Ngưng Sương Kiếm

Chương 8: Dục hạc nan điền biến địa thi




Vừa mới bước ra đến cửa điện, đã thấy ở phía trước một bóng dáng thướt tha đang đi đến gần.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Giọng nói lanh lảnh như chất chứa hàn băng kiêu ngạo, lại mang sự tức giận âm ỷ.

Lộ Ánh Tịch dừng bước, ngước mắt nhìn.

Hàn Thanh Vận nhìn thẳng ánh mắt của nàng, lúc này mới hành lễ với nàng: “Hoàng hậu phượng an.”

Hoàng thượng nhíu mày, giống như vô cùng bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Hàn Thục phi muốn gặp Trẫm có chuyện gì?”

Hàn Thanh Vận không đáp lời ngay, ánh mắt liếc qua mái tóc dài bù xù của Lộ Ánh Tịch, lại chuyển đến bàn tay đặt bên hông nàng của hoàng đế, ánh mắt bỗn trở nên buốt giá.

Lộ Ánh Tịch biết đã nảy sinh hiểu lầm, đại khái cái này là do nàng cùng hoàng đế triền miên mây mưa ở Ngự thư phòng, vì vậy búi tóc mới rơi mất.

Hàn Thanh Vận mím chặt môi đỏ mọng, sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh giọng nói: “Hoàng thượng đã đồng ý đến cung của Thần thiếp vào hôm nay. Thần thiếp đã đích thân ủ một bình rượu hoa quế.”

Hoàng đế nghe thế ngẩn người, vỗ một cái lên trán, áy náy nói: “Xem đầu óc của Trẫm này, cuối cùng lại quên mất cuộc hẹn đã hứa với Hàn Thục phi mấy hôm trước rồi.”

Lộ Ánh Tịch vẫn đứng im nhếch môi, cười thầm trong bụng. Khoảng thời gian này, hoàng đế đã vất vả ngược xuôi với việc quân việc nước, lại còn phải vỗ về các phi tần hậu cung, thật khổ sở khi phải phân thân như thế.

“Hoàng thượng chính sự bộn bề, Thần thiếp đương nhiên phải thông cảm. Thần thiếp không quấy rầy Hoàng thượng và Hoàng hậu nữa. Thần thiếp xin cáo lui.”

Hàn Thanh Vận khom người hành lễ, lạnh lùng xoay người rời khỏi.

Hoàng đế môi khẽ động, vốn định giữ nàng ta lại, nhưng thấy nàng ta nổi giận đùng đùng, liền mặc kệ luôn.

Lộ Ánh Tịch thờ ơ quan sát, vô cùng nhàn nhã. Tuy rằng hoàng đế đa mưu túc trí, đối với nữ nhân cẩn thận từng li từng tí nhưng chưa chắc đã nhìn thấu đáo. Với tính cách của Hàn Thục phi, nếu Hoàng thượng thực sự vùi đầu vào trong bộn bề chính sự, nàng ta cũng sẽ không phát cáu. Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảnh trước mắt, không làm nàng ta hiểu lầm hoàng đế phong lưu đa tình cũng khó.

“Hoàng hậu mỉm cười thế, hình như đang rất vui?” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng trêu chọc.

Lộ Ánh Tịch khẽ nhún vai, bày tỏ vẻ vô tội.

Bàn tay hoàng đế đang ôm eo nàng véo một cái, như muốn trừng phạt thái độ nhởn nhơ thích thú xem hài kịch của nàng.

Nàng cảm thấy nhồn nhột khi bị hắn véo giữ thắt lưng, nàng bật cười khanh khách, nhẹ nhàng lách khỏi cánh tay hắn, dáng vẻ như chú thỏ nhỏ tinh khôn, nhanh nhẹn uyển chuyển.

Trăng sáng treo trên bầu trời đêm đen, ánh sáng như làn nước trải dài khắp nơi, in bóng hai người lên mái hiên điện bằng ngọc lưu ly ở phía sau, đang tỏa sáng lung linh.

