Ngưng Sương Kiếm

Chương 9: Thần bí lão nhân ủy trọng nhiệm




Sương đêm dày đặc buông xuống, thấm qua y phục mát lạnh. Một cơn gió đêm, nhè nhẹ thổi qua, mái tóc dài đen nhánh của Lộ Ánh Tịch theo gió tung bay.

Đứng dưới hành lang có mái hiên trước điện, nàng chợt chần chừ. Nếu tối nay không xảy ra biến động nào, vậy nàng tới Thần Cung, chẳng khác nào tự mình bày tỏ yêu thương nhung nhớ với Hoàng đế?

Đang suy tư, khóe mắt nàng thoáng lướt thấy một bóng dáng yểu điệu đang lấp ló cuối hành lang bên trái. Nàng ta hình như vô cùng lưỡng lự, núp phía sau cột nhà, bước tới bước lui quanh quẩn một chỗ.

Thị lực của Lộ Ánh Tịch rất tốt, chỉ nhìn một góc ống tay áo cung trang là đã biết là ai. Sao Hàn Thục phi lại ở đây? Lẽ nào… chuyện thích khách thật sự có liên quan tới nàng ta?

Một đội thị vệ tuần tra đang đi tới bên đó, phát hiện Hàn Thục phi. Lộ Ánh Tịch liền ẩn thân trong bóng tối dưới mái hiên, yên lặng quan sát mọi chuyện bên ngoài.

“Thục phi nương nương, Hoàng thượng đã đi nghỉ. Xin nương nương đừng đứng đây nữa.” Thống lĩnh thị vệ vừa chắp tay cúi chào vừa nói.

Chỉ nghe thanh âm Hàn Thanh Vận giống như túng quẫn nên cả giận nói: “Không phải Bản cung đang chuẩn bị đi sao.”

Thị vệ kia cung kính mà lạnh lùng nói: “Ty chức đi căn dặn thái giám chuẩn bị kiệu.”

“Khỏi cần!” Hàn Thanh Vận phất tay áo, khẩu khí không vui. Chẳng qua tâm tình nàng ta bực bội không yên, muốn xin ý kiến từ Hoàng thượng, nhưng lại sợ mất mặt, mới đi đi lại lại chỗ này. Bây giờ lại bị bọn thị vệ nhìn thấy, giống như nàng ta đang lén la lén lút làm chuyện mờ ám khuất tất vậy!

“Ty chức cung tiễn Thục phi nương nương.” Đám thị vệ không liếc dọc liếc ngang, bình ổn hành lễ.

Hàn Thanh Vận xoay người, đang muốn bước đi, nhưng đúng lúc này, lại phát sinh biến cố!

Trong đêm tối, vài bóng đen lờ mờ bay xuống từ mái điện, cầm trong tay nhưng thanh kiếm sắc bén, nhào thẳng vào bọn thị vệ!

Lộ Ánh Tịch giật mình, quả nhiên không ngoài dự đoán của sư phụ, tối nay không ổn.

Hàn Thanh Vận bị dọa, sắc mặt trắng bệch, nhưng dù sao nàng ta xuất thân từ nhà võ nhiều đời, liền trấn tĩnh lại, cấp tốc rời khỏi vòng chiến, cất giọng hô to: “Có thích khách! Có thích khách! Người đâu mau tới đây!”

Lộ Ánh Tịch chăm chú quan sát, vẫn không hiện thân. Lúc này thoạt nhìn Hàn Thục phi không giống như đang đóng kịch, tóm lại nàng ta có quan hệ tới thích khách hay không?

Bên kia, thị vệ đang giao đấu kịch liệt với thích khách, tình thế cực kỳ nguy hiểm. Võ công bọn thích khách không cần phải bàn, thị vệ bình thường không phải đối thủ của chúng. Nhưng may mà tiếng la hét chói tai của Hàn Thanh Vận càng lúc càng cao, chỉ trong chốc lát, hơn mười thị vệ oai phong lẫm liệt lao ra từ cửa đại điện.

Lộ Ánh Tịch vốn định ra tay giúp đỡ, nhưng trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua!

Nàng bất chấp tất cả tiếp tục làm khán giả, nhún người bay vọt lên, đứng trên đỉnh hành lang, đưa mắt nhìn về nơi xa. Quả nhiên, hướng cung Phượng Tê nổi lên ánh lửa! Một cột khói đen cuồn cuộn tô điểm cho màn đêm càng thêm âm u quỷ quyệt.

