Ngưng Sương Kiếm

Chương 10: Sưu xuân tiên tử thi mỵ hương




Chờ ở bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, thần sắc Lộ Ánh Tịch hơi hoảng hốt cùng lo lắng. Đã qua một canh giờ, sư phụ và các thái y vẫn chưa ra, cho thấy tình trạng thương tích của hoàng đế vô cùng nghiêm trọng. Một kiếm đâm xuyên qua vai hắn kia, vốn là dành cho nàng. Đáng lý vận mệnh nàng phải nhận đường kiếm đó, nhưng hắn đứng ra che chắn cho nàng, trừ khử tai ương đổ máu của nàng. Ân tình này quá lớn…

Đứng đợi bên cạnh còn có Hàn Thanh Vận. Nàng ta cắn chặt môi dưới, trong lòng vừa lo âu vừa căm hận. Nàng ta hận sự hoảng loạn ngu ngốc vừa rồi của chính bản thân, càng hận hành động liều lĩnh cứu hoàng hậu của hoàng thượng. Thực ra với võ công của hắn, đơn thương độc mã đấu với một tên thích khách chắc chắn sẽ không thua. Chẳng qua nàng ta không thể chịu đựng được việc hoàng đế không thèm đếm xỉa đến tồn tại của nàng ta, mới giả vờ chật vật, hy vọng hắn sẽ đến cứu nàng ta. Thế mà hắn chỉ nhớ đến an nguy của hoàng hậu, thậm chí nguyện xả thân vì nàng…

Tiếng bước chân vững vàng từ từ tới gần, phá tan bầu không khí yên ắng buồn bực bị áp lực đè nén này.

Lộ Ánh Tịch hoàn hồn, liếc mắt mở miệng nói: “Phạm hiệp sĩ, thích khách có tên nào còn sống? Tình hình cung Phượng Tê thế nào?”

Sắc mặt Phạm Thống rất khó coi, cố gắng mở miệng: “Có một tên còn sống, nhưng cũng đã tự sát. Cung Phượng Tê không có ai bị thương, nhưng mà tẩm cung của Hoàng hậu đã bị thiêu rụi.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, cũng không bất ngờ mấy. Bây giờ nghĩ lại, cho dù lúc đó nàng có ở tẩm cung, cũng có thể trốn vào mật đạo để tránh lửa. Sư phụ thần cơ diệu đoán, phải chăng đã tính trước điều này?

Trong đôi mắt cứng rắn của Phạm Thống không giấu được tức giận, lại nói: “Cái bọn phản nghịch ăn gan hùm mật gấu kia! Nếu để Phạm mỗ tóm được kẻ chủ mưu phía sau, không băm hắn thành ngàn mảnh không chịu được!” Đáng trách là tối nay hắn ta không đi tuần ở Thần Cung, chỉ kịp chạy tới để giải quyết tàn cuộc. Nếu hắn ta có mặt ở đó, nhất quyết không để hoàng thượng bị thương. Nhưng điều hắn bực bội hơn chính là, hoàng thượng lại hy sinh bản thân vì một nữ nhân thất trinh? Thật không thể tưởng tượng nổi!

Lộ Ánh Tịch mím môi không nói, liếc mắt nhìn trộm Hàn Thanh Vận.

Hàn Thanh Vận lo sợ hoang mang trước đó nay đã từ từ tỉnh táo trở lại. Vả lại vì trong lòng nàng ta đang rối rắm phức tạp, nên càng thêm nhạy cảm, liền ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Lộ Ánh Tịch. Nàng ta cảnh giác lạnh lùng trừng mắt. Hẳn là hoàng hậu đang ngờ vực Hàn gia của nàng ta! Hoang đường! Ai chẳng biết Hàn gia sơn trang đã quy thuận hoàng thất, sao có thể đại nghịch bất đạo như thế!

Lộ Ánh Tịch chẳng hơi sức đâu quan tâm đến tâm tư của Hàn Thục phi, quay về phía Phạm Thống, bình thản nói: “Phạm hiệp sĩ, ngươi có còn nhớ, ngươi thiếu Bản cung một vụ cá cược?”

Phạm Thống gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Nữ tử lý lẽ mạnh bạo này, không phải lại đưa ra yêu cầu quái gở xảo trá nào chứ?

Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói rõ ràng: “Lần này Hoàng thượng bị thương, là vì cứu Bản cung. Bản cung muốn sau này Phạm hiệp sĩ có thể dốc lòng dốc sức bảo vệ Bản cung chu đáo.” Nàng không muốn lại vì lời hứa hẹn kia của hoàng đế, mà phải tiếp tục nhận ân tình của hắn, chi bằng để Phạm Thống thay hắn thực hiện lời hứa đó.

