Ngược Anh Trong Giấc Mơ

Chương 34




Chiều hôm sau, Hoắc Minh Hiên vừa đón Thiên Dục về, khi xe chạy đến cửa thì vô tình phát hiện trên cửa có treo một tấm bảng nhỏ bằng gỗ. Thắc mắc không biết trên đó viết gì, anh liền giẫm chân phanh lại.

Thiên Dục nhìn theo ánh mắt của cha, dĩ nhiên cũng phát hiện ra tấm bảng này. Mở cửa xe ra, cậu nhóc lon ton chạy đến đọc chữ trên bảng gỗ.

Cậu nhóc bây giờ đã học được không ít chữ, nên khi Hoắc Minh Hiên bước tới đã nghe thanh âm đáng yêu của con trai đọc to từng tiếng: "Nhà, của, Hoắc, Hạ."

Mấy chữ "Nhà của Hoắc Hạ" viết bằng bút huỳnh quang tỉ mỉ, xung quanh còn được trang trí hoa lá xinh đẹp và trái tim hồng.

Ánh mắt của cậu nhóc lập tức sáng ngời, nói: "Đây là do mami viết sao? Mami về rồi!" Dứt lời, hai chân nhỏ vô cùng phấn khởi chạy về phía cửa lớn.

Hoắc Minh Hiên nhìn mấy chữ này cũng ngây ngẩn cả người.

Nhà của Hoắc Hạ, cha con họ Hoắc và Hạ An An.

Những kí tự và hoa lá trên tấm bảng như tỏa ra một luồng sáng ấm áp, Hoắc Minh Như chợt cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

Anh dừng xe xong, đi vào cửa chính, nhìn thấy hai mẹ con đang ngồi cạnh bàn ăn. Hạ An An lấy thứ gì đó trong chiếc giỏ lớn ra, giải thích với cậu nhóc: "Đây là ly uống nước, cái này của con, cái này của mami, cái kia là của papi. Ly súc miệng cũng cùng một kiểu, chúng ta mỗi người một cái. Còn có, chén ăn cơm. Phải rồi, mami còn mua áo ngủ gia đình. Áo của Thiên Dục và papi, mami đã đặt trong tủ rồi. Kiểu áo ngủ giống nhau như đúc nha. À còn tất nữa, mami cũng mua tất đôi cho Tiểu Dục nữa nè."

Cậu nhóc hưng phấn chớp mắt, vì kích động, nên nước da trắng mịn trên khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ, đáng yêu vô cùng: "Vậy sau này con có thể cùng mami và papi mặc đồ giống nhau?"

Hạ An An nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của con trai: "Đương nhiên, Thiên Dục có vui không nào?"

Cậu nhóc lập tức gật đầu mạnh như băm tỏi: "Vui chết đi được ấy ạ!"

Hạ An An bị con trai chọc cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ một cái. Trong lúc vô tình, cô bắt gặp Hoắc Minh Hiên đang đứng ở cửa. Hạ An An liền nở nụ cười dịu dàng, cầm một cái chén quơ quơ về phía anh: "Anh mau tới xem có thích hay không."

Hoắc Minh Hiên bước chân dài đi tới. Thiên Dục thấy cha tiến đến thì hưng phấn giải thích: "Papi xem nè, chén này của papi, chén kia của con, còn đây là chén của mami."

Ba cái chén có hình dạng giống nhau, chỉ khác hoa văn một chút. Trên mỗi cái chén đều có vẽ hình người đơn giản. Chén có hình bé trai không vẽ cụ thể thân người, trên đầu có ba cọng tóc nhỏ, Thiên Dục nói đó chính là mình.

Nhìn vẻ hớn hở của con trai, trong lòng anh thầm gào thét, không cách nào chấp nhận hình vẽ mình lại xấu như thế.

Trên hai chiếc chén còn lại, hình vẽ thật sự xấu tệ. Thân người nhỏ hơn so với hình vẽ Thiên Dục một chút. Hình của Hạ An An, ba cọng tóc nhỏ đã biến thành ba sợi tóc dài.

Hạ An An trưng vẻ mặt muốn được khen ngợi nhìn anh: "Có đẹp không anh?"

"Ừ." Anh đưa ra đánh giá một cách vô cùng trái lương tâm.

Ăn cơm tối xong, Thiên Dục liền về phòng rửa mặt rồi nóng lòng mở tủ ra. Quả nhiên, bộ quần áo ngủ mới tinh đang nằm ngay ngắn trong đó. Vội vàng thay đồ, cậu nhóc chạy ra khỏi phòng thì bắt gặp Hạ An An cũng đã thay xong quần áo ngủ.

