Ngược Chiều Vun Vút

Chương 84




Người đang gọi bên ngoài chính là Ngu Thanh Y không biết về từ lúc nào.
Nghe tiếng nàng gọi, Hạ Linh sợ đến hồn vía lên mây, vội dùng tay bịt chặt miệng của Lục Minh, sợ hắn lên tiếng trả lời, ngón tay liên tục đưa lên ra dấu, ý bảo hắn ngàn vạn lần đừng lên tiếng, sau đó vội vàng mở cửa nhà tắm, ra vẻ bình thường trả lời: “Đây, chị đang tắm. Lục Minh hắn đi ra ngoài rồi, chị nhờ hắn ra ngoài mua chút đồ..."
Lục Minh hồi này do nóng lòng cứu người nên tâm tư không bị dục niệm khống chế, bây giờ Hạ Linh đã được cứu, dục hỏa từ phía dưới lập tức bốc lên.
Hắn nhìn Hạ Linh đang ló đầu ra bên ngoài, cái lưng trắng như tuyết ngọc hướng về phía mình, vòng eo thon và cặp mông đầy đặn. Bởi vì Hạ Linh quay ra ngoài nói chuyện nên vòng eo khom khom như liễu, cặp mông trắng tròn kia hơi lay động. Cái loại tình cảnh này quả là cho người ta khó thở. Đây tuyệt đối là kỳ tích có một không hai trên thế gian.
Mặc dù đây là nàng vô tình, nhưng cái loại hấp dẫn trí mạng này thực sự xâm nhập vào tận xương tủy, khiến người ta khó có thể cự tuyệt được.
Lục Minh không nhịn được đưa tay lại vuốt ve cặp mông hoàn mỹ kia, mũi thì hít lấy hít để mùi thơm mà cơn xuân triều hồi nãy tỏa ra trong phòng tắm.
Hạ Linh bị bàn tay xấu xa của Lục Minh xâm phạm, thân thể run lên, đang chuẩn bị giựt tay hắn ra thì phát hiện thấy Ngu Thanh Y đang cao hứng chạy tới, vội vàng âm thầm giữ chặt cánh cửa phòng tắm, nghĩ thầm ngàn vạn lần đừng để nàng mở cửa. Nếu không đến lúc đó, có trăm cái miệng cũng không thanh minh nổi. Nàng nở nụ cười, ý bảo Ngu Thanh Y không cần lo lắng cho mình nhưng lại cảm thấy bàn tay xấu xa của tên kia đang vuốt ve mông mình, trong lòng vô cùng hận cái tên xấu xa kia, không để ý bây giờ là hoàn cảnh nào mà lại dám vô lễ như vậy, thực sự là đáng ghét mà!
“Chị Hạ, chị không sao chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại gọi Lục Minh vội vàng chạy tới, chị bị bệnh à?” Ngu Thanh Y kỳ quái hỏi.
“Không, không có gì. Sự tình chỉ là cái tên chó Tổng giám hạ tiện kia dám hạ thuốc. Chị không biết lỡ uống một ngụm, cho nên gọi Lục Minh lại kiểm tra một chút, giờ không việc gì rồi! Thanh Y, sao em lại quay về đây?” Hạ Linh cố gắng lắc lắc thân thể để thoát khỏi bàn tay phi lễ của Lục Minh. Cái tên vô lại này, hắn vuốt ve còn chưa đủ, còn muốn cúi người hôn phía sau lưng mình nữa. Cái cảm giác này thật là khó chịu, chỉ muốn quay đầu lại cắn cho hắn một nhát, nhưng Thanh Y đang ở đây, làm sao bây giờ?
“Chị Hạ, sao mặt chị hồng thế, thật sự không có việc gì chứ? Ôi nóng quá!” Ngu Thanh Y chợt đưa tay lên trán Hạ tỷ, sao đó kêu lên thất thanh.
“Không có vấn đề gì, chị tắm nước lạnh sẽ khá hơn ngay!” Hạ Linh không chịu nổi sự xâm phạm của Lục Minh, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại.
Mặc dù không thể lên tiếng nhưng nàng dùng cặp mắt xinh đẹp giận dữ nhìn hắn, ý là ‘anh chơi đùa vậy đủ chưa?’
Lục Minh lập tức giả vờ là ‘đứa trẻ ngoan’, đưa hai tay lên cao đầu hàng.
