Ngược Chiều Vun Vút

Chương 6-1: Hạ thị (1)




Túc Tiến khoảng 20 tuổi, anh ta mặc một chiếc áo véc màu nâu, còn đội chiếc mũ lưỡi trai, người dám ăn mặc như thế này cũng rất ít. Đặc biệt là chiếc mũ lưỡi trai, thời gian đầu, là chuyên dùng cho giai cấp công nhân, tất cả những ai đội chiếc mũ như thế này đều là thân phận của những người công nhân, cũng là những người ăn công lương, rất thời thượng. Người tiếp theo, chính là chuyên dùng của lưu manh a Phi, phía bên dưới chiếc mũ lưỡi trai đó là mái tóc dài rối bù, chiếc áo véc bẩn, còn đeo thêm chiếc kính mát nữa. Cách mấy trăm mét vẫn cảm nhận được cái mùi của lưu manh. Sau này lại còn xuất hiện một hiện tượng như những cảnh trên sàn diễn kinh kịch nữa, có thể trở thành cán bộ, khi mà lưu manh a Phi không đội chiếc mũ lưỡi trai đó nữa, thì chiếc mũ cổ quái đó lại xuất hiện trên diện rộng trong những cán bộ nhà nước, thậm chí còn có một vài cán bộ có chức vị tương đối cao cũng đội chiếc mũ lưỡi trai này.

Năm 1980, chính là thời gian bắt đầu cho tên lưu manh đội chiếc mũ lưỡi trai A Phi bắt đầu nổi lên.
Tô Hưng Quốc lại là một người có năng lực,tối hôm đó Mạnh Túc Tiến hẹn chúng tôi tại quán ăn Thành Quan của huyện Thanh An, quán ăn này có vị trí tương đương với nhà hàng Nhân Dân của huyện Hướng Dương, đây là nhà hàng ăn quốc doanh lớn nhất của huyện Thanh An.

Mạnh Túc Tiến không đến một mình, mà đem theo ba thuộc hạ nữa. Có lẽ bị cái uy hùng của Hắc Tử làm cho hoảng sợ, nghĩ rằng lần này tới đây cũng sẽ phái những người như vậy, vì thế tuy là nằm trên địa bàn của mình, cũng không dám có chút sơ xuất, ăn một bữa cơm mà còn phải đem theo 3 tên vệ sĩ, làm cho tôi lặng lẽ mà lắc đầu. Bổn nha nội lặng lẽ lắc đầu, là có lý do của mình.

Thứ nhất, tên công tử Mạnh này có lẽ vẫn chưa nắm được kỹ xảo làm một nha nội, lại biến mình giống như 1 tên lưu manh, thật sự không những không cộng thêm điểm cho hắn mà còn bị trừ điểm nữa, làm nhục cả cái danh hiệu chữ vàng của nha nội nữa. Ví dụ như tiểu Cao trong truyện , tuy không phải đùa cợt, nhưng có tư chất của 1nha nội. Như làm việc vợ của Lâm Băng, cũng là do thuộc hạ ra tay, bắt phụ nữ về, tự mình chỉ cần làm có một việc duy nhất ---lên giường! Đã từng nhìn thấy Cao nha nội đích thân đối đầu cùng với bọn lưu manh hung hãn rồi chứ? Xuất hiện trên những chiến trường này là việc của những tay sai, không phải là những việc vạn cùng bất đắc dĩ hay những việc thật đặc biệt thì bổn nha nội sẽ không ra mặt.

Nha nội tiểu Tuấn này cũng đã làm nha nội trong một thời gian khá lâu rồi, thật sự tham trận chỉ có một lần cứu Lương Xảo, hơn nữa còn cho người ta một cái đánh nữa, làm việc có chút hỗn loạn. Nhưng đem so sánh với Mạnh nha nội, tôi cũng được xem là có thể diện rồi, rốt cuộc tuổi nhỏ, không đánh lại được người lớn cũng là điều đương nhiên. Đâu có giống Mạnh Túc Tiến, 5 người mà không đánh lại được hai người mất người mất mát quá nhiều.

Thứ hai, ba tên vệ sĩ mà anh ta mang theo cũng thật kém cỏi, trên đường thì tỏ ra ngông ngênh, vênh váo, khí chất lưu manh lộ ra rõ rệt, chỉ là có chút nhiều bệnh lắm tật, thật sự ra tay, một mình Tiêu Kiếm cũng dư sức thanh toán xong đám này. Đem theo hay không đem theo những tên này liệu có gì khác nhau chứ?