Đúng là kiểu dáng giống nhau như đúc. Cậu nhóc không kiềm được phấn khởi, dạo một vòng trước mặt Hạ An An, hỏi: "Thế nào ạ mami? Mami thấy con mặc có đẹp không?"

Bộ quần áo ngủ màu xanh da trời, trên áo được thêu những ngôi sao. Áo ngủ mặc vào người Thiên Dục rộng thùng thình, khiến cậu nhóc càng nhìn giống một viên thịt nhỏ, đáng yêu chết đi được.

Hạ An An kiềm lòng không đặng, bước đến ôm hôn viên thịt nhỏ: "Đẹp lắm, đẹp vô cùng, mami bị con mê hoặc rồi."

Cậu nhóc nghe mẹ nói vậy, lập tức cười vui vẻ: "Mami mặc cũng rất đẹp nha."

Hai mẹ con vừa tíu tít nói chuyện, vừa đi xuống lầu. Hoắc Minh Hiên đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí, vô tình nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ bước xuống. Hai mẹ con mặc quần áo đôi, dù bộ quần áo này không đẹp cho lắm nhưng lại tạo cho anh một cảm giác rất đỗi ấm áp.

Hoắc Thiên Dục tới phòng khách thì liền trèo lên người Hoắc Minh Hiên. Hoắc Minh Hiên thấy cậu nhóc khó nhọc trèo lên, đưa tay ra đỡ một cái. Thiên Dục cuối cùng cũng trèo thành công vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, chớp mắt nói: "Papi cũng thay quần áo ngủ đi."

"Ừm." Anh nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt lại lần nữa rơi vào quyển tạp chí.

Cậu nhóc thấy cha không thèm nhìn mình, lập tức buồn chán, leo khỏi người anh rồi chạy về phía mẹ. Quả nhiên, mami vẫn là nhất. Papi chẳng thú vị gì hết.

Người cha bị con trai chán Hoắc Minh Hiên, trong lúc vô tình bắt gặp hai mẹ con vui đùa ẩm ĩ. Nhìn hai người thật ấm áp, thật tình cảm, còn anh thì...

Chẳng biết từ đâu đột nhiên vù vù thổi đến người anh một cơn gió lạnh.

Cảm giác bị cô lập này thật sự rất không thoải mái. Hoắc Minh Hiên thả quyển tạp chí xuống, xoay người chạy lên lầu. Hạ An An thấy vậy, liền hỏi: "Anh đi ngủ à?"

"Đi tắm."Anh chồng mặt lạnh buồn bực vứt lại một câu.

Hạ An An nhíu nhíu mày liễu, người đàn ông này lại bị gì nữa đây? Chẳng lẽ cô và Thiên Dục đùa giỡn ồn ào quấy rầy anh sao?

Thiên Dục thấy mẹ có vẻ buồn, lập tức nhỏ giọng an ủi: "Mami đừng giận nha. Papi tháng nào cũng có những ngày kì cục như vậy, thành thói quen rồi ấy."

À...

Hạ An An bị giải thích của con trai chọc cười, nhéo mặt nhỏ một cái. Những lời này mà lọt vào tai Hoắc Minh Hiên thì chắc chọc anh tức điên mất.

Nghĩ đến bộ dạng tức giận của anh, Hạ An An bất giác mỉm cười.

Hoắc Minh Hiên sau khi tắm xong liền về phòng mở tủ, nhìn thấy bộ quần áo ngủ nằm gọn bên trong.

Không phải con nít vậy chứ!

Đấu tranh tâm lý mãnh liệt một hồi, Hoắc Minh Hiên mới có thể mặc bộ quần áo vào. Nhìn người trong gương, anh suýt nữa thì không nhận ra chính mình.

Gương mặt lạnh lùng cao ngạo trước sau không đổi của anh, đúng, chính là gương mặt ấy, phối hợp với bộ quần áo in hình hoạt hình này trông thật rất đỗi ba chấm...

Sao anh lại phải mặc bộ đồ này cơ chứ?!

Lúc Hạ An An đang ôm Thiên Dục trong lòng, dạy cậu nhóc đọc truyện cổ tích thì vô tình phát hiện anh bước xuống cầu thang.

Cô nhất thời ngây ngẩn cả người!

Thiên Dục thấy mẹ đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn lại theo ánh mắt của mẹ hướng lên lầu. Sau đó, cậu nhóc phát hiện người cha luôn cao ngạo lạnh lùng của mình đang mặc bộ quần áo ngủ có in hình những ngôi sao bước từ cầu thang xuống.

