Ngưng Sương Kiếm

Chương 1: Bi thiên động lý đắc chí bảo




Nửa tháng thoắt cái đã qua, thuốc giải cổ độc được bào chế nhanh hơn so với dự định, lần lượt được cấp phát tới các doanh trại.

Hoàng đế không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, lại cải trang xuất cung, ngầm tuần tra kinh thành. Nhưng lần này, hắn không dẫn theo Lộ Ánh Tịch.

Lộ Ánh Tịch được nhàn rỗi, thảnh thơi đi dạo trong Ngự hoa viên. Nàng cho tất cả các cung nữ theo hầu lui xuống, một mình chậm rãi dạo bước.

Theo tin tức nàng thu được, mấy ngày gần đây kinh thành cũng không yên ổn. Mộ Dung Thần Duệ đề phòng gian tế của Long Triêu, nhưng có một số việc sợ là khó lòng phòng bị.

Mặt trời dần lặn sau dãy núi phía tây, Lộ Ánh Tịch ngồi trong đình nghỉ mát, thưởng thức áng mây phía chân trời, khẽ cười yếu ớt, thật là thanh thản dễ chịu. Nàng chỉ cần bình chân như vại, nhân tiện làm chút chuyện, liền có thể ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi.

“Nương nương! Nương nương!” Xa xa, cung nữ Tiểu Nam đang vội vàng chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch ngồi im, bình thản mở miệng nói.

Tiểu Nam khẽ khom lưng, đi tới bên nàng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, có chuyện chẳng lành! Cung Phượng Tê xuất hiện thích khách, Tình Thấm bị thương!”

Lộ Ánh Tịch rùng mình bật dậy: “Bị thương có nặng không? Có bắt được thích khách không?”

“Bẩm Nương nương, Tình Thấm bị kiếm đâm trúng cánh tay, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không tính là nghiêm trọng. Cấm vệ quân tới ngay lúc đó, nhưng chỉ tóm được một tên thích khách.” Tiểu Nam thấp giọng bẩm báo rành mạch, rõ ràng xúc tích.

“Hồi cung!” Lộ Ánh Tịch không hỏi nhiều, bước nhanh về cung. Nếu mục tiêu của thích khách là cung Phượng Tê thì người chúng muốn giết chính là nàng. Chỉ không biết ai là kẻ muốn đối phó nàng. Long Triêu? Hay Hàn gia sơn trang?

Trở lại cung Phượng Tê, chỉ thấy trong đại điện là một khoảng im lặng ngưng đọng.

Cấm vệ quân vây quanh cả cung điện, những thái giám cùng cung nữ đứng ở một bên, nơm nớp lo sợ. Cánh tay phải của Tình Thấm bị thương, nhưng thần sắc vẫn tốt, không quá lo ngại.

Lộ Ánh Tịch bước vào điện, trầm giọng hỏi: “Thích khách bắt được đang ở đâu?”

Còn chưa có người trả lời, ánh mắt nàng đảo qua, đã trông thấy trong góc phòng có một thi thể. Đó là một gã nam tử mặc đồ đen, khóe miệng ứa máu, sắc mặt đen tím, đã không còn thở, rõ ràng là cắn túi độc cất sẵn dưới lưỡi tự sát.

Lộ Ánh Tịch đến gần quan sát, ánh mắt lạnh thấu xương. Đây là tác phong của tử sĩ. Trước đây Hi vệ từng mang về tin tức, nói rằng Hàn gia sơn trang âm thầm bồi dưỡng rất nhiều tử sĩ, lẽ nào Hàn gia thực sự đứng sau sai khiến? Nhưng hiện nay thế lực Hàn gia vẫn chưa kiên cố, sẽ không nóng lòng muốn tiêu diệt nàng. Như vậy thì…

Trong lòng bỗng rung động, nàng quay đầu nhìn Tình Thấm, lạnh lùng nói: “Tiểu Thấm, ngươi đi theo Bản cung.”

Tình Thấm ngoan ngoãn cúi đầu, nói: “Vâng, Nương nương.”

Trước khi đi, Lộ Ánh Tịch cao giọng nói với mọi người trong điện: “Bất luận kẻ nào cũng không được di chuyển thi thể thích khách.”

Tiểu Nam tiến lên phía trước một bước, gương mặt lúng túng nói: “Bẩm Nương nương, Thống lĩnh Cấm vệ quân đã phái người thông báo với Hình bộ, nên Thượng thư hình bộ sẽ đến đây liền, theo quy củ là phải khám nghiệm tử thi.”

“Thay bản cung nói với Thẩm thượng thư, nếu muốn khám nghiệm tử thi, thì khám ngay tại cung Phượng Tê.” Lộ Ánh Tịch ném một câu mệnh lệnh xong, liền bước vào nội điện.