Tôi vốn không có ấn tượng tốt với Mạnh Túc Tiến, vừa nhìn thấy thì đã cảm thấy khó chịu rồi. Cố gắng giữ thái độ đàm phán với tên này thật sự không phải là điều mà bổn nha nội này mong muốn chẳng qua là vì không còn cách giải quyết nào khác nên đành chấp nhận mà thôi.

Nhưng bổn nha nội này không thèm để ý, khi tên Mạnh Túc Tiến này bước vào thì hắn cũng không thèm cho tôi một vị trí nào trong mắt của hắn ta hết. Anh ta có thể nghĩ rằng đây cũng chẳng qua là người huyện Hướng Dương phái tới mà thôi, thực tế thì trái lại người làm chủ không ai khác chính là đứa trẻ con này đây.

“ Lão Tô, có chuyện gì thế?”

Mạnh Túc Tiến thật biết bắt bí. Ngông ngênh ngồi xuống. Cũng không thèm chào hỏi chúng tôi. Giả vờ hỏi Tô Hưng Quốc. Ba kẻ cùng đi cũng với cái dáng đấy kéo ghế ngồi xuống. Không hề coi người mời ra gì cả. Dường như nghĩ nhận lời mời đến ăn cơm cùng chúng tôi là đã nể mặt lắm rồi.

Mẹ kiếp. Cái trò gì thế này chứ?

Nếu như không phải vì Hắc Tử, thì bổn nha nội ngay lập tức phủi tay mà đi rồi.

Nhưng Tô Hưng Quốc biểu hiện khá tốt. Không hề tỏ thái độ trước mặt của tên Mạnh Túc Tiến này. Vẫn giữ thái độ lịch sự đối đãi với hắn. Mỉm cười nói : “ Mạnh thiếu gia. Đã nể mặt tới đây. Chúng ta ăn cơm trước đã. Có việc gì thì ăn xong hẵng nói. Được chứ?”

“ Được. Thế thì cứ ăn trước vậy.”

Mạnh Túc Tiến có lẽ khá quan tâm tới Tô Hưng Quốc. Không hề có ý làm mất mặt ông ta.

Trong lòng tôi có chút động lòng, tuy Tô Hưng Quốc chỉ là một chủ nhiệm của cái chợ nhỏ, cũng không coi là cán bộ cấp ban phòng, chỉ e rằng tại huyện Thanh An này cũng có những mối quan hệ nhất định.

“Nào, Mạnh thiếu gia, tôi sẽ giới thiệu một chút, vị này là đội trưởng Tiêu đội Nhất Trung đại đội trị an cục công an huyện Hướng Dương..’

Tiêu Kiếm liền đưa tay ra, nói: “ Mạnh thiếu gia, xin chào, tôi là Tiêu Kiếm.”

Mạnh Túc Tiến đưa tay ra bắt tay cùng Tiêu Kiếm một chút, khuôn mặt giãn ra mỉm cười một chút.

Đội trưởng của đại đội trị an cục công an huyện Hướng Dương, đó là cảnh sát công an chính thức rồi, chứ không phải nhân viên phòng ngự. Đương nhiên là có thể đem lại sĩ diện cho Mạnh nha nội rồi.

“Vị này là xưởng trưởng Nguyễn của nhà máy sản xuất linh kiện máy móc...”

“Mạnh thiếu gia, xin chào, tôi là Nguyễn Thành Thắng.”

Chú Bảy cũng học theo cách tự giới thiệu về mình của Tiêu Kiếm, cũng đưa tay ra.

Nhưng cái tên Mạnh Túc Tiến này cũng thật độc ác, rõ ràng là quá đáng, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm liếc nhìn, giống như là không nhìn vậy, chú Bảy cứ giữ như vậy, tiến thoái lưỡng nan, sau một hồi mới đưa tay về.

Thấy Mạnh tử có thái độ như vậy, Tô Hưng Quốc cũng rất thức thời, vốn không nhắc tới cái danh nha nội, tránh tự mình làm mình mất mặt. Hơn nữa tôi cũng chỉ nói với ông ta, là cháu ngoại của xưởng trưởng Trần, không hề nói ra cái danh nha nội của mình.

Một lúc sau rượu thịt đã được mang lên.

