Ngược Chiều Vun Vút

Chương 32




“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Hyền Thanh đạo trưởng từ trong quan tài nhảy ra. Trong nhà chính, tinh đăng tỏa sáng, chiếu vào khuôn mặt xanh biếc của chú Hai. Huyền Thanh đạo trưởng cố gắng đứng thẳng người. Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng và kỳ dị. Dáng vẻ chú Hai vô cùng kinh khủng. Huyền Thanh đạo trưởng đằng đằng sát khí, nhìn thôi cũng khiến người khác lạnh cả người.

“Nghiệt súc còn không mau nhận lấy cái chết!” Huyền Thanh đạo trưởng quát lớn một tiếng, trên lưng là kiếm gỗ đào nghìn năm, đầu đội mũ đạo sĩ, trên mũ là hình bát quái, một thân áo đạo màu vàng, làm nổi đôi giày màu đen, cực kỳ nổi bật.

“Xem ta thu phục ngươi, yêu nghiệt này!” Hai tay Huyền Thanh đạo trưởng đầu tiên là tạo thành hình chữ thập, sau đó năm ngón tay tay trái duỗi thẳng, đầu ngón tay hướng lên trên, ngón giữa và ngón út gập vào lòng bàn tay, ngón cái giữ chặt hai ngón này. Loại chỉ pháp này tên là phục ấn, lập ngục nhiếp ma phục tà*, còn có tên gọi khác là ngục ấn quyết. Tôi thấy loại chưởng pháp này rất quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra là ở trong sách nào.

(*) Đại ý là tạo nên một cái nhà giam thu hút ma quỷ, bắt tà ma phải cúi đầu.

Lúc Đạo gia trừ yêu thường niệm chú, sau đó phối hợp với chưởng pháp, chỉ pháp nhất định, chỉ dùng một loại chỉ pháp hoặc chưởng pháp để trừ ma đuổi quỷ là không đủ. Nếu có thần chú kết hợp với chỉ pháp lại thêm bùa chú, pháp lực được khởi động sẽ tăng cao hơn, hiệu quả sẽ tốt hơn. Qua cách sử dùng chỉ pháp vừa rồi của đạo trưởng, tôi dám khẳng định, ông ấy là một đạo trưởng có tu vi rất cao.

Trong khi ngục ấn quyết phát ra, Huyền Thanh đạo trưởng rút kiếm gỗ đào. Nếu kiếm gỗ đào đâm trúng ác quỷ là đã phong ấn được hắn. Kiếm gỗ đào bay về phía trước, phát ra những tiếng vù vù và ánh sáng màu đen. Khi dùng pháp lực, cả người Huyền Thanh đạo trưởng phát ra ánh sáng màu trắng, có thể thấy, ông ấy gần như sử dụng hết công lực toàn thân.

Không nghĩ tới ác quỷ bám trên người chú Hai lại có thể tránh được kiếm gỗ đào. Hắn kêu một tiếng, sắc mặt biến thành màu đen. Tôi và thím Hai nhìn thấy, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu như Huyền Thanh đạo trưởng thất thủ, tất cả chúng tôi sẽ phải chết ở đây.

Không bị kiếm gỗ đánh trúng nhưng ác quỷ vẫn thẹn quá hóa giận, lao thẳng về phía Huyền Thanh đạo trưởng. Huyền Thanh đạo trưởng vội dùng câu tà chỉ (câu: giãm giữ, trói buộc), chỉ thấy các ngón tay trái đạo trưởng duỗi ra, sau đó khép bốn ngón tay lại, ngón út và ngón giữa gập vào trong, ngón cái giữ chặt. Giữa hai ngón tay kẹp một lá bùa đánh về phía ác quỷ.

Câu tà chỉ, nghĩa như tên, có thể vây khốn tà ma, diệt ác quỷ, chiêu chỉ pháp này vừa vặn đánh trúng mặt chú Hai. Chú Hai gào thét ngã xuống đất.

“Nghiệt súc! Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.” Huyền Thanh đạo trưởng cầm bùa đang định tiến lên dán lên đỉnh đầu ác quỷ nhưng ác quỷ lại đứng vọt lên. Hóa ra, chiêu vừa rồi chỉ đánh trúng mà chưa chế ngự được nó. Có vẻ, năng lực của ác quỷ này cũng không thể khinh thường.

