người đọc sách, cổ hủ, bất quá, cũng phải hảo hảo chiêu đãi các vị, đúng không? Mời vào biệt viện a! Đừng chối từ.

- Tiểu oa nhi, đại lục bên ngoài Thái Vương Tinh Cầu, tuyển bạt nhân tài, ban cho phúc lợi, quả thật rất hà khắc. Lão đầu tử là thổ dân của Thái Vương Tinh Cầu, quý tộc, không tham gia chủ trì qua loại tuyển bạt này, bất quá, lão đầu tử ta biết rõ, tuyển bạt, phi thường nghiêm khắc. Chín chín tám mươi mốt vị diện, đều có các hung hiểm, chưa từng nghe qua vị diện nào lại bình tĩnh như thế này cả... Cái này kì quái... Thổ dân ở đây, đích thật không rành võ... Chẳng lẽ vị diện này là một vị diện giảm xóc, cung cấp cho các ngươi nghỉ ngơi sao. Trong đó cũng không có chỗ tốt, cũng không có nguy cơ gì cả?

Chúc lão phân tích trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.

Cùng lúc đó, Tử Viêm viện trưởng, tựa hồ cũng cũng đã quyết chủ ý, liền linh hồn truyền âm với Phong Vân Vô Ngân nói:

- Cũng đừng quản nhiều như vậy, Vô Ngân, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, chúng ta cùng nhau tiến vào Ngọa long biệt viện này nhìn một cái đi, nói không chừng, sẽ có số mệnh đặc biệt gì đấy đang chờ chúng ta cũng nên...

- Tốt, chúng ta tiến vào trong đó!

Phong Vân Vô Ngân càng không sao cả. Dù sao, hắn còn có Kiếm Tiên Đồ Lục chống đỡ, thời khắc mấu chốt, phóng xuất ra Kiếm Thần khôi lỗi, giết chết hết thảy!

Sau nghị luận cân nhắc ngắn ngủi, chúng võ giả liền đi theo đám người đọc sách, nối đuôi nhau tiến vào Ngọa long biệt viện.

Khu vực biệt viện

Chậc chậc, sạch sẽ, rộng thoáng, hơn nữa khắp nơi đều phát ra khí tức thư hương môn đệ!

Một đường bước đi, đã nhìn thấy, khắp nơi đều là thư quán, học đường, khắp nơi đều là tiếng đọc sách trong sáng. Thổ dân gặp phải trên đường, mặc kệ trẻ tuổi hay lớn tuổi, thậm chi kể cả hài đồng, tất cả mọi người bưng lấy sách vở, khổ tâm nghiên cứu, khi thì đọc vài câu, khi thì nhíu chặt mày, ngửa mặt lên trời ngưng mắt nhìn, phi thường thâm trầm...

- Mẹ nó, không phải là một đám tâm thần đấy chứ?

Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc.

Không bao lâu, một đám người bị đưa đến đến trước một đình viện, hoàn cảnh nơi này thập phần thanh nhã.

Người đọc sách đầu lĩnh phân bọn người Phong Vân Vô Ngân vào trong các phòng trong đình viện, dặn dò, đợi lát nữa sẽ có hạ nhân qua hầu hạ, dâng rượu và đồ nhắm. Trước khi đi, người đọc sách này còn ý vị thâm trường nói:

- Chư vị bằng hữu đều là tới tham gia tuyển bạt của Thái Vương Tinh Cầu, bởi vậy mới đến vị diện này của chúng ta, coi như là duyên phận. Lại nói tiếp, vị diện của chúng ta, cũng có số mệnh ẩn chứa trong đó... Về phần khí vận gì, làm sao đạt được, xin mời thứ cho lão hủ không tiện nói... Hắc hắc, chư vị bằng hữu nghỉ ngơi trước một đêm, sáng mai, chúng ta lại thương thảo chuyện số mệnh.

Xôn xao ~~~~~~~~

Lời này vừa nói ra, đám võ giả, tất cả đều xôn xao!

- Nguyên lai vị diện này cũng có dấu số mệnh!

- Chậc chậc, vị diện này so với sa mạc vị diện thì bình tĩnh hơn nhiều, có thể có khí vận gì chứ?