Thực đơn của nhà hàng ăn huyện Hướng Dương là món thịt dê hầm, vì dê rừng của huyện Hướng Dương khá nổi tiếng, nhưng nhà hàng Thành Quan của huyện Thanh An, món ăn chính lại là thịt bò. Xào nướng gân bò, bò chua cay, thịt bò kho, sườn bò rán, bò xào thanh mộc, tất cả đều là từ thịt bò. Ngoài ra còn có thêm gà hấp, tứ hỉ viên, thịt cá kho những món ăn này đều khá đắt, cũng là những món không thể thiếu được. Căn bản trong nhà hàng này có món nào ngon thì đều gọi lên cả.

Đã là bầy tiệc rượu bàn công chuyện, thì không thể ki bo được.

Cửa hàng ăn của huyện thành khi đó, cũng là kiểu hình thức như thế này. Nếu như có những sơn hào hải vị gì thì tôi cũng không hề do dự mà gọi hết lên. Tôi khônh chú ý tới chuyện tiền nong, vẫn còn nhớ câu nói: tiền kiếm ra để tiêu chứ không phải là cất giữ trong nhà, chẳng có chút ý nghĩa gì cả.

Cán bộ lãnh đạo của huyện Hướng Dương thích uống rượu Mao Đài, còn ở Thanh An này thì lại thích uống thứ nước làm từ 5 loại ngũ cốc, cũng coi như mỗi vùng một phong tục.

Mạnh Túc Tiến thấy loại nước này thì khuôn mặt như sáng hơn.

Cho dù như thế nào, xem ra những người này của huyện Hướng Dương cũng có thành ý, cũng thấy qua cảnh đời, không phải là nhà quê.

“Nào, mọi người cùng nâng cốc nào, cạn chén!”

Tô Hưng Quốc làm việc này rất đúng mực. Tuy tuổi của ông ta với cậu Bảy là ngang nhau, chính là tuổi tác trên bàn rượu là lâu nhất, nhưng khi xét đến cái dáng vẻ tư thế, mời rượu cho khách trước mặt ai cũng có một chén rượu ngay cả đứa trẻ như tôi cũng có.

Mạnh Túc Tiến giữ thể diện thì giữ thể diện, trước rượu Ngũ Lương thì vẫn không hề cầm lòng được, rượu đến là uống. Ba kẻ cùng đi với anh ta, càng tỏ ra thèm thuồng, liên tục hít lấy hít để.

Cậu Bẩy và Tiêu Kiếm thì mời một chén, tôi chỉ chạm môi một chút.

Sau ba chém liên tiếp, Mạnh Túc Tiến nói nhiều hẳn lên, không thèm chú ý tới ánh hào quang của anh ta tại cái huyện Thanh An này như thế nào nữa, tháng này năm này, tại chỗ này đã lừa ngạt ai, tháng đó năm đó vì một người dám đắc tội với anh ta thì đã bị đánh cho gãy chân. Có lẽ anh ta chính là vị hoàng đế chiến thần không có kẻ địch của huyện Thanh An này. Chỉ cần anh ta có hứng thú thì những kẻ đàn em kia liền lập tức tranh nhau phụ họa vào chúc đại ca một chén.

“Cái bọn người huyện Hướng Dương đó, mẹ chúng nó cũng thật ngạo mạn đó, cha mày hôm qua đứng ở trạm xe nhìn thấy một em....”

Mạnh Túc Tiến nói đến chỗ trạm xe lửa liền ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức có chút ngại ngùng. Ánh mắt đánh sang bọn đàn em ra dấu, ngay lập tức những kẻ đó nhao nhao lên:

“ Đúng thế đó, mẹ nhà nó, con bé đó thật xinh đẹp, nếu như không phải người của huyện Hướng Dương...”

“Mắt đối tử”

Mạnh Túc Tiến lại tỏ ra chưa say, nghiêm giọng nói về cái mắt đá gà này.

Cái gọi là “ Mắt đối tử”, chính là cách gọi mắt đá gà của huyện Thanh An này, có lẽ cũng là biệt hiệu của tên đàn em nào đó, nhưng cũng rất chuẩn xác.
Cậu bảy và Tiêu Kiem đều nhìn về phía tôi, tôi nhấc tách trà lên uống nhấp môi, không hề có chút động thái nào. Hôm nay đến đây là để giảng hòa, chứ không phải phá án. Cũng không cần chú ý tới những lời nói của anh ta. Nửa lời như vậy cũng không thể đem ra làm chứng cứ được.