Hoàng đế nhìn nàng chăm chăm, nụ cười chúm chím má lúm đồng tiền nhỏ xinh, hứng trí xúc động. Đôi mắt sáng trong của nàng dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh, xinh đẹp nhưng không kém phần gian xảo. Toàn thân hắn cứng đờ, cuối cùng cảm thấy hoa mắt đầu óc choáng váng. Hắn đã sớm biết nàng tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lại không lường trước được cho dù luôn đối kháng nhau, vẫn khiến hắn bị thu hút không thể rời mắt. Mị lực của nàng, không phải chỉ là xinh đẹp rung động của cái nhìn thoáng qua, mà như tất cả màu sắc rực rỡ trường tồn của trời và đất tu luyện thành.

“Ánh Tịch, nàng biết múa không?” Hắn bất ngờ hỏi.

“Biết chút ít.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, khó hiểu nhìn hắn. Bất giác nhớ lại khoảng thời gian trước, từng có một lần, phi tần mới nạp của phụ hoàng bộ dáng tươi cười xu nịnh đến tìm nàng, hỏi nàng có muốn học múa hát. Khi đó nàng còn nhỏ, đối với mọi thứ mới mẻ xung quanh đều thấy tò mò không ngớt. Nàng dự định chăm chỉ học xong một khúc Kinh hồng vũ, sẽ múa cho sư phụ xem. Nào ngờ sau khi sư phụ xem xong, thần sắc cứng đờ, như sắp sửa chiến đấu với một đội quân. Nàng thất vọng không biết làm thế nào, sư phụ chỉ nói một câu: “Ánh Tịch phải nhớ kỹ, sau này ngoại trừ phu quân của con, không được múa trước mặt nam nhân khác.”

“Vậy múa cho Trẫm xem một khúc được không?” Hoàng đế nhìn nàng, đôi mắt sáng như rực cháy.

“Tại đây?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên khó hiểu, nhìn xung quanh mình. Chỗ này là khoảng sân trống ngay dưới bậc thềm trước điện. Hứng thú của hắn cũng đến bất ngờ quá nhỉ?

Ánh mắt hoàng đế lóe sáng, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhìn nàng hồi lâu, rồi mới nói: “Mà thôi, nơi này không thích hợp, để hôm khác vậy.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, càng cảm thấy khó hiểu. Nếu như nàng không nhìn lầm, có sự đấu tranh kịch liệt trong ánh mắt của hắn? Nhưng mà hắn đấu tranh cái gì mới được?

“Đêm đã khuya, Hoàng hậu tự về cung đi, Trẫm quay lại Thần Cung.” Hoàng đế lạnh mặt, giọng điệu xa cách.

“Vâng. Thần thiếp xin cáo lui. Chúc Hoàng thượng ngủ ngon.” Lộ Ánh Tịch chẳng thèm quan phân tích biểu tình biến hóa của hắn, khom người cúi chào rồi thẳng bước rồi khỏi.

Hoàng đế đứng lặng tại chỗ, ánh mắt thâm trầm, nhíu mày nhìn bóng lưng thon dài thấp thoáng của nàng. Nàng như đóa hoa lạ quý hiếm, câu hồn đoạt phách, kẻ nào muốn tới gần phải trả giá. Nhưng đóa hoa như vậy, hắn chỉ có thể hái, không thể chung tình.

Tất nhiên Lộ Ánh Tịch không biết hoàng đế đang buồn bực điều gì. Nàng không lên kiệu, một mình nhàn tản dạo bước dưới ánh trăng.

Dường như đã lâu lắm rồi, nàng không được an nhàn thoải mái đi dạo dưới ánh trăng như thế này. Còn nhớ lúc trước ở Ô Quốc, nàng ở trong điện công chúa của chính mình, không người quản thúc, ung dung tự tại. Thỉnh thoảng sư phụ có đến dạy nàng phân biệt các cây thuốc quý hiếm, nàng liền nổi hứng trêu đùa nói: thuốc tốt đem ủ rượu, bổ thận ích khí, không cần học đòi nấu rượu đánh cờ. Sư phụ không giỏi đánh cờ, mỗi lần đi mà phải nghĩ cả phút đồng hồ không ra thì sẽ thua thê thảm không chịu được. Nhưng nàng vẫn nghi ngờ, có phải sư phụ cố tình nhường nàng. Có lần nàng bất mãn hỏi sư phụ, có phải sư phụ khinh thường nàng, mới không chịu bộc lộ bản lĩnh thật sự. Sư phụ cười đáp, tính tình nàng ngang bướng khó thuần, nếu thắng nàng, nàng nhất định sẽ đeo bám quấy rầy không thôi, không thắng không dừng.

