Ngược Chiều Vun Vút

Chương 19: Tranh cãi




Nghe nói Lăng tiểu tướng quân rốt cuộc không chịu nổi cái cảnh bà xã nhà mình cứ hở ra một tí là chạy vào cung xem hoa đậu xanh, cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng vào cung nhặt công chúa Vân Nham quăng lên lưng ngựa, tiện đà trở về phủ công chúa. Vốn dĩ phò mã gia dự định muốn nổi đóa, nhưng giằng co trong phòng ngủ một ngày một đêm, cuối cùng phò mã gia vẫn phải cúi đầu xưng thần.

Nghe nói nữ quan Tây Việt kia đuổi theo Long Nguyệt vương gia, sau nhiều lần bái kiến vẫn không được gặp, rốt cuộc cũng chết tâm, mang theo ba vị mỹ nhân đen sẫm mập mạp, gói ghém đồ đạc chân thành trở về Tây Việt.

Nghe nói Lư vương gia Đoàn Vân Trọng hai năm trước tại nơi bướm hoa làm quen với một kỳ nữ, liền chuộc thân cho nàng. Từ đó về sâu Kim Ốc Tàng Kiều, một lòng chung thủy.

Nghe nói Lại bộ Thượng thư Sài Thiết Chu Sài đại nhân cùng với Ngư Trường Nhai vừa được điều nhiệm chức Kinh Triệu Doãn Ngư đại nhân là một đôi đồng tính. Nhưng cũng có lời đồn công bố, thường xuyên có thể trông thấy hai người đó sóng đôi, lởn vởn trong xóm cô đầu ở Kim Phấn Nhai.

Nghe nói trong nội cung, vị mỹ nhân tài nữ Lưu Bạch Ngọc ở Đình La Điện đã bị hoàng hậu nương nương hung ác đáng ghê tởm kia hại chết. ‘Y Lan Thi Tập’ trên thị trường hiện nay, chính là hoàng hậu nương nương vì muốn che dấu chân tướng mà tìm người viết dùm.

Nghe nói, tục bản mới ra của ‘Tù Tâm Nghiệt Duyên’ – ‘Ngược Tâm Nghiệt Duyên’ chỉ là ngụy bản. Tác giả chân chính viết ra ‘Tù Tâm Nghiệt Duyên’ đã phong bút, không sáng tác nữa.

Nghe nói, con gà nhà Khuếch đại má bị con chó nhà Lý đại bá cắn chết.

Nghe nói…

Nếu không có những tin đồn thế này, cuộc sống sẽ nhàm chán cỡ nào – Kim Phượng nghĩ vậy.

Kim Phượng cầm một quyển ‘Y Lan Thi Tập’, mang theo bảy tám cung nhân, tầng tầng lớp lớp tiến đến Đình La Điện. Mang thêm vài người, cũng có thể làm chứng Bạch Ngọc mỹ nhân không chết bởi tay hoàng hậu Hắc Bàn. Lỡ như lúc đến Đình La Điện, Lưu Bạch Ngọc bất cẩn bị bỏng tay hay gì đó, cũng không đến nỗi lan truyền ra ngoài nói rằng hoàng hậu Hắc Bàn mang theo bình nước nóng, nhe rằng cười tưới lên người Bạch Ngọc mỹ nhân.

Kỳ thật, Lưu Bạch Ngọc cũng thật đáng thương. Kể từ ba năm trước hoàng đế bệ hạ nạp phi không thành, cả triều văn võ liền không còn ai dám nhắc đến chuyện nạp phi nữa, mà bản thân hoàng đế bệ hạ cũng cực ít lui tới Đình La Điện. Mọi người trong hậu cung nhao nhao kinh ngạc, đều không thể tưởng được mỹ nhân Bạch Ngọc tài mạo song toàn cũng có ngày thất sủng.

Cho dù là mỹ nhân, trước những lời đồn đãi thì cũng chỉ là nhất thời. Từ từ, người đàm luận về Lưu Bạch Ngọc càng ngày càng ít. Nàng cô độc mà thần bí cư ngụ trong Đình La Điện, không qua lại với bên ngoài. Bên ngoài cũng không có bao nhiêu người đến thăm nàng. Ngẫu nhiên Kim Phượng có đến tặng ít đồ, hai bên cũng không nói gì với nhau.

