Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 50: Hạnh phúc của anh và em (1)




Sân vườn sáng mùa hạ đầy mát mẻ, ánh sáng chan hoà, cây cối xanh biếc. Thỉnh thoảng vài tiếng chim hót lanh lảnh như chuông ngân cất lên, tăng thêm sức sống cho khung cảnh yên tĩnh. Đây vốn dĩ nên là thời khắc tươi đẹp…

“A a! Thân ái tha cho ta đi! Lần sau ta không dám nữa!”

“Lần sau? Hừ, ngươi còn tưởng có lần sau ư?”

“Dận bảo bối, cẩn thận đừng làm bị thương nguồn tính phúc của vợ chồng nhà ta a!”

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ngươi đứng lại cho ta!”

“Thân ái đừng kích động như vậy được không, cẩn thận thân thể của ngươi!”

“Mộ – Quân – Duệ! Ngươi còn nói thêm một chữ nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”

“Đánh là thương, mắng là yêu. Thân ái, ngươi yêu ta như vậy, vi phu thật hết sức cảm động!”

“Vậy thì tiếp nhận tình yêu mãnh liệt của ta nè!”

“Trời ạ! Mưu sát chồng kìa!”



“Rắc”

Tình hình hỗn loạn vì một âm thanh đột nhiên vang lên mà tạm dừng.

“Gãy rồi…”

“Đến đây, ta giúp ngươi nối xương”

Một buổi sáng tươi đẹp, sung mãn và đầy sức sống.



“Ai da, nhẹ chút”

“Ngươi có phải nam nhân hay không, câm miệng cho ta!”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng động tác trên tay vẫn nhẹ hơn.

Dận chỉ hơi sơ ý một chút, hai người chỉ hơi vô tâm một chút, thế mà đã làm gãy tay Mộ Quân Duệ, tạo thành tình huống lưỡng bại câu thương hiện tại. “Ta có phải nam nhân hay không chẳng lẽ ngươi không biết? A a, nhẹ, nhẹ chút!”

“Hừ!”

Đã qua buổi trưa, cánh cửa gỗ ngăn ánh nắng mặt trời hắt vào, bên trong triền miên ngọt ngào, bên ngoài thủ vệ mồ hôi đầm đìa.

“Dận”

“Hử?”

Đổi một tư thế thoải mái, gối đầu lên đùi ai kia, Dận chậm rãi nhắm mắt, miễn cưỡng đáp.

“Ngươi định làm thế nào?”

“Làm thế nào là làm thế nào?”

“Đừng có ba phải cái gì cũng được như vậy”. Bàn tay trắng trẻo của Mộ Quân Duệ búng lên trán kẻ đang gối đầu trên đùi mình.

“Ai, Duệ, ngươi lúc nào thì trở nên quanh co lòng vòng như vậy?”

“Ha ha, ngươi thông minh quá cũng khiến ta phiền lòng”. Mộ Quân Duệ cười, tiếp tục nói. “ta phải về Ô Phương quốc một chuyến, nghe nói lão hoàng đế sắp chết. Cháu trai của ngươi và Cô Nguyệt sẽ không khinh địch mà buông tha chúng ta, chí ít ta phải vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta mà tìm một chỗ dựa vững chắc a!”

“Duệ, còn nhớ trao đổi giữa chúng ta lúc hợp tác không?”

“Đế vị ư? Ha ha. Thứ đồ vật này chẳng qua là để giết thời gian thôi, từ lúc bắt đầu mục tiêu của ta chính là ngươi”. Mộ Quân Duệ lộ ra ánh mắt yêu thương. Ngồi ở địa vị cao rất khó tránh được cô đơn, dù được trăm ngàn người sùng bái, nhưng đoạt được hết thảy thì đột nhiên sẽ cảm thấy trống rỗng.

“Thật vinh hạnh”

Dận trợn mắt nhìn Mộ Quân Duệ, cười nói. “Ngươi sẽ vì ta từ bỏ đế vị sao?”