Phạm Thống không biết ẩn tình trong đó, chỉ thấy vô cùng bất ngờ. Cái đó căn bản không được tính là yêu cầu, dù cho nàng không nói, hắn ta cũng làm. Dù sao nàng cũng là hoàng hậu, là vợ của hoàng đế.

Lộ Ánh Tịch không nhắc lại lần hai, nhắm mắt che đi vẻ ảm đạm trong đó. Bây giờ đã giờ Sửu, thương thế của hoàng đế ra sao? Lẽ nào ngay cả y thuật tinh thông của sư phụ cũng không cứu được?

Thời gian lại trôi qua khoảng một nén nhang, hai cánh cửa tẩm cung nhẹ nhàng hé mở, các thái y nối đuôi nhau đi ra.

“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch lập tức bước đến, vội vàng hỏi: “Tình hình thế nào?”

“Mất máu quá nhiều, may mà không bị tổn thương đến tim mạch.” Thần sắc Nam Cung Uyên mệt mỏi rã rời, giống như đã vận công quá độ. Khuôn mặt tuấn tú hơi trắng, ngừng một chút lại nói tiếp: “Mặc dù không cần lo cho tính mạng, nhưng phải nằm giường tĩnh dưỡng nửa tháng. Vả lại sau một tháng, cánh tay trái vẫn không thể hoạt động mạnh. Các việc như kéo cung bắn tên, e rằng phải nửa năm sau mới có thể làm được.”

“Dạ.” Lộ Ánh Tịch khẽ lên tiếng, đáy lòng nổi lên chút khác thường. Sư phụ đã tiên đoán trước biến cố, vì sao không tự mình cứu, mà lại muốn nàng tới Thần Cung? Sư phụ muốn gút mắt rối rắm giữa nàng và hoàng đế càng nhiều sao?

“Ánh Tịch, vừa rồi ta mới truyền chân khí cho Hoàng thượng, trước rạng sáng người sẽ tỉnh, ngươi vào trong chăm sóc đi.” Nam Cung Uyên khẽ nhếch môi, nụ cười như gió thoảng, nhưng đôi mắt đã nhuộm lạnh giá cô đơn, đen tối như nước hồ sâu không thấy đáy. Y tự tay tác thành cho nàng và hoàng đế, vì muốn đảm bảo tương lai nàng bình an vượt qua kiếp nạn lớn nhất trong số mệnh. Tất cả đều là lựa chọn của chính y, không hối hận không oán thán. Thế nhưng, vì sao trái tim lại đau đớn như vậy? Đau đến mức không cách nào thở nổi…

Lộ Ánh Tịch đứng hình nhìn hắn, chóp mũi không hiểu vì sao chua xót, đôi mắt ngấn hơi nước. Sư phụ mãi mãi nho nhã đạm bạc như thế, nàng không chạm tới ấm áp của y, nhìn không thấu tình cảm nơi đáy lòng y. Y có tình cảm với nàng không? Giống như có, lại giống như không, như mộng như ảo, mờ mịt hư không.

Nàng thở dài một hơi cất bước, bước qua cánh cửa tẩm cung.

Hàn Thanh Vận muốn nhanh hơn nàng, liền hăm hở nhấc làn váy chạy nhanh tới, nhưng bị thái giám trong phòng ngăn lại.

“Ngươi dám ngăn cản Bản cung thăm Hoàng thượng?” Hàn Thanh Vận trợn trừng mắt, tức giận chỉ trích. Mấy canh giờ qua, nàng ta đã chịu đủ bực bội, bây giờ càng tăng thêm!

“Nô tài không dám! Nhưng các thái y đã căn dặn, Hoàng thượng cần phải tĩnh dưỡng.” Thái giám cung kính trả lời.

Đúng lúc Lộ Ánh Tịch nghe được nửa câu sau, dừng chân nhỏ nhẹ hỏi: “Bản cung cũng không được vào?”

Tên thái giám kia vẻ mặt tỏ ra bối rối khó xử, chỉ nhún nhường cúi đầu chào, không đáp lời.

Hàn Thanh Vận thấy Lộ Ánh Tịch cũng vấp phải cản trở, trong lòng có cảm giác sung sướng, hừ lạnh một tiếng, trước khi ngạo nghễ rời đi bỏ lại một câu: “Bản cung chờ trời sáng sẽ trở lại.”

Đợi bóng dáng nàng ta đã xa khuất, thái giám mới bất ngờ khuỵu gối, cung kính nói: “Kính mời Hoàng hậu…”

Lộ Ánh Tịch thoảng thốt trong lòng, theo thái giám đi vào phòng ngủ to lớn.

Đèn lồng treo cao trên bốn góc, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, rọi sáng cả từng đường nét điêu khắc trên long sàng. Hoàng đế nằm im, đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái xanh thiếu sức sống, hơi thở yếu ớt.