Hoắc Thiên Dục chợt nghĩ, mình bị hoa mắt rồi!

Mí mắt Hạ An An không nhịn được mà khẽ giật giật, cô không thể tưởng tượng nổi, thì ra papi của Thiên Dục khi mặc quần áo ngủ cô mua sẽ trông như thế này đây.

Quá mức kì lạ rồi, kì lạ đến nỗi cô không cách nào nhìn thẳng vào anh được.

Chưa hết, do tay anh quá dài nên bộ áo ngủ mặc trên người anh nhìn giống áo tay lở và quần lửng hơn. Dù anh vẫn duy trì vẻ lạnh lùng ngày thường, tự nhiên bước đến ghế sô pha ngồi xuống, nhưng mà...

Loại quần áo này hoàn toàn phản bội lại vẻ tao nhã của anh, mặc kệ anh cố gắng bình thường thế nào, nhìn anh vẫn có cảm giác giống bệnh nhân tâm thần.

Hạ An An muốn cười.

Hoắc Thiên Dục cũng muốn cười.

Sau một hồi kiềm chế, rốt cuộc hai mẹ con không nhịn được nữa mà bắt đầu ôm bụng ha ha. Hạ An An cười đến nỗi nói không ra hơi: "Phải rồi... Minh Hiên à, xin lỗi anh. Hình như em mua quần áo hơi nhỏ cho anh rồi, ha ha ha..."

"Ha ha ha ha..."

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười giòn tan chẳng mấy chốc mà lan tỏa khắp ngôi nhà. Lúc này, nội tâm của người đàn ông bình tĩnh là anh cũng đang sắp chịu hết nổi rồi...

Vốn vì muốn hòa hợp với hai mẹ con họ nên anh mới chấp nhận thay bộ đồ này, lại không nghĩ rằng bọn họ nỡ lòng cười nhạo anh như vậy!

Anh thực sự muốn hét lên, vì cái gì mà anh phải mặc bộ đồ kì dị này cơ chứ!!

Mặc dù trong lòng thầm gào thét, nhưng anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên như cũ, tiếp tục đọc tạp chí như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, anh còn bình lĩnh nói một câu: "Ừ, lần sau nhớ mua size lớn hơn."

Đáp lại anh là...

"Ha ha ha ha..."

"Ha ha ha ha..."

Khóe miệng Hoắc Minh Hiên khẽ giật giật, thật muốn đóng gói hai mẹ con này lại mà!

Hôm sau, khi Hoắc Minh Hiên từ trên lầu đi xuống, Hạ An An và Hoắc Thiên Dục đã ngồi dưới bàn ăn. Bình thường, chào buổi sáng xong, Hoắc Minh Hiên sẽ ngồi trên sô pha xem tin tức, hai mẹ con thì cắt bánh mì và phết sữa. Nhưng hôm nay anh vừa xuất hiện, hai người này lại chẳng hề kiêng nể thì thầm tai nhau, thỉnh thoảng còn len lén cười anh.

Chân mày anh khẽ cau lại, thầm đoán chắc hai người kia đang cười chuyện anh mặc bộ đồ ngủ tối hôm qua.

Hoắc Minh Hiên cảm thấy tức giận đến mức muốn giết người.

Vị boss bị cười nhạo này thật sự ăn sáng cũng không yên.

Sau khi ăn, Hoắc Minh Hiên cùng Hoắc Thiên Dục, nhỏ thì đi học, lớn thì đi làm. Hạ An An rảnh rỗi, liền đến sâu sau tưới hoa. Sân sau rất lớn, bên trái là vườn rau, bên phải là hoa cỏ. Vườn rau bên trái chủ yếu do dì giúp việc chăm sóc, còn Hạ An An phụ trách hoa cỏ bên phải.

Hoa hướng dương, thiên lý, linh lan, dâm bụt, thủy tiên và một số loại hoa khác được trồng ở giữa, những viên đá xanh được rải khắp đường đi trong vườn, giúp cô có thể dễ dàng bước lên tưới nước, bón phân.

Hạ An An mở vòi nước, cẩn thận rắc nước vào giữa vườn hoa. Vô tình bắt gặp người đang đứng trước cửa ra vào khu vườn, cô nhất thời giật mình.

"Anh không phải đi làm sao? Hay là anh quên mang đồ gì?"

"Hôm nay anh không phải đi làm." Anh hờ hững đáp.

"?"