Tô Hưng Quốc bĩu môi, có lẽ có chút không đồng ý với Mạnh Túc Tiến.

Lại uống thêm mấy chén rượu nữa, mặt của anh ta càng đỏ thêm, liếc qua bên cậu bẩy, nói : “ Các vị muốn giảng hòa đúng không?”

Cậu bẩy gật đầu, nói: “ Mạnh thiếu gia, nhân viên của chúng tôi không quen biết cậu, đã đắc tội. Quân địch nên giải hòa được thì giải hòa đừng nên chặn đường, cậu xem...”

“ Haha, kẻ thù nên giải không nên kết, cái đạo lý này tôi hiểu, được, thấy được cái thể diện này của Tô chủ nhiệm, cái thể diện này cho tôi rồi, nhưng.....người của các vị đánh thương mấy anh em của tôi cái này tính thế nào?”

Mạnh Túc Tiến nói cứng.

Cậu bẩy cười nói : “ Mạnh thiếu gia nói tới điều lệ ?”

“ Cần bồi thường phí thuốc thang...”

Hai mắt nhìn chằm chằm nói.

“Đúng, còn cần phí chăm sóc nữa....”

Một tên thuộc hạ khác lanh tranh nói vào.
Tôi nheo mắt, mẹ kiếp, Mạnh Túc Tiến quản thuộc hạ kiểu gì thế chứ? Những tên này chẳng có quy củ gì cả! Nhưng nhìn đức hạnh của tên nha nội này, bản thân mình cũng chẳng có chút quy củ nào cả.

“Haha, người Hướng Dương, các vị đã nghe rõ rồi chứ?”

Mạnh Túc Tiến lớn tiếng nói.

Tên bị thịt này, ngay cả cái họ của cậu bẩy cũng quên rồi, mở miệng ra là “ Người Hướng Dương”. Nếu không phải đang ở huyện Thanh An, thì chỉ cần dựa vào ba chữ “ Người Hướng Dương”, cũng đủ đẻ cho bổn nha nội này thanh toán hắn ta rồi.

Tô Hưng Quốc không vui vẻ gì nói: “ Mạnh thiếu gia, đây là xưởng trưởng Trần của nhà máy sản xuất linh kiện máy móc....cần bồi thường bao nhiêu phí thuốc thang, cậu cứ nói ra con số đi. Còn nữa, phí chăm sóc là gì, thì không cần nhắc tới nữa?”

Tô Hưng Quốc cũng có ý tốt với nhà máy linh kiện và Hắc tử ,câu nói này cũng coi như là công bằng xác đáng.

Mạnh Túc Tiến đập bàn nói: “Được, thế thì bồi thường 5 vạn đi”

Cậu bẩy và Tô Hưng Quốc vô cùng kinh ngạc.

5 vạn đồng, thế mà anh ta cũng dám mở mồm nói ra.

Hôm nay ăn tiệc tại nhà hàng ăn có lẽ cũng khá hiểu về “ Mãn hán toàn tịch”( bàn ăn có đủ các món), còn thêm 2 bình rượu ngũ lương, cộng tất cả cũng không tới 70 đồng. Tô Hưng Quốc còn cảm thấy quá thịnh soạn rồi, theo tính toán khi đi chiêu đãi các cán bộ, một bàn rượu có khi cũng chưa đạt được cái tiêu chuẩn này. Ông ta vốn cho rằng, nhiều nhất cũng chỉ bồi thường 200 mà thôi.

Ai ngờ được cái tên Mạnh Túc Tiến này lại hét nhiều như vậy.

“ Cần tiền mặt, trả ngay bây giờ!”

Mạnh Túc Tiến lại thêm vào một câu.

“Mạnh thiếu gia, quá nhiều rồi?”

Tô Hưng Quốc nhìn ông ta một cái, nói: “ Lão Tô, ông rốt cuộc đang giúp ai vậy? Ông cho rằng tôi không biết gì sao, cái nhà máy linh kiến gì gì đó của bọn họ, lịch mỹ nữ của nhà máy bọn họ, còn đang treo trong nhà tôi đó. Cha tôi cũng đã từng nói qua, năm ngoái làm cái tổng kết cuối năm gì đó. Nhà máy linh kiện này là điển hình, kiếm 10 vạn....tôi chỉ có cần 5 trăm, coi như là khách khí rồi đó.”