Mộ Quân Duệ thản nhiên cười. “Không, ta sẽ vì ngươi đoạt được đế vị”

Vĩnh viễn cũng đừng hi vọng xa vời vào kẻ địch của ngươi. Cho dù là người tốt, khi trở thành kẻ địch rồi thì đến cuối cũng vẫn là kẻ địch. Nhân từ với kẻ địch là huỷ diệt chính mình, chỉ có kẻ yếu đuối mới cầu xin sự nhân từ ấy. Đáng tiếc, sư tử sẽ không bao giờ kết bạn với thỏ. Thắng làm vua, mà thua thì làm giặc.

Nhớ kĩ nhé! Đây là chọn lọc tự nhiên. Chỉ cần ngươi hiểu rõ rốt cuộc ai là kẻ địch của mình.

Dưới sự bảo vệ của Dận, ngày thứ hai Mộ Quân Duệ trở lại Ô Phương quốc bèn lợi dụng Bích Sơn Nguyệt gặp được lão hoàng đế đang bệnh tình nguy kịch. Đối với Mộ Quân Duệ mà nói, đối phó một lão già gần đất xa trời là vô cùng đơn giản. Vậy nên hiện tại đành phải quay làm lại việc xấu như xưa.

Mộ Quân Duệ nằm nghiêng trên chiếc ghế dài trong căn phòng thắp mùi xạ hương, tỉ mỉ ngắm nhìn chiếc nhẫn kì lạ trên tay. Hắn toát ra vẻ tà tứ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ngọc Diệp đứng bên cạnh không biết vì sao sau một chuyến đi mà chủ nhân của mình giống như biến thành người khác, như tử thần vừa tỉnh giấc, mang khí phách bức người đáng sợ…

“Hiện nay ai là người có thế lực nhất trong triều?”

Thanh âm biếng nhác như một con sư tử, lại trầm thấp đến thấu xương.

“Thái tử và Định quốc tướng quân nắm giữ thế lực lớn nhất trong triều, còn có An quốc vương nắm giữ vùng biên cảnh…”

Lẳng lặng nghe xong Nghê Thường báo cáo, Mộ Quân Duệ hỏi. “Thuốc lần trước ta bảo ngươi chế đã xong chưa?”

“Đợt thứ nhất đã xong rồi”

Vươn tay cầm lấy chiếc hộp màu đen nho nhỏ Nghê Thường đưa lên, Mộ Quân Duệ mở nắp, dùng ngón tay khẩy qua, xem một chút, hài lòng mỉm cười. “Tuy chỉ có thể tinh chế thành thuốc phiện, nhưng chất lượng coi như cũng được”

“Chủ tử, thứ màu đen này là cái gì vậy?”

“Thứ này rất kì diệu, ha ha. Ngọc Diệp, ta nghe nói Định quốc tướng quân có sở thích hút thuốc lào, chiếc hộp này ngày mai ngươi giúp ta đưa đi Định quốc phủ, thuận tiện thỉnh hắn đến Hàm Lâm cung của ta một chuyến”

“Chủ tử không sợ đắc tội Định quốc tướng quân sao? Ngay cả Thái tử cũng không dám đối xử với hắn như vậy, cho tới nay còn chưa ai dám để Định quốc tướng quân tự mình đến gặp…”

“Hắn sẽ tới, ha ha”

Những kẻ ngang ngược kiêu ngạo, không thể không loại trừ!

“Chủ tử, Bích Sơn Nguyệt phải xử lý thế nào đây?”

Bây giờ Nghê Thường đã hoàn toàn thuần phục Mộ Quân Duệ.

“Hừ! Nàng còn chỗ hữu dụng, tạm tha cho nàng”

Ta rất ghét những kẻ tự chủ trương a!

“Các ngươi đi xuống đi, mang đám tử tù vào”

“Vâng”

Tuy không biết chủ nhân cần đám tử tù chuyên làm chuyện ác này làm gì, nhưng bọn họ không hề dị nghị mà lui xuống. Căn phòng âm u chỉ còn lại nam nhân quỷ dị cùng một đám ác nhân tội lỗi đầy mình…

………………………………………………………………..



Lời Translator:

Duệ Duệ đã chính thức lập nghiệp nuôi vợ rồi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.