Ác quỷ vươn hai tay đánh về phía Huyền Thanh đạo trưởng.

Lúc này, Huyền Thanh đạo trưởng đã sớm chuẩn bị xong phi phù, Lại xuất ra một chiêu cấm quỷ chỉ, hơn mười lá bùa theo lực pháp chỉ bay về phía chú Hai. Bùa chú lập tức phát ra một loạt tiếng nổ mạnh. Chú Hai đau đớn kêu gào, chạy về phía cửa chính.

Sau lưng chú Hai đã bị tôi dán bùa, bên ngoài cửa nhà chính tôi cũng đã dán mấy tờ, chú Hai đẩy cửa, tôi và thím Hai vội vàng lôi từ trong túi ra mấy lá bùa dán lên ngực ông ấy. Chú Hai bị bùa chấn làm cho đau đớn đành quay trở vào.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Huyền Thanh đạo trưởng lấy hoàng bố từ sau lưng ra, trong túi đều là bùa chú đã vẽ xong. Đạo trưởng lẩm bẩm. Lần này, tôi không hiểu những chú ngữ của ông ấy. Chỉ thấy, những bùa chú kia tự nhiên bay lên, mở ra hết lá này đến lá khác, hơn chục tờ linh phù làm thành một cái vòng lớn, càng bay càng nhanh, bên trong tạo thành hình một âm dương đồ. Không chỉ vậy, lúc âm dương đồ hình thành, Huyền Thanh đạo trưởng lại thúc giục chỉ pháp, ngón tay tạo thành hình kim liên. Tôi nhớ mang máng đã từng thấy loại chỉ pháp này trong một quyển Đạo gia nào đó. Đạo sĩ dùng được chỉ pháp này đều là người rất có tu vi.

Kim liên chỉ pháp phát ra một đạo kim quang hướng về những lá bùa kia. Bùa chú giống như được tăng thêm sức mạnh đánh về phía chú Hai.

Những tưởng rằng, những lá bùa này có thể đánh ngã chú Hai, Nhưng không ngờ, thân thể chú Hai nảy ra biến hóa. Chỉ thấy bắp thịt trương lên, trên cổ nổi đầy gân xanh, ra sức xé rách bùa chú trên người.

Chú Hai lập tức thoát khỏi ràng buộc của bùa chú.

Lúc này, Huyền Thanh đạo trưởng hét lớn một tiếng, trong tay lại làm ngục ấn quyết. Theo tiếng chú ngữ phát ra, tất cả tinh đăng trong nhà dường như cũng bị tác động. Bốn mươi chín ngọn tinh đăng “Vù! Vù” bay ra, tạo thành một quả cầu lửa bay về phía chú Hai. Những ngọn tinh đăng này đều được làm từ chú ngữ và bùa chú.

Bị tinh đăng vây quanh, chú Hai phát ra tiếng kêu sợ hãi, không ngừng lấy tay khua, muốn xua tất cả tinh đăng đi. Lúc này, Huyền Thanh đạo trưởng chỉ một cái, toàn bộ tinh đăng đều đập lên người chú Hai. Trên người chú Hai vốn có bùa, trong lúc tinh đăng đập vào, đạo trưởng lại thúc giục pháp thuật, tất cả bùa chú trên người chú Hai bùng cháy rừng rực.

Ánh lửa chiếu sáng cả gian phòng u ám. Chú Hai phát ra những tiếng gào thét thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi và thím Hai sợ đến ngây người. Em gái đã sớm bị dọa ngất đi rồi.

“Đạo trưởng! Xin nương tay! Ông không thể giết chết ông ấy được. Ông ấy không phải là người xấu, chỉ là bị quỷ ám mà thôi. Đạo trưởng, ông hãy cứu lấy ông ấy.” Thím Hai giống như phát điên xông vào nhà. Tôi vội vàng kéo tay bà ấy lại.

“Các ngươi đừng vào. Ta sẽ không giết hắn. Lửa trên bùa chú không phải lửa dương, là âm hỏa do âm linh pháp chú của ta tạo thành. Âm hỏa chỉ có thể đốt âm hàn của ác quỷ, không thiêu chết người.” Huyền Thanh đạo trưởng thấy thím Hai như phát điên xông vào, vội vàng giải thích.