Tình Thấm lặng lẽ theo sát phía sau, xuyên qua nội điện, vượt qua đình uyển, cho đến khi tới tẩm cung, nàng ta mới quỳ xụp xuống.

Lộ Ánh Tịch từ trên cao nhìn nàng ta, nhàn nhàn mở miệng: “Sao lại quỳ?” Nàng vừa mới nghe Tiểu Nam nhắc đến thiên điện, đã cảm thấy kỳ lạ. Mà Tiểu Thấm lại bị thương đúng lúc như vậy, khẳng định nàng ta đến thiên điện nên mới có thể gặp thích khách.

Tình Thấm ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời: “Hôm nay nô tỳ đến thiên điện là muốn vạch trần thủ đoạn của Tê Điệp. Nàng ta rõ ràng không hề mang long thai, có tư cách gì mà độc chiếm một tòa cung điện trong cung Phượng Tê? Nô tỳ không hỏi trước với Nương nương, tự ý hành động, xin Nương nương trách phạt.”

“Ngươi định vạch trần nàng ta thế nào?” Trong lòng Lộ Ánh Tịch vừa bực mình vừa buồn cười. Trước đây nàng đã từng nói cho Tiểu Thấm biết, chuyện Tê Điệp mang thai, đúng là do hoàng đế bày mưu tính kế. Nếu đã thế, còn cần vạch trần làm gì?

Tình Thấm mím môi không nói, đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh, không cam lòng và căm phẫn đố kị.

Lộ Ánh Tịch nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Ngươi muốn giả vờ đụng ngã nàng ta, sau đó sẽ kêu thái y cùng sư phụ đến đây, mượn người ngoài làm nhân chứng, vạch trần chân tướng. Đúng vậy không?”

Tình Thấm vẫn không hé răng lấy nửa lời, ánh mắt quật cường ngang ngạnh.

Lộ Ánh Tịch khẽ cười, lại nói: “Ngươi còn muốn mượn danh nghĩa của Bản cung, thuyết phục sư phụ nói ra mạch tượng bất thường của Tê Điệp.”

Tình Thấm càng cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Nô tỳ không dám lừa gạt Nương nương, đúng là nô tỳ định làm như vậy.”

Lộ Ánh Tịch hết cách lắc đầu: “Chuyện này nói sau. Trước hết hãy nói về chuyện ngươi cùng thích khách giao đấu, có phát hiện gì không?” Võ công của Tiểu Thấm rất khá, chỉ có điều nội lực còn yếu, nếu thích khách ra tay độc ác, nàng ta đã mất mạng rồi.

“Nô tỳ thật hổ thẹn, không phát hiện được manh mối.” Tình thấm thực lòng đáp.

“Đứng lên đi.” Lộ Ánh Tịch vẫy tay ra hiệu, chuẩn bị quay lại đại điện.

Nhưng chuyện này còn chưa giải quyết, một chuyện khác lại xảy ra. Lúc này bên ngoài tẩm cung, đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Lộ Ánh Tịch nhíu mày, mở cửa ngó nghiêng, vừa nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên: “Hoàng thượng?”

“Vào trong rồi nói.” Hoàng đế giận dữ, thấy Tình Thấm bên trong tẩm cung, mất kiên nhẫn mà phất tay nói, “Ra ngoài!”

Tình Thấm không dám nhiều lời, kính cẩn lui ra.

Hoàng đế bước qua bậc cửa, đi thẳng tới nhuyễn tháp, ngã người nằm xuống, không nói nửa lời.

“Hoàng thượng, hôm nay xuất cung mọi chuyện đều suông sẻ chứ?” Lộ Ánh Tịch ôn nhu hỏi, ánh mắt trong veo lạnh lẽo lướt qua người hắn. Hắn không bị thương, nhưng vừa rồi bước chân lại nặng nề không giống với ngày thường.

Hoàng đế không lên tiếng, từ từ nhắm mắt lại, chỉ một lúc, không ngờ đã chìm vào giấc ngủ.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch thử gọi nhỏ, nhưng không có tiếng trả lời.

Nàng quan sát kỹ sắc mặt cùng ấn đường hắn, nàng hơi nheo mắt. Hắn có khả năng bị trúng cổ độc. Chính hắn cũng chưa phát hiện ra điểm bất thường? Nếu đã phát hiện ra, sao còn đến chỗ nàng, không sợ nàng nhân cơ hội này dồn hắn vào chỗ chết?

Sắc mặt hắn lúc này vô cùng mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, không có năng lực phản kháng, như con cừu yếu ớt chờ bị giết vậy. Nếu bây giờ nàng ra tay với hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.

Cơ hội tốt như thế này, nàng sẽ không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.