Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ

Chương 17




Nghe thấy Hải Nhạc đột nhiên hỏi hắn có yêu cô hay không, Tạ Thư Dật ngơ ngác, hắn kinh ngạc buông lỏng hai tay đang ôm cô ra.

“Tôi… Tôi…” Tạ Thư Dật đau khổ bau mày.

Hắn, thích cô ư, đương nhiên, cũng rất yêu cô nữa, hắn đã dùng hành động thể hiện hết ra ngoài rồi, tại sao cô không thấy? Bảo hắn nói, hắn thật sự không nói nổi ba chữ kia, đó là chuyện sống còn của hắn, hắn nguyện đi lên trời, đi hái sao xuống cho cô, hắn, cũng không thể nói được ba chữ đó.

“Con trai, đừng yêu bất cứ kẻ nào, không cần yêu! Yêu một người, so với hận một người, còn thống khổ hơn! Con trai à, yêu không phải là thứ gì tốt đẹp cả! Hứa với mẹ, đừng yêu, cho dù thật sự đã yêu, cũng đừng nói cho cô ấy biết, con yêu cô đến thế nào, yêu chỉ mang đến tổn thương cho con mà thôi! Thậm chí người con yêu, còn có thể sẽ mượn tình yêu để tấn công con, tổn thương con! Cũng dồn con vào chỗ chết! Con trai, mẹ chính là ví dụ, sau này, con chỉ cần yêu chính bản thân mình! Chỉ có chính con mới không làm hại con! Vĩnh viễn đừng nói ra ba chữ “anh yêu em” với bất kỳ ai! Hứa với mẹ! Hứa với mẹ! Nếu không mẹ đến dưới suối vàng cũng sẽ không an tâm!” Năm ấy, hắn mười một tuổi, người mẹ đang bệnh nặng của hắn, nói với hắn một phen, hắn đã hứa với bà, từ nay về sau, hắn chỉ yêu bản thân mình, chưa bao giờ yêu bất kỳ một cô gái nào, hắn cũng không nói chữ “yêu”, lại càng không bao giờ nói ra ba chữ “anh yêu em” nhưng, tại sao cô lại muốn hắn nói như vậy? Vì sao?

Hải Nhạc thấy hắn vẫn không hé răng, không khỏi lui về sau mấy bước.

Bảo hắn nói ba chữ, hắn cũng phải do dự lâu như vậy! Làm sao cô còn dám hy vọng xa vời? Cô không dám với cao nữa, cô không chịu nổi nữa rồi, xoay người muốn chạy đi, Tạ Thư Dật nhanh tay giữ chặt cô: “Không, em còn chưa nói người đó là ai!” Hải Nhạc buồn bã nhìn hắn, nói: “Tạ Thư Dật, buông tay đi, anh không muốn nói, anh cũng đừng ép tôi được không?”

Tạ Thư Dật cố chấp kéo tay cô, khẩn cầu: “Hải Nhạc, tôi tình nguyện vì em làm bất cứ chuyện gì, thật đó! Trừ nói cái đó ra.” Hải Nhạc cười giễu: “Không sao, thật sự không sao, tôi chỉ nói đùa mà thôi, thật đó, anh buông tay đi, thật sự, tôi sẽ không để cho anh làm cho tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ! Tạ Thư Dật, bên cạnh anh, có nhiều cô gái vây xung quanh như vậy, ai cũng chỉ có tớ anh trong lòng, mà tôi, tôi nghĩ tôi không thể sinh ra loại tình cảm như cảm cô dành cho anh được, Tạ Thư Dật, anh buông tha tôi đi, tôi sẽ không bảo anh nói gì nữa, tôi cam đoan vĩnh viễn cũng sẽ không bảo anh nói chuyện đó nữa, mà anh, hãy đi tìm cái cô gái có thể làm cho anh nói ra ba chữ kia đi!” Từng giọt từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt sâu như biển cả của cô rơi xuống.

“Đừng… Đừng tiêu phí tâm tư gì trên người tôi nữa, kỳ thật, anh có thể làm một người anh tốt yêu thương em gái, tôi cũng có thể làm một người em nghe lời anh hai, anh hai, anh hai, anh hai….” Hải Nhạc nghẹn ngào không kêu nổi nữa.