Lộ Ánh Tịch đến bên long sàng, lẳng lặng nhìn hắn. Hàng lông mày anh tuấn của hắn đang cau chặt tạo thành nếp nhăn sâu ở giữa, giống như có vết dao khắc ở đó, nếu bây giờ không nhíu mày cũng có vết tích mờ nhạt.

Nàng ngồi xuống bên mép giường, đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày của hắn, muốn vuốt thẳng dấu vết kia. Ngón tay thon dài chỉ lướt qua lại thu về, cuối cùng chỉ thở một hơi dài. Bảo nàng làm sao tin tưởng, hắn cứu nàng mà không có chút tính toán nào? Hắn là người nuôi trí thống nhất thiên hạ, sao có thể làm việc ngu xuẩn không suy nghĩ? Nhưng mà, cho dù xuất phát điểm của hắn là cái gì, cuối cùng hắn cũng lấy thân đổ máu cản nhát kiếm trí mạng thay nàng. Đây là sự thật không thể chối cãi.

Thái giám nội thị im lặng lui ra ngoài, phòng ngủ rộng lớn càng thêm yên tĩnh trống trải.

Lộ Ánh Tịch nhìn hoàng đế hồi lâu, thầm thì nói với chính mình: “Ơn cứu mạng, người muốn ta hoàn trả thế nào đây?”

“Lấy tâm báo đáp.” Bất thình lình, một giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên.

Lộ Ánh Tịch ngẩn người, thấy hoàng đế từ từ từ mở mắt, bình lặng nhìn thẳng ánh mắt nàng. Mặc dù giọng nói của hắn khản đặc, yếu ớt, nhưng ánh mắt lại phát sáng, cho thấy đã tỉnh từ lâu.

Nàng không kiềm được phát cáu trong lòng, giận bản thân mềm lòng, tâm hồn lơ lửng mà không phát hiện ra, cũng trách sư phụ cũng không chịu nói thật cho nàng biết.

“Ơn cứu mạng, lấy ‘tâm’ báo đáp, được không?” Hoàng đế lập lại một lần nữa, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng.

“Hoàng thượng có chỗ nào không ổn? Có muốn mời thái y quay lại?” Lộ Ánh Tịch coi như không nghe thấy, lảng tránh sang chuyện khác.

Hoàng đế vươn bàn tay phải dưới tấm chăn bằng gấm, nhẹ nhàng mắn bàn tay mềm mại của nàng, khẽ thở dài: “Không sao, Trẫm chỉ cảm thấy rất mệt, ngủ một giấc là được.”

Lộ Ánh Tịch cảm thấy áy náy, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng cứ an tâm ngủ, Thần thiếp ở đây với người.”

Hắn dần dần nhắm mắt, khàn giọng nói nhỏ: “Lên đây nằm.”

Nàng do dự một chút, nhưng vẫn cúi người cởi đôi giày thêu hoa, khép áo nằm lên long sàng.

Hắn vẫn nắm chặt tay nàng không chịu buông, từ từ mở miệng nói một câu: “Long sàn của Trẫm, chưa từng có nữ tử nào ngủ qua.”

Thân thể Lộ Ánh Tịch đông cứng, cố gắng rút tay ra, thản nhiên nói: “Nói chuyện mất sức, Hoàng thượng bị thương cơ thể suy yếu, cần sớm nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Ừ.” Hoàng đế thấp giọng đáp ứng, đã dần rơi vào trạng thái mê man của cơn buồn ngủ.

“Hoàng thượng, vì sao phải cứu Thần thiếp?” Cách một lúc Lộ Ánh Tịch khẽ hỏi, giọng điệu ngọt ngào dụ dỗ.

“Cứu thì nhất định phải cứu thôi…” Hoàng đế nửa tỉnh nửa mê, lơ mơ đáp, “Nhưng cứu xong bản thân Trẫm cũng thấy bất ngờ…”

“Vì sao cảm thấy bất ngờ?” Lộ Ánh Tịch tiếp tục hỏi, dịu dàng dẫn dắt.

“Bởi vì…” Sau hai chữ mập mờ đó, lại im thin thít, hoàng đế đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Lộ Ánh Tịch im lặng nhìn hắn. Khuôn mặt anh tuấn của hắn mang vẻ mệt mỏi và bệnh tật sâu sắc. Vì vậy mà mất đi phong thái sắc bén thường ngày, trái lại thoạt nhìn giống một thiếu niên không phòng vệ, tăng thêm vài phần trẻ con. Hắn nói, cứu là nhất định phải cứu, tức là hắn đã có toan tính từ trước. Còn nói, cứu cũng rất bất ngờ, có phải giây phút đứng ra cản đường kiếm là phản ứng bản năng?

Nàng lắc đầu, không muốn suy diễn sâu xa. Dù sao đi nữa, hắn đừng mơ tưởng mê hoặc được nàng, muốn nàng nghĩ hắn yêu nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.