"Anh nghỉ bù hai ngày của tuần trước, hôm nay bắt đầu."

"À ra vậy." Hạ An An đăm chiêu gật đầu, vậy là anh chở Thiên Dục đi học xong liền về nhà? Không đi làm cũng không thèm báo trước tiếng nào, người này cũng thật là...

Đang lúc suy nghĩ, ngón tay giữ vòi nước của cô bất giác nới lỏng. Lực nước mạnh lên, liền bị bắn ra ngoài, tung tóe văng khắp nơi.

Hạ An An trong một thoáng không đề phòng, trở thành người đứng mũi chịu sào.

Khi cô phục hồi tinh thần sau một hồi hốt hoảng thì quần áo đã ướt hơn một nửa.

Hoắc Minh Hiên cau mày nhìn cô, vội vàng đến tắt nước, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Hạ An An trưng vẻ mặt tội nghiệp, như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì, mở to đôi mắt tròn ngấn nước, lên tiếng: "Không sao, đều tại em tay chân vụng về."

Nhìn người nào đó ướt như chuột lột, anh bất đắc dĩ thở dài. Hạ An An cứ nghĩ anh sẽ trách mắng cô hậu đậu, nào ngờ anh chẳng những không nói lời nào mà trực tiếp ôm cô lên lầu.

Hạ An An: "?"

Cô kinh ngạc một hồi, lấy lại tinh thần cứng đờ cử động trong ngực anh, yếu ớt nói: "Em... Em tự đi được."

Anh không để ý tới lời cô, rất nhanh đã ôm cô tới phòng. Sau khi đặt cô xuống, anh liền mở tủ lấy quần áo cho cô.

Lấy chiếc váy hở vai lần trước cô mua, anh vừa đưa vừa lên tiếng: "Em mau thay đi kẻo cảm."

Không những không trách mắng, ngược lại anh còn đối xử với cô chu đáo như vậy, Hạ An An không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, giơ tay nhận quần áo. Đang định thay ra, không ngờ chiếc túi bên tủ quần áo, do bị lực lúc nãy Hoắc Minh Hiên mở cửa tủ tác động mạnh nên lạch cạch rơi xuống đất. Hạ An An nhìn thấy vật rớt ra từ trong túi, lập tức sợ hãi, vội vàng định cầm lên thì Hoắc Minh Hiên đã nhanh tay hơn một bước.

Hạ An An nuốt nước miếng.

Khi Hoắc Minh Hiên cầm lấy vật rớt dưới đất lên thì sắc mặt liền cứng đờ.

Trên tay anh là chiếc áo ngủ màu xám gần như trong suốt và chiếc quần lót chữ T gợi cảm thiếu vải...

Hạ An An hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, vội vàng bước đến muốn lấy đồ lại. Nhưng, Hoắc Minh Hiên phản ứng nhanh lẹ, khi cô chưa kịp làm gì thì đã bị anh ra hiệu "Không được."

Anh chau mày, thâm thúy nhìn cô: "Mấy cái này... là em mua?"

Khuôn mặt Hạ An An liền đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Mấy thứ quần áo này, cô chỉ dám mua chứ không dám mặc. Vốn định cất đáy tủ, lại không ngờ bị anh phát hiện.

Anh sẽ nghĩ cô thế nào? Anh có nghĩ cô là một cô nàng dâm đãng, rất vô sỉ, rất bỉ ổi không?

Hạ An An thực sự muốn khóc thét lên được, trơ mắt nhìn anh giơ quần áo lên, vừa nức nở vừa cầu xin, nói: "Anh trả cho em trước đi."

Người nào đó không thèm để ý tới lời cô, thấy cô bước đến, anh liền giơ quần áo lên cao: "Em mua mấy thứ này làm gì?"

Hạ An An gấp gáp đến nỗi mắt đỏ hồng, thẹn quá hóa giận, cô nghiến răng nghiến lợi đáp: "Mau trả cho em!"

Hoắc Minh Hiên thấy cô thật sự tức giận, không trêu cô nữa, trả quần áo lại cho cô. Hạ An An lập tức nắm chặt, giấu chúng trong tay.

Hoắc Minh Hiên vòng tay trước ngực, thản nhiên nhìn người con gái đang luống cuống nắm chặt quần áo lót trong tay. Hôm qua, vì mặc bộ đồ đó mà anh bị mẹ con họ cười nhạo, rốt cuộc bây giờ cũng an ủi được một chút. Một hồi sau, anh tinh quái lên tiếng: "Không phải em mua là để mặc cho anh xem đó chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.