Nếu không phải ‘Y Lan Thi Tập’ mà Lưu Bạch Ngọc mới viết đầu năm nay được xuất bản, mọi người trên thế giới này có lẽ cũng sẽ hoàn toàn quên lãng nàng.

Lưu Bạch Ngọc đề chữ lên trang bìa của cuốn ‘Y Lan Thi Tập’, động tác ưu nhã nâng sách lên, nhẹ nhàng thổi khô mực nước. Kim Phượng lấy tay chống cằm ngồi đối diện, cảm thấy thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Cung nhân đi theo bước lên bẩm báo: “Mọi thứ mang đến đều đã được sắp xếp xong rồi ạ.”

Kim Phượng gật đầu, tiếp nhận cuốn ‘Y Lan Thi Tập’, liền muốn rời đi. Lưu Bạch Ngọc ở sau lưng nàng gọi theo.

“Khoan đã.”

Kim Phượng đứng lại.

“Tỷ thật sự… không cần mỗi lần đến đây lại mang nhiều đồ như vậy.”

Kim Phượng nghe thế, quay người lại. “Nếu ta không mang đến, khó bảo toàn ngày nào đó sẽ không thiếu sót thứ gì của muội, muội cũng chưa chắc sẽ đến chỗ ta đòi.”

“Có thể phát hành ‘Y Lan Thi Tập’, cũng phải cảm tạ tỷ tỷ.”

“Muội không thích ta, nhưng ta lại thích thơ của muội.”

Lưu Bạch Ngọc không nói gì, một lát lại nói: “Nếu vì áy náy mà tỷ mới làm cho ta những chuyện này, thì không cần phải vậy.”

“…” Kim Phượng cười mỉa, “Ai nói ta cảm thấy áy náy với muội.”

Lưu Bạch Ngọc im lặng.

Kim Phượng thấy nét mặt nàng mang theo một tia oán thương, nhịn không được bèn khuyên nhủ: “Lần trước mẫu thân vào cung lại nhắc đến muội. Nhờ ta khuyên muội xuất cung, tìm người mà gả đi.”

Lưu Bạch Ngọc liếc nhìn nàng. “Ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tìm được người nào tốt lành đây.”

Kim Phượng không nói gì.

Lưu Bạch Ngọc liếc nhìn nàng một cái. “Ta biết rõ, đây đều là tự ta chuốc lấy.”

Kim Phượng tiếp tục không nói gì.

Có đôi khi nàng thật sự muốn tháo mở đầu óc Lưu Bạch Ngọc ra mà nhìn một chút, bên trong đến tột cùng là cái gì. Nhưng có thể yêu thích một người không oán không hối như vậy, cũng là điều khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.

“Ta tin tưởng có một ngày chàng có thể hoàn thành nghiệp lớn như chàng mong muốn. Đến lúc đó, chàng sẽ phá tan tất cả ràng buộc, trở về tìm ta.” Ánh mắt Lưu Bạch Ngọc sáng quắc chiếu thẳng vào mặt Kim Phượng, “Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải là một người xấu. Nhưng tỷ cũng phải thừa nhận, người chàng thích trước sau vẫn là ta, không phải là tỷ.”

“Muội xác định hắn thích muội ư?”

“Trừ phi tỷ có thể làm cho chàng đích thân đến nói với ta một câu, chàng không thích ta.”

Kim Phượng chỉ cảm thấy uất nghẹn ở ngực, nửa ngãy cũng chưa tỉnh lại.

“Ta không cần phải đi làm kẻ xấu như vậy. Muội sẵn lòng chờ, vậy thì cứ chờ đi.”

Nàng thật sự quá rảnh rỗi rồi, nên mới ở đây thao thao bất tuyệt những chuyện không đâu với Lưu Bạch Ngọc.

Có phải là trong mắt của người con gái đang yêu, trên thế giới này cũng chỉ có mình cùng hắn, còn những người khác chỉ là vai phụ để thành toàn cho chuyện tình yêu của mình?

Nếu như có một ngày, nàng cũng sẽ yêu một người, yêu đến mức như vậy, thì thật là đáng sợ.

Từ Đình La Điện trở về, nàng trông thấy một bóng dáng quen thuộc mặc áo bào gấm màu lam từ trong Hương La Điện đi ra, vội vã đi về hướng khác giống như đang đạp trên vòng xe lửa, động tác cứng nhắc, chứng tỏ trong lòng không vui.

Kim Phượng ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi cung nhân bên cạnh: “Đó không phải là… Vân Trọng sao?”