Âm hỏa lục quang u tối vẫn bốc cháy, cùng với âm hỏa bốc cháy, cơ thể chú Hai cũng phát sinh biến hóa. Mặt ông ấy chuyển từ đen sang trắng, dần dần giống sắc mặt người bình thường, Nhưng răng nanh vừa dài vừa nhọn trong miệng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, tuy nhiên cũng ngắn hơn rất nhiều rồi.

Tôi thấy chú Hai không nhúc nhích vội vàng chạy đến.

“Đạo trưởng, chú Hai không sao chứ ạ? Bây giờ, ông ấy thế nào? Ác quỷ đã bị tiêu diệt chưa?” Tôi thực sự lo lắng và sợ có chuyện gì không may xảy ra với chú Hai.

Huyền Thanh đạo trưởng không nói gì, chỉ thấy những những bùa chú đã cháy rụi biến thành một cái lưới lớn màu vàng, mắt lưới giống như được làm từ tơ vàng óng ánh, lưới càng ngày càng chặt. Bị lưới siết chặt, sắc mặt chú Hai dần khôi phục lại bình thường.

Mới vừa rồi còn mặt xanh nanh vàng, bây giờ, chú Hai đã trở lại thành người bình thường như trước.

“Cậu bé, không nên động vào người chú cậu. Hiện tại, bùa chú của ta đã tạo thành một cấm chế. Loại cấm chế này có thể phong ấn linh hồn ác quỷ bên trong. Ác quỷ không thể chạy ra làm việc ác được nữa.” Huyền Thanh đạo trưởng lau mồ hôi trên trán, cầm kiếm gỗ đào nghìn năm lên.

Đạo trưởng dùng sức cắn đứt ngón tay, lấy máu vẽ lên kiếm gỗ đào. Kiếm gỗ đào nghìn năm rung một cái, lập tức trở nên giống như có linh lực.

Đang bị cấm chế vây khốn, chú Hai đột nhiên giật mình, giãy giụa muốn đứng lên. Xem ra, pháp lực của ác quỷ này rất mạnh mẽ. Bùa chú của bốn mươi chín tinh đăng cùng vô số bùa chú thiêu đốt cũng không thể khiến nó khuất phục. Huyền Thanh đạo trưởng thở dài một cái, lắc đầu.

“Chỉ có thể dùng máu của ta tế kiếm!” Nói xong, Huyền Thanh đạo trưởng nhấc kiếm gỗ đào đi về phía chú Hai, đâm mạnh vào vai ông ấy.

Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, không biết chú Hai bây giờ còn sống hay đã chết.

“Ba nó!” Thím Hai vừa khóc vừa lay chú Hai. Nhưng lay thế nào, chú Hai cũng không tỉnh. Thím Hai lấy hai tay che kín bả vai chú Hai, muốn cầm máu, nhưng che thế nào cũng không ngăn được. Thím Hai gào khóc.

“Nhỏ giọng thôi. Bây giờ không thể to tiếng được, nhất định không được để lộ tin tức. Ta nghi ngờ, ác quỷ không chỉ có một, có lẽ, còn có những con khác. Con quỷ này có thể gọi đồng bọn đến trợ giúp.” Huyền Thanh đạo trưởng thần thần bí bí khiến cho da đầu tôi tê dại.

Huyền Thanh đạo trưởng niệm chú, lấy ra một lá bùa giữa không trung.

“Ngừng!” Vừa dứt lời, lá bùa bay về phía bả vai chú Hai, vai chú Hai lập tức ngừng máu.

“Các ngươi cứ yên tâm. Hiện tại, âm hỏa đã làm hao tổn hơn nửa công lực của ác quỷ rồi. Nhưng, nguyên thần của ác quỷ này cũng không bị phong ấn hoàn toàn. Bây giờ, ta sẽ làm phép vây nó ở trong trận.” Huyền Thanh đạo trưởng vừa nói vừa lấy ra một cái túi vải nhỏ, bên trong đựng đầy muối trắng.

Đạo trưởng cầm muối tung khắp phòng. Quỷ sợ muối. Hơn nữa, muối phơi nắng hết ngày này qua ngày khác, quỷ lại càng sợ. Loại này là muối biển đã phơi nhiều ngày, hấ thụ tinh hoa của nhật nguyệt. Quỷ giẫm phải, muối sẽ thiêu đốt chân hắn.