Hạ Linh thấy một tay hắn ướt đẫm mật hoa, trong lòng lại mềm xuống. Hắn là một người đàn ông, tò mò thân thể phụ nữ là chuyện bình thường, tha cho hắn vậy! Thực ra khó trách hắn không chịu được, đối lại mình mà là đàn ông, chưa chắc đã chịu đựng tốt hơn hắn. Nàng lại nhìn hắn đang há hốc mồm nhìn thân thể tuyết ngọc của mình, bộ dáng lại nuốt nước bọt, trong lòng nàng chợt cảm thấy bản năng phụ nữ dâng tràn, nhu tình dào dạt. Hồi này rõ ràng hắn có thể làm gì mình cũng được, vậy mà không hề, bây giờ thì hắn lại có bộ dáng như tên háo sắc như vậy, quả là một tiểu tử ngốc!
Hạ Linh trong lòng đột nhiên thấy mình giống như một ‘người mẹ’, cần che chở cho hắn. Tự nhiên nàng mở rộng vòng tay, ôm lấy hắn, hôn hắn một cái xem như chút xin lỗi bồi thường.
“Ngoan nào. Không cần lên tiếng!” Hạ Linh ghé sát tai Lục Minh nói nhỏ.
Ngu Thanh Y thật ra trong lòng rất hoài nghi Lục Minh đang ở trong phòng tắm, nàng dựa vào trực giác nhạy cảm của con gái.
Cho nên vừa rồi sở dĩ nàng muốn lại gần để xác nhận xem.
Tình huống trong phòng tắm nàng không thể nhìn thấy, nhưng vẻ mặt Hạ Linh có vẻ che giấu và hoảng hốt nàng có thể nhận ra được. Khẳng định đã có chuyện không ai biết xảy ra, rất có khả năng Lục Minh vẫn đang ở trong phòng tắm, vừa rồi do trị liệu xong chưa kịp ra ngoài thì gặp mình trở về.
Chẳng lẽ vừa rồi chị Hạ và Lục Minh cùng ở phòng tắm...
Ngu Thanh Y trong lòng cảm thấy chua xót, mặc dù Hạ Linh là người chị cùng mình nương tựa nhau lớn lên từ bé, nhưng chị ấy đâu thể như vậy được... Chẳng lẽ chính mình cứ thế phải gọi hắn là anh rể sao? Chị Hạ rõ ràng biết mình có ý với hắn, khó khăn lắm mình mới có tình cảm với một người đàn ông, nhưng chị lại cướp đoạt mất của mình, ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho mình...
Nghĩ tới đây, Ngu Thanh Y bỗng có cảm giác muốn khóc, mi mắt thấy cay cay, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.
Nàng như kẻ mất hồn ngồi xuống salon, một điểm màu đỏ chợt lọt vào mất nàng, trên tấm khăn tắm trắng như tuyết bỗng có vệt đỏ như hoa mai, nhìn rõ ràng vô cùng. Trời ơi, lẽ nào... đây là máu của Hạ tỷ?
Chẳng lẽ vừa rồi chị cùng với Lục Minh làm chuyện ấy trên ghế salon, máu trinh xử nữ dính lên khăn tắm...
Ngu Thanh Y cảm thấy rất tuyệt vọng, lòng như tro tàn, hết rồi, hai người họ đã phát triển đến mức độ này rồi! Chính mình đã hứa sẽ cạnh tranh cùng với Giai Giai, cả nữ cảnh sát họ Niếp kia nữa, nhưng mình sao có thể cạnh tranh với Hạ tỷ cùng một người đàn ông đây? Mặc dù không phải là chị em ruột, nhưng tình cảm còn thân thiết hơn thế. Từ nhỏ đến lớn, chị luôn quan tâm yêu thương mình, cái gì cũng nhường mình. Hiện giờ, thân thể chị cũng giao cho Lục Minh rồi, chẳng lẽ mình lại không biết xấu hổ đi tranh đoạt với chị sao?
Thế gian đàn ông có vô số, nhưng tỷ tỷ thì chỉ có một.
Nhường Lục Minh cho chị, còn mình sẽ sống cô độc cả đời... Ngu Thanh Y cõi lòng tan nát cầm khăn tắm đi tới gõ cửa phòng tắm, chờ Hạ Linh ngạc nhiên mở hé cửa, nàng đưa chiếc khăn tắm vào: “Chị Hạ, khăn tắm của chị, em cái gì cũng không cần nữa, em sẽ không tranh với chị, em về phòng nghỉ ngơi đây!”