“Đúng là Lư Vương gia.” Cung nhân đáp.

“Này, hắn sao lại đến đây vào lúc này? Hắn phải biết vào thời gian này bản cung luôn không có ở trong Hương La Điện chứ.” Nàng nhìn bóng lưng Đoàn Vân Trọng, cảm giác, như có điều gì đó là lạ. “Chẳng lẽ không tìm được bản cung nên tức giận? Hay là ai trong điện chúng ta đã chọc giận hắn?”

Nàng suy nghĩ một chút, dặn dò cung nhân: “Mau, bắt hắn quay về đây cho ta.”

Cung nhân lĩnh mệnh, vén làn váy đuổi theo.

Kim Phượng không nghĩ quá nhiều, chính mình cất bước vào điện trước. Vừa đi vào phòng khách, liền trông thấy Phong Nguyệt đang đứng đờ đẫn một mình trong sảnh, không biết suy nghĩ cái gì.

“Phong Nguyệt?”

Ánh mắt Phong Nguyệt tan rã, một hồi lâu mới tập trung lại trên người Kim Phượng. Nàng mờ mịt nhìn Kim Phượng hồi lâu, đột nhiên trong hốc mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt nước mắt to tròn.

“Nương nương!” Nàng bổ nhào vào người Kim Phượng, vùi mặt lên bờ vai Kim Phượng, gào khóc thảm thiết.

“Chuyện… chuyện này là thế nào?” Phong Nguyệt chưa bao giờ có biểu hiện này, Kim Phượng bị nàng hù dọa đến mức đầu óc trống rỗng.

“… Nương nương…” Phong Nguyệt chỉ lo rơi lệ, cũng không nói là nguyên nhân gì.

Kim Phượng nhức đầu, chỉ cảm thấy nước mắt của Phong Nguyệt thấm ướt sa y của nàng, sa y cứng rắn dính lên đầu vai, khó chịu vô cùng. Nàng vỗ nhẹ vào lưng Phong Nguyệt. “Đừng sợ, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói ra. Bản cung sẽ giải quyết cho ngươi. Ai dám khi dễ Phong Nguyệt cô nương, đệ nhất hồng nhân trước mặt Hoàng hậu nương nương? Không cần cái mạng nữa à?”

“Nương nương…” Phong Nguyệt thay đổi tư thế cho thoải mái, vừa khóc vừa cọ cọ.

“Chuyện đó… Phong Nguyệt, ngươi cứ nói ai bắt nạt ngươi đi, bản cung sẽ đánh cái mông của hắn?”

“Nương nương!” Phong Nguyệt phẫn nộ rồi, từ trên người Kim Phượng ngẩng đầu lên, dùng sức lau nước mắt. “Nương nương lại nói đùa! Ngay cả khóc cũng không cho người ta khóc ngon lành một lúc!”

Kim Phượng bất đắc dĩ, đành phải vươn hai tay ra. “Được được được, ngươi khóc đi. Bản không nói gì nữa đâu…” Làm nương nương làm thành như vậy, thật sự là mệnh khổ.

Lúc này, cung nhân được phái đi đuổi theo Đoàn Vân Trọng trở lại bẩm báo: “Nương nương, Lư vương gia nói ngài ấy không có chuyện gì cần phải quay lại. Lư vương gia còn nói…” Nói đến đây, cung nhân lại trở nên lúng túng.

“Còn nói cái gì?”

“Lư vương gia còn sai nô tỳ trở lại nói với nương nương… Ngài ấy muốn đi Nghi Xuân Viện!”

“Cái gì?” Kim Phượng há lớn miệng, không thể tin được vào tai mình.

Phong Nguyệt nghe đến đó, càng khóc dữ dội hơn.

“Nghi Xuân Viện?” Hoàng hậu nương nương nổi trận lôi đình. “Đi cái miệng mụ nội hắn đó!”

Một tiếng cảnh báo vang dội trong đầu Phong Nguyệt cùng các cung nhân. Mỗi khi hoàng hậu nương nương bắt đầu phát ra những lời kiểu như ‘Cái miệng mụ nội hắn’, có nghĩa là chuyện rất nghiêm trọng, hoàng hậu nương nương rất tức giận.

“Đến Nghi Xuân Viện chẳng lẽ là chuyện vinh quang lắm sao? Hắn gạt hoàng thượng cùng hắn đến đó, bản cung còn chưa tính sổ với hắn đâu!” Kim Phượng tức giận đến mức toàn thân run rẩy. “Bản cung… bản cung… bản cung lần này sẽ không tha cho hắn!”