- Đúng! Theo lý thuyết, số mệnh càng lớn, phúc trạch càng lớn, khảo nghiệm phải tiếp nhận cũng càng hung hiểm, hung tàn. Cũng giống như khu vực sa mạc, nơi đó động một chút là phải vẫn lạc, bởi vậy, mới có cự bảo như Miễn Tử Lệnh Bài tuôn ra... Mà vị diện này, trước mắt còn còn không thấy chút khí tức nguy hiểm nào, thổ dân vị diện này đều không tu hành võ thuật, không cách nào mang lại nguy hiểm cho chúng ta được... Có thể có khí vận gì chứ?

- Xem chừng chính là một ít tiểu khí vận a... Chỉ là gân gà thôi...

...

Chúng võ giả bắt đầu thảo luận.

- Ha ha ha ha

Người đọc sách kia liền ngửa mặt lên trời cười to:

- Tốt rồi, chư vị bằng hữu không cần phải suy đoán nữa. Bất quá, lão hủ có thể nói cho các ngươi biết, trong vị diện này, số mệnh tuyệt đối không kém các vị diện khác bao nhiêu cả! Ân, lão hủ cáo từ, chỗ ở của các vị có rất nhiều tàng thư, các vị rãnh rỗi thì nên đọc nhiều sách a, trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, trong sách đều có Nhan Như Ngọc...

Nói xong, người đọc sách này liền rung đùi đắc ý rời đi.

Bọn người Phong Vân Vô Ngân mơ mơ màng màng tiến vào trong phòng xá.

Tử Viêm viện trưởng, đoàn bóng mờ kia, cùng với nô lệ của Phong Vân Vô Ngân, kể cả Phong Vân Vô Ngân, bốn người ngồi trong phòng nói chuyện phiếm với nhau.

Mỗi một gian phòng đều thu thập được sạch sẽ, sáng trưng, tràn ngập mùi sách, bởi vì trong mỗi phòng ngoài trừ vật phẩm nhu yếu ra, còn lại toàn bộ đều là sách cả.

Vì xác minh hư thật, bọn người Phong Vân Vô Ngân và Tử Viêm viện trưởng cũng tinh tế lật xem những cuốn sách kia. Văn tự trong sách, tối nghĩa khó hiểu, bất quá lờ mờ có thể thấy được, trong những cuốn sách này đều ghi lại thi từ ca phú, hoặc là sơn hà du ký...

Lật xem mấy giờ, đến khi đại khái xem hết các sách vở trong phòng một lần, cũng không phát hiện ra chút dấu vết nào nữa...

- Hô, bổn tọa còn tưởng rằng trong những sách vở này ẩn hàm Huyền Cơ ảo diệu, nguyên lai không có gì cả... Xem ra, thổ dân của vị diện này, mỗi người đều ngu ngốc! Lãng phí t thời gian, sa vào những sách vở nhàm chán này...

Tử Viêm viện trưởng nhíu mày chửi rủa nói, thập phần khinh thường.

Nô lệ của Phong Vân Vô Ngân, nữ Thần giai kia, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện lên thần sắc mỉa mai, lẩm bẩm nói:

- Một đám con sâu cái kiến cấp thấp! Vị diện này, quá rác rưởi rồi! Bị một đám nhược trí chiếm cứ, có thể có khí vận gì chứ? Thất vọng! Xem ra, nhất định phải sớm tìm được thông đạo đến các vị diện khác mới được, ngốc lâu ở loại vị diện như vậy, chỉ số thông minh cũng bị chịu ảnh hưởng.

Mà trong nội tâm Phong Vân Vô Ngân lại hồ nghi bất định, luôn cảm thấy những người đọc sách cổ hủ của vị diện này cũng không phải đơn giản như vậy. Ở trong đó, tuyệt đối có gì đó kỳ quặc.

- Tốt rồi, chúng ta cũng không cần phải ở đây đoán mò nữa, tất cả đợi đến mai thì biết.

Phong Vân Vô Ngân cười nói.

Rồi sau có một ít tì nữ thấp bém, tướng mạo thường thường đưa tới đồ ăn tửu thủy. Đều là thức ăn chay. Cái gọi là rượu, cũng chỉ là chất lỏng nhạt nhẽo do vài thực vật thanh đạm tạo thành thôi.

Vào đêm.

Tử Viêm viện trưởng và đoàn sinh vật bóng mờ kia đều cáo từ với Phong Vân Vô Ngân, quya về chỗ của mình.

Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi trên giường, ý thức đắm chìm tiến vào linh hồn, ra lệnh với tiểu nhân trong linh hồn:

- Ngươi tiến vào phòng ta.

- Chủ... Chủ tử... Đã... Đã đã muộn... Ngài đây là..

Tiểu nhân kia phát ra thanh âm cực kỳ bất an, tựa hồ như đang cầu khẩn.

- Lập tức tiến vào phòng ta!

Phong Vân Vô Ngân nghiêm túc nói. Hiện giờ, Phong Vân Vô Ngân có thể tùy ý xoa bóp tiểu nhân trong linh hồn, thậm chí đánh nát tiểu nhân. Trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, nó cực kỳ yếu ớt! Không có bất kỳ năng lực phòng ngự nào cả! Mà, tiểu tử này thân là linh hồn ấn ký của nữ Thần giai kia, một khi bị Phong Vân Vô Ngân bóp nát, vậy thì nữ Thần giai kia sẽ lập tức bị tử vong!

Nàng hoàn toàn bị quản chế bởi Phong Vân Vô Ngân!

Bởi vậy, chỉ một lúc sau, vị nữ Thần giai này liền lắp bắp lề mề đi vào phòng Phong Vân Vô Ngân.

Chỉ thấy nàng mặc một cái váy dài màu vàng nhạt, trên đỉnh đầu chớp động 7 đóa Khí Vận Chi Hỏa, đại biểu cho thân phận tôn quý của nàng. Tuy rằng, thần lực của nàng đã bị phong ấn, nhưng quanh thân vẫn phát ra thần khí tức đã dòm phá Thiên Đạo, thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc nhàn nhạt quanh quẩn ngoài thân nàng, thập phần huy hoàng.

Nàng đùi đẹp thon dài, eo thon, cặp mông đẫy đà, đường cong mềm mại, ngọn núi trước ngực thoải mái phập phồng, là một vưu vật mười phần! Mị cốt trời sinh!

Phong Vân Vô Ngân không khỏi nhớ lại chuyện hôm nay đùa bỡn nàng, đưa nàng đến đỉnh cực lạc, lúc ấy, cũng chỉ là đùa dai, bây giờ nghĩ lại, ngược lại cũng có chút xấu hổ, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được mấy ngón tay kia của mình tựa như đang ướt sũng...

Tâm thần kìm không được chìm vào trong linh hồn, tiểu nhân trần truồng kia càng làm Phong Vân Vô Ngân tinh thần rung mạnh, Phong Vân Vô Ngân vội vàng thu nhiếp tinh thần, ánh mắt nhìn về phía nữ Thần giai kia.

Nữ Thần giai kia nghiến chặc hàm răng, xấu hổ thiếu chút nữa muốn chết! Nàng là thân phận gì ah, là vương giả trên một tòa đại lục! Là tồn tại mà hàng tỉ người kính ngưỡng! Nhưng hôm nay lại thành nô lệ của một thánh giai, càng không thể phản kháng!

Hơn nữa, đáng sợ hơn chính là, một khi Phong Vân Vô Ngân tử vong, vậy thì tiểu nhân trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân cũng sẽ tan vỡ, nữ Thần giai này cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Thời gian dần trôi qua, dưới ánh nhìn của Phong Vân Vô Ngân, hốc mắt của nữ Thần giai kia cũng đỏ hồng lên..., tựa như muốn rơi lệ.

Quá ủy khuất!

- A, ngươi cảm thấy trở thành nô lệ của ta, thập phần không cam lòng đúng không?

Phong Vân Vô Ngân cười lạnh nói. Trong lòng có khoái cảm chinh phục một nữ Thần giai, cũng có chút mỉa mai.

- Không có... Không có... Thiếp thân... Thiếp thân không dám...

Nữ Thần giai, ảm đạm nói.

- Ta đã nói rồi, nếu như ngươi không trở thành nô lệ của ta, ngươi đã sớm tử vong rồi! Thần cách bị người đào đi! Nói không chừng, còn bị người gian ô nữa! Ngươi có gì không cam lòng chứ? Ân, quả thật, ta là thánh giai, cảnh giới kém xa ngươi vạn dặm, ta không xứng có được nô lệ đẳng cấp như ngươi, đúng không? Hừ! Thần giai? Sau tuyển bạt lần này chấm dứt, thêm vào một ít kỳ ngộ nữa, ta tuy là thánh giai, cũng có thể đồ Thần rồi!

Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng nói.

- Cái gì? Chủ tử, ngài, ngài có thể Đồ Thần?

Nữ Thần giai kia ngẩng đầu lên, phảng phất không thể tưởng tượng nổi.

- Vượt cấp chém giết, đối với ta mà nói, cũng chỉ là bình thường! Chém dưa thái rau mà thôi! Hiện giờ, ngươi thấy ta là thánh giai, cái này đúng, bất quá, dưới Thần giai, ta đã vô địch! Cái gì Đế cấp ngũ kiếp, Đế cấp lục kiếp, Chuẩn Thần, ta muốn giết cứ giết!

Phong Vân Vô Ngân thực sự cầu thị nói:

- Hơn nữa, ngươi cũng nhìn ra số tuổi thực sự của ta phải không...

- Ah... Cái này... Cái này... Cũng đúng... Chủ tử, ngài tựa hồ, nhiều nhất chỉ mới có mười mấy tuổi... Hí! Mười mấy tuổi đã đồ sát bừa bãi Chuẩn Thần... Cái này... Cái này...

Ánh mắt nữ Thần giai kia cũng dần dần sáng lên:

- Mười mấy tuổi đồ sát Chuẩn Thần, loại chuyện này, trong rất nhiều đại lục văn minh cũng chưa từng ghi lại, cũng không biết trong Thái Vương Tinh Cầu có loại thiên tài nghịch thiên này không nữa... Chủ nhân, xin, xin thứ cho thiếp thân vô lễ... Chủ nhân quả thật... Đích thật là đại tài...

Không cam lòng trong mắt nữ Thần giai kia dần giảm bớt một ít.

- Đừng thấy ngươi bây giờ là Thần giai, qua không bao lâu nữa lực chiến đấu của ta đã có thể áp đảo ngươi rồi!

Phong Vân Vô Ngân ngưng mắt nhìn thật sâu vào mắt nữ Thần giai kia, nhìn một hồi nàng liền hoảng hốt mê loạn, trong nội tâm nhịn không được hiện lên một ý niệm trong đầu... Chủ nhân tâm chí chi kiên nghị, thật sự hơn xa thường nhân... Xem ra, ta đã đánh giá thấp chủ nhân nghiêm trọng rồi..

Phong Vân Vô Ngân nhìn sắc mặt nàng đã biết rõ, mình đã hù dọa được nữ Thần giai này rồi. Hắn thoả mãn nhẹ gật đầu:

- Ngươi tên là gì? Bối cảnh là gì? Nói rõ từng cái một đi!

- Vâng, chủ tử, thiếp thân tên là Liên Y, chính là đương đại tông chủ của Thần Đạo tông trên Thần Mang đại lục...

Nàng cuối cùng nói rõ hết mọi chuyện ra

Quả nhiên, Thần Đạo tông mà Liên Y khống chế, quy mô nếu so với Tử Anh học phủ thì cơ hồ lớn gấp đôi! Chỉ có điều, Thần Mang đại lục cũng chỉ có Thần Đạo tông, một nhà độc đại, so ra kém Hỏa Nguyên đại lục có được Tứ đại học phủ, bởi vậy thanh thế của Thần Mang đại lục, thanh danh của Thần Đạo tông đều không bì kịp với Tứ đại học phủ của Hỏa Nguyên đại lục. - Hơn nữa, lịch sử văn minh của Thần Mang đại lục này cũng tương đối ngắn ngủi, không được lâu dài như Hỏa Nguyên đại lục. Nhưng đợi một thời gian nữa, Thần Đạo tông nói không chừng sẽ áp đảo Hỏa Nguyên đại lục cũng nên...

- Ân, kỳ thật, làm nô lệ của ta cũng không có gì không tốt. Ta là người không có ham mê gì đặc biệt, cũng sẽ không đùa bỡn thân thể của ngươi... Bình thường cũng sẽ không đối đãi với ngươi như chủ tớ.

Phong Vân Vô Ngân cười tủm tỉm nói.