“Hải Nhạc!” Tạ Thư Dật muốn đến ôm lấy cô, nhưng, Hải Nhạc giãy dụa đẩy mạnh hắn ra.

Cô lau lau nước mắt, cười với Tạ Thư Dật: “Để cho tôi làm em gái ngoan của anh đi, tôi sẽ quên tất cả những chuyện anh làm ở trên thuyền với tôi trước kia, anh cũng hãy quên những lời tôi hỏi anh hôm nay đi, tôi chỉ là một đứa con nít, anh cũng biết mà, từ trước đến nay tôi luôn thích hồ ngôn loạn ngữ, vốn, trước kia tôi thật sự chỉ có oán hận căm ghét với anh mà thôi, nhưng mà, bây giờ anh rất tốt với tôi, tôi thấy được hết, trong lòng tôi rất vui, thật sự rất hạnh phúc, tôi đồng ý tha thứ cho anh, thật sự, tôi tha thứ cho anh, anh không cần làm cho tôi vui nữa, làm như vậy, sẽ mệt lắm, tôi cũng mệt mỏi quá, thôi để cho chúng ta về sau đều sống thoải mái hơn tí đi, anh hai, anh thấy sao?”

Lòng Tạ Thư Dật đã rối như tơ vò, nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Hải Nhạc, trong lòng hắn nổi lên một cỗ sợ hãi chưa từng có, có phải là, thật ra là cô thích hắn, chỉ có điều là, cô đã bị hắn tổn thương quá nặng rồi, cho nên, quyết định sẽ không thích hắn nữa, chỉ muốn quay về làm anh em hay không?

Không, hắn không muốn cô làm em gái của hắn, hắn thầm mong cô sẽ là người con gái mà hắn lúc nào cũng có thể ôm vào trong ngực lúc nào cũng có thể hôn. Tạ Thư Dật tiến lên, kích động lắc lắc bả vai của cô, hỏi: “Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, em yêu tôi phải không? Nói cho tôi biết! Có phải em yêu tôi hay không?”

Tạ Hải Nhạc bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Tôi nói rồi, tôi không thể nảy sinh những tình cảm giống như những cô gái kia dành cho anh được, tôi nhớ trước đây tôi có nói với anh, người tôi thích chính là Hứa Chí Ngạn, là Hứa Chí Ngạn! Chẳng lẽ, mới đó anh đã quên rồi sao? Tôi làm sao có thể thích anh cơ chứ? Một người từ nhỏ đã ác độc với tôi, làm mọi chuyện xấu với tôi? Tôi điên rồi mới có thể thích anh! Anh hai, em mệt lắm, mệt mỏi lắm, có thể cho em đi tìm mẹ được chưa? Không, quên đi, anh đưa em về nhà đi, nếu mẹ thấy bộ dạng này của em, không chừng lại nghĩ anh bắt nạt em nữa, nhưng bây giờ anh cũng không có bắt nạt em, không thể để cho mẹ hiểu lầm anh được.”

Tạ Thư Dật nhìn Tạ Hải Nhạc đang rất bình tĩnh, muốn từ ánh mắt của cô nhìn ra dù chỉ một tia né tránh, nhưng, không có gì cả.

Thì ra, tất cả cố gắng mà hắn làm ra, đều đổ sông đổ biển cả. Hắn cũng bình tĩnh lại, rốt cuộc là hắn đang làm gì đây?

Rốt cuộc là hắn đang ép cô, hay là cô đang ép hắn?

Chẳng lẽ, như lời mẹ nói, thật sự không cần yêu bất kỳ cô gái nào? Chỉ có thể yêu chính mình?

Hắn đã có thể cảm nhận được hắn bị cái gì “yêu” chết tiệt tổn thương rồi, hắn đã có thể nhìn được lòng mình đang chảy máu. Mẹ nói đúng, yêu không phải là thứ tốt, chỉ mang đến đau đớn cho hắn. Hắn buông cô ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.