Đánh giá: 8/10 từ 64 lượt
Cuộc đời là phù du, sao có thể vui mừng?
Năm ấy năm tuổi, nàng ngàn dặm xa xôi từ An Dương bị bán vào Vĩnh Thành Vương phủ, cốt nhục chia lìa;
Năm ấy mười hai tuổi, nàng mơ giấc mộng đẹp được gả cho phu quân nâng khay ngang mày (1), một khúc “Nguyệt thực” lay động hồn người, nén chịu đau thương chỉ vì nụ cười của người ấy;
Năm ấy mười bảy tuổi, nàng bị người ấy xem là lễ vật dâng lên Đông Lâm Vương, tỉnh ngộ khỏi giấc mộng khờ dại mà nực cười. Trăm phương ngàn kế trốn đi, nhưng lại gặp gỡ Đông Lâm Vương Sở Hạo ngang ngạnh… Nàng phải đi, nhưng hắn không cho phép!
Chỉ tiếc, một âm mưu kinh thiên động địa đã sớm tiềm ẩn, hoàng quyền tranh đoạt thiên hạ, cuốn cô đào kép nhỏ bé như nàng vào trong đó, đi hay ở lại, dây dưa trằn trọc một đoạn nghiệt duyên. Đối mặt với vị Vương gia tuấn mỹ phong lưu, viên thị vệ nghĩa hiệp chính trực trọng tình, vị ân nhân cũng là mối tình đầu với dã tâm khó nén, nàng trước bị thương tâm, nếu không thật lòng thật dạ…
Hắn nhìn ánh mắt của nàng, hỏi từng câu từng chữ: “Nữ nhân trong thiên hạ không được mấy loại người, Diệp Ngưng Hoan, nàng rốt cuộc là loại nào?”
Con ong cái kiến (2) nho nhỏ như nàng, điệu múa khuynh đảo thế gian, tìm đâu hạnh phúc những tháng ngày còn lại?
(1) ý nói vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
(2) con ong cái kiến: ví người có địa vị thấp kém
Bình luận truyện