Tôi không cảm thấy buồn cười. Nghe ý tứ của vị này, nếu như không khách khí,thì có lẽ cũng phải chi một nửa hoa hồng của nhà máy cho anh ta ? khuôn mặt đen của Tiêu Kiếm bắt đầu vừa đỏ vừa trắng, không chịu được liếc sang tôi.

Tiền anh ta cũng đem đủ, nhưng Mạnh Túc Tiến thật sự không giống như thế, anh ta không có ý kiến kiên định. Nói tóm lại 5 trăm không phải là con số nhỏ.

Tôi lại lần nữa cầm chém, nhưng lần này lại chém rượu, nhấp một ngụm, từ từ gật đầu.

Cậu bẩy hít hơi thật sâu, cũng đập bàn nói : “ Được, 5 trăm thì 5 trăm. Nhưng phải lập tức thả người.”

“ Lập tức thả người?”

Mạnh Túc Tiến cười.

“ Xưởng trưởng Trần, cái cục công an của huyện Thanh An này do nhà ông mở ra à? Ông nói thả là thả người ngay sao?”

Lần này anh ta đã nhớ được cậu Bẩy là xưởng trưởng Trần rồi.

“Thế ý của cậu là thế nào?”

“5 trăm này chỉ là tiền bồi thườn viện phí cho chúng tôi thôi, bên phía công an, cần các vị tự mình đi kết án. Ngoài ra, thuộc hạ đó của ông, đánh thương bổn thiếu gia, cái thể diện này, không phải chỉ có tiền là có thể đền bù được.”

“ Đúng vậy, cái tên Hướng Dương đó, mẹ nhà nó không hề lợi hại, đại ca chúng tôi chưa từng chịu nhục nhưu vậy ở cái huyện Thanh An này !”:

Cái tên mắt đánh gà đó lại nói xen vào. Nhưng trong câu nói, cũng có chút khâm phục Hắc Tử. Một mình với mười mấy cái dao cũng không phải là chuyện đùa gì.

“Nếu như tên đó gập đầu trước ta 3 cái thì coi như việc này được giải quyết xong”

Mạnh Túc Tiến tỏ ra vô cùng đắc ý.

May mà Lâm Hải Nhân không ở đây, nếu không chỉ sợ ngay lập tức đã bị ăn đánh rồi.

Sắc mặt của Tiêu Kiếm và cậu Bẩy đã khó coi bây giờ càng khó coi hơn.

Cái tên Mạnh Túc Tiến này, cũng thật quá đáng rồi. Cái điều kiện này tôi không thể đồng ý, nếu như tôi có đồng ý đi chăng nữa thì Hắc Tử cũng không thể đồng ý. Tô Hưng Quốc nheo mày, nói: “ Mạnh thiếu gia, cái này quá đáng quá?”

“ Quá đáng? Haha, không cần nói anh ta là một người bên ngoài, ngay cả ở trong cái huyện này , ai dám đánh cha này chứ?” Mạnh Túc Tiến hét lên.

“ Lão Tô, ông cũng khồng cần nói nhiều, không phải tôi không bán thể diện cho ông. Cái thể diện này nếu như tôi cho ông rồi, sau này ai thèm coi trọng Mạnh Túc Tiến này nữa chứ? Tôi nói cho ông biết,ông Tô, bọn họ nếu hôm nay đồng ý thì coi như xong rồi, nếu không thì cái nhà máy linh kiện của bọn họ đừng hòng làm ăn ở huyện Thanh An này nữa”

Tô Hưng Quốc nhẫn nhịn nói: “ Mạnh thiếu gia, không thể thay đổi được sao?”

“ Thay đổi” được, tôi bảo người đánh gãy hai chân của hắn!”

Tôi uống cạn chém rượu, đứng dậy, không nói lời nào, đi ra ngoài. Cậu bẩy và Tiêu Kiếm ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức đúng dậy đi cùng.

Tô Hưng Quốc và Mạnh Túc Tiến đều cảm thấy ngạc nhiên. Từ khi bọn họ nói chuyện đến giờ, tôi chỉ ho vài tiếng, ai cũng chỉ coi tôi như đứa trẻ con. Ai ngờ được khi tôi vừa đứng dậy, cậu bẩy và Tiêu Kiếm cũng khồn chần chừ mà đứng dậy luôn.

Tôi đi đến cửa, quay đầu lại ,lạnh nhạt nói 1 câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.