Nói như vậy, chủ tử muốn đùa giỡn thân thể nô lệ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nữ Thần giai này nghe xong lời này của Phong Vân Vô Ngân, trong nội tâm lập tức nhẹ nhõm một hồi, hoảng hốt thầm nghĩ, hôm nay, không phải đã bị ngươi đùa giỡn qua một lần sao? Nghĩ đến kích thích hôm nay, ắc mặt của nàng, lập tức đỏ bừng lên...

- Đúng rồi, đợi đến lúc rời khỏi vị diện này, đến vị diện kế bên, có lẽ sẽ gặp phải cừu gia sinh tử của ta, cũng là một Thần giai, đến lúc đó, ngươi phải phối hợp với ta, đánh lén giết chết vị Thần giai này, không nên cho hắn bất luận cơ hội tự bạo nào cả.

Phong Vân Vô Ngân phân phó nói.

- Vâng, chủ nhân.

Hiện giờ, Liên Y đối với mệnh lệnh của Phong Vân Vô Ngân đã bắt đầu tiếp nhận tương đối tự nhiên, không cứng ngắc như lúc trước nữa.

- Tốt, ngày mai còn thương lượng với những người đọc sách kia nữa, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Ngươi yên tâm, ngày mai mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho ngươi mất nửa cọng tóc.

Phong Vân Vô Ngân lạnh nhạt nói ra, loáng thoáng đã có một chút uy nghiêm trong đó.

- Đúng, đúng, chủ tử.

Liên Y cung kính lui ra.

Một thánh giai tuyên bố bảo hộ cho một Thần giai, loại lời này, đổi thành người khác nói ra, nhất định là não tàn, nhưng Phong Vân Vô Ngân quả thật có tư cách nói ra lời này.

- Hắc hắc, tiểu oa nhi, ngươi ngược lại có chút thủ đoạn, hiện giờ, nữ Thần giai Liên Y này, chỉ sợ đã tâm phục khẩu phục, cam tâm thần phục ngươi rồi... Không tệ... Có vị nô lệ Liên Y này rồi, thực lực ngươi sẽ tăng vọt, muốn diệt sát Hồng Đao Giáo Chủ, cũng không phải là vấn đề, thậm chí còn có thể áp chế Tử Viêm viện trưởng, biến thành một đời bá chủ của Tử Anh học phủ... Thật tốt quá! Ha ha ha! Không nghĩ tới, lần tuyển bạt này, có thể mang đến cho tiểu oa nhi ngươi số mệnh thâm hậu như thế nữa... Mà ngay cả lão đầu tử ta, cũng nhịn không được phải hâm mộ đấy...

Chúc lão không ngớt lời nói.

- A... ~~~~~ Chúc lão ngươi hâm mộ ta làm gì... Chờ ta đánh chết Hồng Đao, cướp mảnh vỡ Thần cách của ngươi về, vậy ngươi cũng viên mãn rồi, đúng không? A, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thôi, chuyện ngày mai chỉ sợ sẽ có biến, ta thủy chung không tin, vị diện này lại đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy...

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, trong đầu Phong Vân Vô Ngân buồn bực ngủ một giấc.

Sáng sớm ngày thứ hai, một đoàn người đọc sách, do thủ lĩnh hôm qua dẫn đầu tiến vào nhà, đánh thức bọn người Phong Vân Vô Ngân dậy, an bài bữa ăn sáng đơn giản, đơn giản chính là dưa muối bát cháo các loại, ăn qua loa xong, người đọc sách đầu lĩnh kia chân thành cười nói:

- Chư vị bằng hữu đường xa mà đến, các ngươi sở dĩ đi vào vị diện của chúng ta, đơn giản cũng là vì đạt được số mệnh, kỳ ngộ, mà chúng những người được Thái Vương Tinh Cầu chọn trúng chúng ta, đương nhiên cũng có chuẩn bị khảo nghiệm cho các vị bằng hữu. Ân, hôm nay sẽ mang chư vị bằng hữu, đi tiếp thu khảo nghiệm, đạt được số mệnh!

- Ngươi dẫn chúng ta đi tiếp thu khảo nghiệm?! Đạt được số mệnh?

Chúng võ giả nghe xong lời ấy, mỗi người đều lòng căng cứng:

- Khảo nghiệm như thế nào, vừa nghĩ tới lực công kích của mình bị phong ấn, những võ giả này liền lộ ra địch ý.