Nàng ổn định tâm trạng, cúi người ẩn nấp, lắng tai nghe ngóng. Nếu như mục tiêu thích khách là nàng, vì sao chưa xác định nàng có ở cung Phượng Tê hay không đã phóng hỏa?

Nghi ngờ càng lúc càng nhiều, đột nhiên, một luồng sát khí sắc bén đến gần trong gang tất!

Nàng quay đầu nhìn lại, khẽ nheo mắt.

Một gã đàn ông vạm vỡ mặc trang phục màu đen, lạnh lùng đứng trên mái ngói hành lang, cách nàng chưa đến một trượng.

Nghe tiếng hít thở nhỏ nhẹ của hắn ta, Lộ Ánh Tịch liền biết đây là một cao thủ.

“Người nào bảo ngươi ám sát ta?” Nàng từ từ đứng thẳng, trầm giọng hỏi.

Nam nhân kia vẫn không lộ diện, vẻ mặt ác nghiệt, khóe miệng nhếch lên, bảo kiếm trong tay đã đánh thẳng tới.

Lộ Ánh Tịch không chút hoang mang nghiêng người né tránh, miệng cố tình nói kích: “Tử sĩ Hàn gia chỉ biết ba cái thứ võ công mèo cào này?”

Trong mắt nam tử kia ẩn chứa một tia chấn động, ánh mặt mập mờ, lạnh giọng nói: “Sắp chết đến nơi, mồm miệng vẫn còn lanh lắm!” Lời nói chưa dứt, mũi kiếm như xé gió lao đến, như sấm chớp giáng xuống, đâm thẳng yết hầu của nàng!

Lộ Ánh Tịch ngửa người ra sau, khó khăn lắm mới tránh được một sát chiêu hung ác này. Nàng hơi run sợ, kiếm thuật người này tầm thường, nhưng nội công thâm hậu, chỉ riêng kiếm khí đã như lưỡi dao sắc mỏng phi thẳng tới. Mà hắn vừa rồi không đáp lời, cố tình mặc nhận là người Hàn gia. Việc này trái lại càng làm cho người ta thêm nghi ngờ.

Nam nhân kia một chiêu không thành, liền không ngừng tay, mũi kiếm lại vung lên, phát ra kiếm chém gió sắc lạnh lại vô cùng mạnh mẽ hiểm ác!

Lộ Ánh Tịch không có vũ khí trên tay, lại nhớ đến lời sư phụ nói tai ương đổ máu, không muốn liều mạng với tên thích khách, nhanh chóng nhúng người phóng lên, nhảy khỏi đỉnh hành lang.

Dưới mái hiên, không ngờ lại trùng hợp có một người đang vội vàng chạy tới, va vào nàng một cái!

“Ánh Tịch!” Một tiếng quát vang lên, mang theo sự tức giận ngấm ngầm.

Vốn Lộ Ánh Tịch luôn đề cao cảnh giác, định đánh một chưởng lên ngực người này, nhưng nghe thấy giọng nói, không khỏi sững sờ. Đúng là Mộ Dung Thần Duệ?

Hai người không kịp nói một câu, tên to con kia cũng đã nhảy xuống, cầm kiếm truy kích.

Lộ Ánh Tịch thấy thế, liền trốn sau lưng Hoàng đế. Hoàng đế nghe ồn ào mới đến nên có chuẩn bị trước, mang theo bảo kiếm, lập tức rút kiếm ra ngăn cản.

Nhìn Hoàng đế mạnh mẽ so chiêu với tên thích khách, Lộ Ánh Tịch lui sang bên cạnh, thoải mái đứng xem. Nhưng khi nàng nhìn qua khúc khác của hành lang, thấy Hàn Thục phi đang bị một gã thích khách truy sát đang lùi dần về phía sau, cực kỳ nguy hiểm.

Nàng nhìn hoàng đế một cái, thấy hắn tiếp chiêu điêu luyện, nàng chạy về phía Hàn Thục phi bên kia.

Hai tay nàng vận công, dồn khí vào lòng bàn tay, cổ tay xoay nhẹ, mạnh mẽ tung một chưởng đâm thủng tầng không khí! Tên thích khách đang tấn công Hàn Thục phi tức khắc phun ra một ngụm máu, rồi mềm nhũn ngã xuống.