Bị kiếm gỗ đào cắm vào, chú Hai không ngừng co quắp, còn phát ra những tiếng gầm nhẹ, dường như đang cố gắng trốn thoát. Máu vừa ngừng chảy, ông ấy lăn qua lăn lại, lộn một cái muốn xông ra ngoài.

Pháp trận vừa nãy bị phá rồi. Bây giờ, ta phải bày trận mới, không ngờ oán khí của ác quỷ này lại lớn như vậy. Pháp thuật mấy lần trước đều đánh trúng vậy mà cũng không có tác dụng gì.” Huyền Thanh đạo trưởng cau mày nói.

Đạo trưởng lấy ra một sợi dây thừng nhỏ màu vàng, trên dây treo đầy chuông vàng nhỏ. Một đầu sợi dây buộc chặt cổ chú Hai, đầu còn lại cuốn quanh người ông ấy. Sợi dây này không phải dây bình thường. Nó được làm từ tro lá đào, sau đó đem phơi chín chín tám mươi mốt ngày mà thành, bền chắc không gì sánh được. Bất kể là ác quỷ, cương thi đều có thể dùng dây thừng này trói lại.

Đạo trưởng đứng làm pháp sau bàn, cầm kiếm gỗ đào nghìn năm lên, sau đó giơ một lá bùa lên, chĩa về phía quan tài trên đất, nắp quan tài giấy bắn ra ngoài.

“Cậu giúp tôi đặt ông ấy vào đây.” Tôi lập tức hiểu ý, đưa tay túm lấy vai chú Hai. Đạo trưởng dùng một chút lực đem chú Hai bỏ vào quan tài giấy.

Chú Hai bị đặt vào trong quan tài còn không ngừng gầm gừ, cắn môi mình. Đạo trưởng lại móc ra một đồng tiền lớn nhét vào miệng chú Hai. Chú Hai lập tức ngất đi.

Lúc này, thím Hai và em gái đi vào.

“Đạo trưởng, sao lại đem ông ấy vào quan tài? Chẳng lẽ, ông ấy chết rồi?” Thím Hai nhìn vết máu trên đất khóc ô ô. Em gái ở bên cạnh cũng lau nước mắt.

“Bây giờ, ta đang khống chế hắn trong pháp trận này. Cái này gọi là khốn ma trận. Quan tài là vật thuần âm. Ác quỷ nằm trong quan tài sẽ không đả thương thân thể con người. Còn có, ta đã vẽ bùa chú xung quanh quan tài. Bây giờ, hắn có mọc cánh cũng không thoát được. Nhưng, pháp lực của uan tài có hạn, chỉ có thể vây khốn hắn một lúc, muốn tiêu diệt hoàn toàn còn cần một thứ nữa.” Làm đi làm lại nhiều lần, đạo trưởng cũng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, cầm kiếm đào ngồi xuống.

“Rốt cuộc đó là thứ gì ạ?” Tôi không chờ nổi nữa. Thực sự, tôi rất lo lắng cho chú Hai, nếu như trận pháp mất hiệu lực, chú Hai sẽ bị ác quỷ dày vò đến chết mất.

“Đinh trấn hồn.” Đạo trưởng lấy ra một lá bùa trấn nắp quan tài.

“Đinh trấn hồn là cái gì ạ?” Em gái ngơ ngác nhìn đạo trưởng.

“Người sau khi chết sẽ được chôn cất yên ổn. Cất quan nhập thổ thì linh hồn mới có thể yên nghỉ, luân hồi chuyển thế. Đinh trấn hồn cũng chính là đinh dài trên ván quan tài. Tùy theo phong tục tập quán từng nơi, đinh pháp cũng không giống nhau. Nhưng đại khái, đinh này được chia làm hai loại. Một loại dài một thước hai tấc, là loại người dân bình thường hay dùng. Một loại dài ba thước sáu tấc thường dành cho những nhà giàu có. Cả hai loại này đều có một đặc điểm chung là đầu đinh hình vuông, tượng trưng cho trời tròn đất vuông.” Đạo trưởng vừa nói vừa vuốt râu.

“Đinh trấn hồn!” Trong lòng tôi cả kinh, lời nói của đạo trưởng khiến tôi nhớ lại lần tôi cùng chú Hai tới nhà ông chủ Hồng ở Sư Nha Bá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.