Hạ Linh thấy Ngu Thanh Y miệng nhỏ mím chặt, mắt rưng rưng, giọng nói càng nức nở, ban đầu nàng còn không hiểu chuyện gì.
Đến khi nhìn tấm khăn tắm có dính vết máu tươi rõ ràng, nàng nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Cái con bé này khẳng định là hiểu lầm rồi... Hạ Linh đau lòng quá, nàng nhìn Ngu Thanh Y bộ dáng buồn bã đau khổ, nghe nàng đáng thương nói sẽ không tranh giành với mình lại càng khẩn trương, ‘cạch’ một tiếng mở toang cửa phòng tắm, bất kể thân hình trần như nhộng lao ra ôm lấy Ngu Thanh Y, vội vàng giải thích :”Đừng khóc, không phải vậy đâu. Thanh Y, chị không hề cùng Lục Minh làm chuyện đó đâu! Hắn đang ở trong phòng tắm nhưng em xem, trên người hắn còn mặc nguyên quần áo kia! Chị bị người ta hạ thuốc trong người vô cùng khó chịu, Lục Minh hắn là bác sỹ, đã giúp chị trừ độc, rất khó chịu nên chị phải cắn chảy cả máu môi chứ không phải là máu đó đâu, em có thể xem vết thương trên môi chị..."
Ngu Thanh Y nhìn Hạ Linh cả người trần truồng từ phòng tắm vội lao ra cuống quít giải thích, trong lòng nàng nhất thời vô cùng cảm động.
Bất kể chị cùng Lục Minh thế nào, chị vẫn là người yêu thương mình nhất, hiểu rõ mình nhất... Sự tủi thân trong lòng nàng nhanh chóng chuyển thành sự cảm động ấm áp, ôm lấy lưng ngọc của Hạ Linh, khóc òa lên: “Xin lỗi chị, em xin lỗi!”
Hai nàng ôm nhau mà khóc nức nở.
Bây giờ kẻ phải xấu hổ nhất chính là Lục Minh, may mà hai nàng mãi khóc nên không chú ý đến hắn.
Lục Minh đang chuẩn bị ‘chuồn êm’ sắp nhón chân bước qua hai nàng, gần ra đến cửa thì đột nhiên... điện thoại di động đổ chuông, Hạ Linh và Ngu Thanh Y đồng thời quay sang phát hiện có kẻ đang... lén bỏ trốn, đồng thời hét lớn: “Anh đứng lại đó!”
“Tôi phải nghe điện thoại!” Lục Minh vừa thấy là Giai Giai gọi đến, biết nàng đang lo lắng nên ấn nút trả lời: “Giai Giai à? Anh đến chỗ Hạ Linh, chị ấy không sao rồi. A, là chị Trang sao, chị không cần lo lắng, chúng tôi không sao. Ở Phương Phi Uyển thế nào rồi? Không có việc gì là tốt rồi, tôi sẽ lập tức trở về. Sao cơ, anh em họ Quách và Mục Chi Hiên đến à? Tôi trước sẽ tạm thời chưa về, đợi bọn họ đi rồi hãy nói!”
“Đi đâu, anh định đi sao? Đứng lại, tôi có chuyện cần hỏi anh!”
Lục Minh quay đầu lại thấy Hạ Linh không biết đã chạy về phòng tắm từ lúc nào, Ngu Thanh Y sắc mặt đỏ hồng tức giận chạy tới, bàn tay nhỏ bé mềm mại đánh hắn tới tấp.
Nhưng ‘đánh’ mà lại nhẹ, êm như bông vậy.
Ngu Thanh Y thấy Lục Minh không phản kháng, đánh lấy lệ thêm vài cái, rồi liếc mắt về phía phòng tắm, nàng nhỏ giọng hỏi: “Này, đại sắc lang. Các người vừa rồi thực sự không làm chuyện kia chứ?”
“Ai cơ?” Lục Minh giả ngốc, kết quả lại làm cho Ngu Thanh Y ngượng ngùng đánh thêm vài cái.
“Có hay không? Anh không nói thật, tôi cầm dao đến!” Ngu Thanh Y bây giờ đương nhiên đã rõ ràng Lục Minh và Hạ Linh không phát sinh chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói.