“Hoàng… Hoàng hậu?!” Hàn Thanh Vận kinh ngạc, nàng ta biết Hoàng hậu có võ công, nhưng lại không ngờ võ công của Hoàng hậu lại cao cường như vậy.

Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta mỉm cười, đến gần thích khách đang nằm bẹp trên đất, ngồi xuống đưa tay lần mò, xem có còn hơi thở. Nàng muốn lưu lại nhân chứng để tra hỏi, nhưng suy cho cùng có lẽ phí công vô ích, đã là tử sĩ, sẽ không có khả năng để lộ chút tin tức nào.

“Xin Hoàng hậu mau đến giúp Hoàng thượng một tay!” Hàn Thanh Vận không rảnh kinh ngạc, lo cho sự an nguy của hoàng đế, lòng nóng như lửa đốt.

Lộ Ánh Tịch miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên. Hoàng đế căn bản không cần người khác lo lắng. Chỉ là nàng có điều cảm thấy không hiểu, hoàng đế không giải nguy cho Hàn Thục phi trước, lại nóng lòng muốn cứu nàng? Chỉ vì một lời hứa? Mà Hàn Thục phi, càng làm nàng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa, nàng ta xuất thân từ danh môn võ học, lại chỉ biết khoa chân múa tay.

Hàn Thanh Vận nhìn bộ dạng thảnh thơi như đang xem trò vui của Lộ Ánh Tịch, không nén nổi giận dữ, hung hăng trừng mắt liếc nàng, sau đó vội vã chạy đến bên hoàng đế.

Lộ Ánh Tịch không khỏi lắc đầu, hoàng đế bên kia đang muốn nhanh chóng giải quyết thích khách, nhưng Hàn Thục phi đến vướng chân vướng tay như vậy, không phải bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển hết sao?

Đúng như nàng dự liệu, bởi sự xuất hiện của Hàn Thục phi, trong tích tắc tên thích khách liền xoay hướng mũi nhọn tấn công về phía Hàn Thục phi.

Hoàng đế bị cản trở, buộc lòng phải bảo vệ Hàn Thục phi, vừa thủ vừa lùi.

Lộ Ánh Tịch khẽ than nhẹ, nhún người bay lên, đồng thời hai tay vận công tụ khí, tung chưởng về phía tên thích khách lỗ mãng kia.

Thật không ngờ, tên thích khách kia vẫn luôn âm thầm lưu ý đến động tĩnh của Lộ Ánh Tịch, thấy nàng vừa ra chiêu, hắn liền tận dụng thời cơ!

Trong chớp nhoáng, lưỡi kiếm trong tay thích khách đột nhiên chuyển hướng, không quan tâm bản thân lộ đầy sơ hở, quyết tâm giết chết Lộ Ánh Tịch!

Lộ Ánh Tịch bị bất ngờ không kịp phòng ngự, càng không kịp thu tay lại, mắt thấy chỉ có cùng sống cùng chết với tên thích khách!

Thoáng chốc “Phập” một tiếng, âm thanh lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên qua cơ thể khiến người ta run sợ vang lên…

Gần như cùng một lúc, tiếng “Bịch” nặng nề vang lên, tên thích khách bị trúng chưởng, mất mạng trong nháy mắt.

“Áaaa…”

Tiếng thét chói tai bỗng vang vọng trong bầu trời đêm.

“Câm miệng!” Lộ Ánh Tịch lạnh lùng quát Hàn Thục phi, tay trái đỡ thân thể đang ngã xuống của hoàng đế, tay phải nhanh chóng điểm huyệt cầm máu cho hắn.

Khuôn mặt hoàng đế trắng bạch như tờ giấy, yếu ớt nhếch môi, cố gắng nở nụ cười, nhưng một giây sau liền nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Trên ngực hắn cắm một lưỡi kiếm, xuyên thẳng qua lưng, máu tươi tuôn chảy, trong chốc lát đã nhuộm đỏ của cẩm bào của hắn.

Sắc mặt Lộ Ánh Tịch trầm trọng, đôi mắt âm u, nhìn vết thương của hắn, trong lòng trồi lên cảm xúc khó tả. Hắn xả thân cứu nàng? Có phải hắn điên rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.