- Nha... Các bằng hữu an tâm chớ vội... Hắc hắc. Khảo nghiệm này, quyết không phải là động võ! Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề được? Chư vị yên tâm, không động võ, kiên quyết không động võ! Lão hủ đã từng nói qua, trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, trong sách đều có Nhan Như Ngọc... Đi thôi! Giờ cũng không còn sớm, chư vị bằng hữu mời đi theo ta. Quên nói cho chư vị bằng hữu, thông đạo đi thông vị diện khác, nhất định phải phải thông qua khảo nghiệm, chư vị mới có thể đạt được... Hắc hắc, đi thôi!

Người đọc sách kia nhắn nhủ xong, liền đi trước dẫn đường, dẫn chúng võ giả ra phía sau núi.

Đám võ giả không biết phải làm sao liền nhao nhao đi theo sau, Phong Vân Vô Ngân và Tử Viêm viện trưởng, Liên Y, ba người sóng vai mà đi.

- Vô Ngân, những thổ dân này, trong hồ lô muốn làm gì thế!

Tử Viêm viện trưởng không khỏi nhíu mày dò hỏi.

Phong Vân Vô Ngân dốc lòng suy tư:

- Bọn hắn luôn mồm, nói không đấu võ, hơn nữa, bọn hắn cũng không có nội tình tu hành võ thuật, bọn hắn đều là người đọc sách... Mẹ nó, cái nọn hắn gọi là khảo nghiệm, sẽ không phải là ngâm thi tác đối, thi từ ca phú chứ?

- Ồ?

Trong mắt Tử Viêm viện trưởng lưu động kỳ quang:

- Vô Ngân, ngươi phản ứng rất nhanh... Quả thật rất có thể giống như lời ngươi nói... Ngâm thi tác đối, thậm chí vẽ tranh, âm luật... Dù sao, thổ dân của vị diện này, đều là văn nhân cả...

- Không xong! Nguyên lai, nhưng thư tịch trong phòng lại có chỗ hữu dụng! Sớm biết có việc này, ta nên tinh tế nghiên cứu, học thuộc lòng toàn bộ nội dung trên đó mới phải... Mẹ nó! Ta quá sơ ý chủ quan rồi!

Phong Vân Vô Ngân lập tức tự buồn bã tự oán, phải biết rằng. Lấy cảnh giới tu vị trước mắt của hắn, tự nhiên có thể đọc nhanh như gió, hơi tốt chút công thôi là nội dung những cuốn sách ngày hôm qua, Phong Vân Vô Ngân có thể học thuộc được bảy tám phần mười rồi.

- Vô Ngân, không sao, bổn tọa thuở nhỏ đọc thuộc lòng thi văn, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, đợi lát nữa, nếu thật sự khảo nghiệm văn học nghệ thuật, bổn tọa tự nhiên sẽ âm thầm giúp ngươi.

Tử Viêm viện trưởng, giờ phút này ngược lại có chút nắm chắc.

Cùng lúc đó, Liên Y cũng nói trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân:

- Chủ tử không cần lo lắng, thiếp thân lúc tuổi còn trẻ, cũng văn võ kiêm toàn, thiếp thân còn biết một chút ngu tân vũ đạo nữa... Ách...

Những lời này vừa nói, Liên Y liền ngừng lại.

Phong Vân Vô Ngân phóng mắt xem xét, đại lượng võ giả, đều mặt lộ vẻ đắc ý. Có võ giả đắc chí nói:

- Ha ha ha! Lão tử đã sớm ngờ tới, khảo nghiệm mà những người đọc sách này thiết t rí, đơn giản chính là các loại thi văn thôi, bởi vậy, đêm qua, lão tử suốt đêm ghi nhớ trên trăm quyển thư tịch trong phòng... Ha ha ha... Lường trước, lo trước khỏi hoạ ah!

Phong Vân Vô Ngân cười khổ một hồi, truyền âm nói với Chúc lão:

- Chúc lão, ngươi biết văn học thơ ca không?

- Ách... Tiểu oa nhi, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, lão đầu tử đã làm rất xuất sắc, cái gì chó má thi văn học thuật... Cái này... Hắc hắc, dốt đặc cán mai... Tiểu oa nhi ngươi thì sao?

Chúc lão cười khan nói.

- Cái này... Chúc lão, ta cũng chỉ biết đánh nhau giết người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.