“Có cái rắm! Tôi là bác sỹ chữa bệnh cứu người, cô hiểu không? Chỉ có những đứa trẻ hư tâm địa không thuần khiết mới dám hoài nghi nhân cách của tôi!” Lục Minh còn chưa nói xong, đã bị Ngu Thanh Y xoắn lấy cái tai, nàng nhìn hắn, chun cái mũi nhỏ, làm ‘mặt quỷ’ đáng yêu, làm nũng nói: “Tôi hoài nghi lời anh nói, bởi vì anh trời sinh đã là một tên đại sắc lang rồi!”
Cửa phòng tắm có tiếng động, hình như Hạ Linh chuẩn bị ra.
Ngu Thanh Y rút cái tay đang xoắn tai của Lục Minh lại, nửa đường rút về chuyển thành nắm lấy bàn tay to của hắn, miệng nói cám ơn: “Cảm ơn anh, bác sỹ Lục, cám ơn anh đà cứu chị tôi. Anh thật là vĩ đại, tôi vô cùng cảm kích!”
Hạ Linh nghe xong muốn ngất, tiểu ny tử Thanh Y này muốn gì đây? Nàng nghĩ Lục Minh là bác sỹ sao, hắn từ đầu đến chân chính là một tên đại sắc lang!
Lục Minh nghiêm trang gật đầu nói: “Cứu người là nhiệm vụ của bác sỹ, đây là việc tôi phải làm!”
Ngu Thanh Y giẫm mạnh chân lên bàn chân Lục Minh, nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy sao? Vậy thì thật sự cám ơn anh!”
“Lục Minh, anh chờ một chút, tôi có việc cần nói với anh. Nhưng trước tiên cần nói với Thanh Y đã, anh ngồi xuống đi!” Hạ Linh thân thể đã hết tác dụng của thuốc, sau khi tắm rửa xong tâm tư bình tĩnh lại, bắt đầu khôi phục dáng vẻ của người phụ nữ mạnh mẽ trước đây, kéo Ngu Thanh Y vào phòng. Hai nàng nói hơn nửa ngày, mơ hồ còn nghe thấy tiếng khóc truyền ra ngoài. Lục Minh nhàm chán ngồi chờ ở salon, chờ sự ‘phán xét’ cuối cùng. Nếu mà hắn khi đó không sờ mông Hạ Linh ở phía sau, hẳn là hắn sẽ không hề thẹn với lương tâm mà phải đợi ở đây, có thể thoải mái rời đi.
Lúc đầu là cứu người, có làm gì cũng không vấn đề.
Nhưng lúc sau khi Ngu Thanh Y trở về, là do hắn nổi sắc tâm, thừa dịp Hạ Linh nói chuyện với Ngu Thanh Y, không có cách phản kháng mà ‘chơi đùa’ mông nàng.
Được rồi, mặc kệ lúc đó có bao nhiêu hấp dẫn, mặc kệ bộ dáng Hạ Linh lúc đó làm cho người khác điên cuồng ra sao, đều không thể che giấu được tội mình lợi dụng việc chữa bệnh, có động tác khinh nhờn ‘xâm phạm’ nàng. Mặc dù cùng một động tác trước sau, nhưng trước cứu người là cứu người, mà sau khinh nhờn chính là khinh nhờn.
“Chị Hạ bảo anh vào, lo mà biết điều đi, nếu anh dám làm chị ấy khóc nữa, em sẽ cắn anh!” Ngu Thanh Y đi ra, nàng giơ nắm tay nhỏ lên hướng về phía Lục Minh thị uy. Nhưng đợi khi Lục Minh đứng lên uể oải như phạm nhân đi về phía cánh cửa, nàng lại ôm lấy sau lưng hắn, giọng hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, chị Hạ đối với em rất quan trọng, anh cứu chị ấy cũng là cứu em ! Đừng giận, em ít nhất sẽ không cắn anh nữa!”
Lục Minh toát mồ hôi lạnh, lòng con gái quả là như bách biến tinh linh, khó mà đoán được, quả không sai!
“Đêm nay nếu như ở lại ăn cơm, em sẽ tha thứ cho anh. Ai bảo anh làm người ta khóc, anh quả là đáng ghét!” Ngu Thanh Y phát hiện Lục Minh đang nhẹ nhàng xoa đầu mình, rất cảm động, nước mắt vẫn lưng tròng. Một chốc sau khi phát tiết hết, nàng lại khôi phục thái độ bình thường, oán trách và làm nũng hắn.
“Lục Minh, tôi có chuyện muốn nói với anh! À, chờ một chút, anh đợi ngoài cửa đã, đừng vào vội!” Hạ Linh chờ hồi lâu không thấy người vào, nhịn không được thò đầu ra gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.