Ngửa cổ nhìn lên ánh trăng cao với vợi, nàng cười nhẹ. Trên đời này người hiểu nàng nhất là sư phụ, ngay cả phụ hoàng cũng không biết, thực ra nàng tùy hứng lại bướng bỉnh, bình thường không chịu nghe lời. Khi còn bé nàng vừa mới học được chút quyền cước công phu, đã muốn trèo cây leo tường, tự xưng là nữ hiệp. Nhưng cho dù nàng ngang bướng thế nào, sư phụ cũng chưa từng nặng lời với nàng, chứ đừng nói là đánh mắng nàng. Cũng không biết vì sao, nàng vừa nhìn thấy vẻ mặt không chút hờn giận của sư phụ, lại ngoan ngoãn vâng lời.

Thiên hạ vạn vật sinh tương khắc, có lẽ sư phụ chính là phúc tinh trong số mệnh của nàng.

Thu lại tầm mắt hướng về bầu trời đêm xa xăm kia, nàng cúi đầu thở dài, không khỏi nhớ đến con người cao cao tại thượng trong hoàng cung này. Hắn có phải là khắc tinh của nàng?

Bước đi một lúc, vô ý đi ngang Thái y viện, chợt thấy có hơi thở nhẹ nhàng ở sau người.

Nàng quay đầu, không khỏi sững sờ: “Sư phụ?”

“Ánh Tịch.” Nam Cung Uyên mỉm cười với nàng, tiếng nói ôn nhu như ngọc, “Từ xa đã trông thấy con, con lại xuất thần đến nổi không phát hiện có người đến gần.”

“Vừa rồi con đang suy nghĩ một số chuyện, không để ý là có người. Thời gian không còn sớm, sao sư phụ còn chưa đi nghỉ?”Nàng thẹn thùng cười, ngại nói thẳng mình đang chìm đắm trong hồi ức ngọt ngào năm xưa.

“Tối nay không ổn, giống như có sát khí ẩn nấp chỗ nào đó đang cựa quậy chuẩn bị tấn công.” Khuôn mặt Nam Cung Uyên vẫn thanh lịch bình tĩnh, từ tốn nói rõ.

Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên, thắc mắc: “Chẳng nhẽ hôm nay thích khách ám sát không thành, liền ẩn mình trong cung, tùy thời mà hành động?”

Nam Cung Uyên không đáp, nặng nề nói: “Ánh Tịch, ta đã gieo được một quẻ. Tối nay giờ Tý, con có thể sẽ gặp tai ương đổ máu. Người có thể thay con hóa giải kiếp nạn này đang ở cách đây mười dặm phía Nam.”

Lộ Ánh Tịch cúi đầu suy tư, nghĩ đến địa thế hoàng cung, cung điện ở hướng Nam là chính điện cùng tẩm cư của Hoàng đế. Nói cách khác, hoàng đế là người giúp nàng tai qua nạn khỏi?

“Ánh tịch, gần hết giờ Hợi, giờ Tý sắp tới rồi. Đừng về cung Phượng Tê, nhanh đến Thần Cung.” Nam Cung Uyên thúc giục, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng.

“Vâng, sư phụ” Lộ Ánh Tịch không nghi ngờ đề nghị của y, tạm biệt y, liền đi về phía Thần Cung.

Nàng lo sợ thời gian đang nhích đến gần, bước chân càng vội vã, không hề quay đầu lại. Bởi vậy nàng không thấy được, trong đôi mắt luôn lặng như tờ của Nam Cung Uyên đang dấy lên từng đợt sóng, không che dấu vẻ thống khổ đang dâng trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.