Là ai đã nói Đoàn Vân Trọng hai năm nay đã bớt phóng túng? Bớt phóng túng cái miệng mụ nội hắn đó!

“Nương nương…” Một cung nhân khác cũng khóc lên. Chẳng lẽ nương nương không biết, cái miệng mụ nội của Lư vương gia cũng là cái miệng mụ nội của hoàng đế bệ hạ a!

Đang lúc huyên náo, tiếng khóc của Phong Nguyệt lại một lần nữa rống lên.

“Nương nương! Ngài ấy… ngài ấy muốn đi Nghi Xuân Viện!”

“Đúng vậy, hắn rõ ràng…” Nói được một nửa, Kim Phượng sửng sốt.

Đoàn Vân Trọng muốn đến Nghi Xuân Viện, tại sao còn sai cung nhân về truyền lời cho nàng? Trừ phi, lời này căn bản không phải là truyền cho nàng. Nếu đã không phải là truyền cho nàng, vậy còn có thể truyền lại cho ai?

Ánh mắt hồ nghi của Kim Phượng rốt cuộc rơi xuống người Phong Nguyệt.

Từ trước đến giờ, mỗi lần Phong Nguyệt nhìn thấy Đoàn Vân Trọng đều giống như chuột thấy mèo. Cũng chính bởi vì như vậy, mỗi lần Đoàn Vân Trọng đến Hương La Điện đều cố gắng trêu chọc Phong Nguyệt một phen, từ đó không để cho nàng ta sợ hãi mình nữa. Chẳng lẽ cũng bởi vì như vậy, hai người liền lén lút tư tình?

Nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của Đoàn Vân Trọng, Phong Nguyệt vừa rồi lại khóc thành mít ướt, chắc hẳn hai người đã xảy ra mâu thẫu. Đoàn Vân Trọng cố ý truyền lời là để chọc tức Phong Nguyệt đây mà.

Kim Phượng đột nhiên có chút mê muội.

Giờ phút này rõ ràng là giao mùa giữa hạ và thu, vì sao khắp nơi đều là ý xuân dào dạt?

Đang lúc hao tổn tâm trí, cung nhân lại báo có Tiểu Tôn Tử ở Hiên La Điện cầu kiến.

“Tiểu Tôn Tử? Không phải là nên tùy giá bên cạnh hoàng thượng sao?”

Tiểu Tôn Tử sợ hãi bước nhanh vào quỳ xuống, nhưng không nói lời nào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Kim Phượng dò xét sống lưng run rẩy của Tiểu Tôn Tử, mơ hồ dự đoán đã có chuyện gì xảy ra.

“Nương nương!” Cái trán của Tiểu Tôn Tử dập xuống đất, kêu vang. “Hoàng thượng đã thông báo, những lúc ngài ấy không có ở trong cung, xảy ra bất cứ chuyện gì chỉ được đến tìm nương nương…”

Trong lòng Kim Phượng vừa động, nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn. “Hoàng thượng không ở trong cung?” Lúc này đã là canh hai rồi, hoàng thượng không ở trong cung thì ở đâu?

“Nương nương… ngày thường vào giờ này hoàng thượng đã hồi cung, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy trở lại, tiểu nhân sợ rằng…không biết có xảy ra chuyện gì hay không…” Giọng nói Tiểu Tổn Tử đều phát run, mồ hôi túa ra trên trán, nhỏ từng giọt xuống dưới.

Kim Phượng im lặng thật lâu, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Tiểu Tôn Tử, chắc hẳn ngươi phải biết hoàng thượng ngày thường xuất cung đều sẽ đi đến đâu.”

Tiểu Tôn Tử ngập ngừng một hồi lâu, rốt cuộc phun ra ba chữ. “Nghi Xuân Viện.”

Lại là Nghi Xuân viện.

Đoàn Vân Chướng đã từng đến Nghi Xuân Viện, điều này nàng biết. Nhưng không biết từ đó về sau, hắn lại còn đi thêm mấy lần.

Hôm nay đi dạo thanh lâu, dạo đến mức chuốc lấy phiền toái. Đoàn Vân Chướng quả thật lợi hại.

Nàng than một tiếng, nói với Phong Nguyệt. “Nín đi. Nghi Xuân Viện đó, chẳng lẽ bọn họ đi được còn chúng ta thì đi không được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.