Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp

Chương 12




Một ngày một đêm ròng trôi qua, Vân Dương tỉnh lại từ trạng thái nhập định, hơi vận khí thử, chỉ thấy kinh mạch hồi phục thông suốt, khi vận chuyển huyền khí mặc dù ngũ tạng lục phủ vẫn còn đau đớn nhưng đã không trở ngại, có thể thấy thương thế chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng cẩn thận tra kỹ lại phát hiện giữa lục phủ ngũ tạng vẫn còn rất nhiều chỗ trắc trở không thông suốt, đó là nơi bị tụ huyết, rõ ràng đã vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công một ngày một đêm, lại có sinh linh chi khí của Lục Lục quán thâu nhưng vẫn khó chịu như vậy đủ chứng minh thương thế nghiêm trọng cỡ nào.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, một luồng huyền khí đi ngược dòng nước, cưỡng ép gột rửa kinh mạch, mơ hồ nghe được trước ngực bụng mình có tiếng nổ như tiếng sấm, há miệng phun ra một ngụm máu đỏ sậm tới cực điểm, lại thở hổn hển, nửa ngày sau khí tức mới dần khôi phục.

Động tác như vậy, huyền khí cưỡng ép thông qua chỗ chắn đọng, theo đó là một cảm giác đau đớn như dao cắt, cũng may cảm giác này chỉ một chớp mắt rồi lập tức dễ chịu hơn nhiều.

Khí tức Vân Dương bình phục, hơi thở tráng kiện không khác gì ngày thường, không khỏi nhẹ nhàng thở phào, chậm rãi đứng dậy, cử động thân thể, lại nghe xương cốt trên người kêu lách cách một hồi.

Đang muốn rời khỏi lại đột nhiên ngay ra một lúc, rùng mình một cái.

Vì một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng hắn, khiến người ta kinh tâm động phách.

- Người trẻ tuổi, ngươi định cứ thế mà đi à?

Lời này khiến trái tim Vân Dương thiếu chút nữa nhảy ra theo đường miệng, nhịp đập toán loạn.

Hôm qua khi hạ xuống, thần thức hắn đã gần như hỗn loạn, chỉ dựa theo chút thanh tỉnh cuối cùng lựa chọn vách núi này, đi vào chỗ lõm sâu bí ẩn sau đó bất tỉnh nhân sự, phó mặc cho trời.

Nhưng hắn nhớ rất rõ, nơi này tuyệt đối không có bất cứ dấu vết con người nào.

Vì sao mình nghỉ ngơi ở đây một đêm, chữa thương một đêm, từ đầu đến cuối vẫn coi là chỉ có mình mình, hóa ra nơi này lại có người khác, còn lên tiếng ngay khi mình định đi? Thế nhưng sau lưng mình chẳng phải vách núi ư?

Vân Dương theo tiếng quay đầu nhìn lại, cảnh tượng đập vào mắt quả thực là vách núi.

Chỉ có chính mình ngồi nơi này, né vào chỗ lõm khoảng nửa trượng, nhưng vẫn là vách núi rắn chắc.

- Các hạ là ai?

Vân Dương hỏi vách núi.

Giọng nói kia ung dung thở dài một hơi, không tạo thành tiếng vang gì, nhưng Vân Dương cố gắng lắng nghe phân biệt, xác nhận âm thanh quả thật truyền tới từ trong vách đá, nhất thời thành nghi thần nghi quỷ: Chẳng lẽ tảng đá lớn này… Thành tinh?

M thanh kia nói:

- Ta ư? Ta là một… người cực kỳ xui xẻo…

Vân Dương cẩn thận nói:

- Xin hỏi các hạ hiện đang ở đâu, lúc này lên tiếng giữ khách là có ý gì?

- Ta ở ngay trước mặt ngươi…

Giọng nói kia lại nhẹ nhàng thở dài:

- Ngươi không cần lo lắng, ta tuyệt đối không có ác ý, đêm qua chính ta đã hộ pháp cho ngươi cả đêm, ngươi vận công chữa thương một ngày một đêm, ngay cả một con muỗi cũng không thấy. Nơi đây mặc dù kín đáo nhưng đâu đến mức đấy?

Vân Dương nói:

- Thì ra là thế, đa tạ thiện ý của các hạ. Nhưng người tu hành cao cấp như chúng ta luyện công, đám ruồi muỗi… sao dám tới gần?

Âm thanh kia cười ha hả:

- Huyền công của ngươi ảo diệu, thần bí khó lường, một ngày một đêm mà đã khôi phục gần hết thương thế nặng nề như vậy, cực kỳ huyền bí, ta sao lại không biết. Nhưng tối qua thần thức ngươi mơ hồ cả đêm cũng là sự thật, chính ta ở cạnh giúp ngươi một đêm, chuyện này cũng không sai chứ!

Vân Dương nói:

- Tại hạ xin cám ơn thiện ý bảo hộ của các hạ một lần nữa, xin hỏi ý định thật của các hạ khi mở miệng lưu khách?

Âm thanh kia nói:

- Gặp nhau tức là hữu duyên, tương hộ gì đó chẳng qua là tiện tay thôi, chỉ là chút thiện ý thôi, không có gì đâu. Nhưng lão hủ lên tiếng giữ khách là muốn nhờ tiểu hữu giúp ta một chuyện, chẳng hay tiểu hữu có đồng ý không?

Vân Dương nói:

- Giúp? Xin hỏi là giúp gì?

M thanh kia lo lắng nói:

- Nếu tiểu hữu giúp ta chuyện này, lão phu thiếu ngươi một ân tình, ngày sau tất cả hậu báo.

- Ta còn không biết liệu có giúp được các hạ một tay không, cũng tự biết lấy mình, không dám hứa hẹn ngông cuồng!

Vân Dương nào dám tùy tiện đáp ứng, giọng nói uyển chuyển lại ẩn hàm ý cự tuyệt.

Huyền Hoàng giới này kết nối với thiên đạo, gần như mỗi lời nói cử động đều có thể dẫn phát thiên đạo chứng kiến, vạn nhất mình lỡ miệng đáp ứng, gia hỏa này lại cho mình một cái bẫy lớn, vậy chẳng phải thành trò cười thiên cổ cho thiên hạ?

Trong thời gian này, Vân Dương được ba vị đại gia trong nghành chém gió tiểu mập mạp, Sử Vô Trần, Phong Quá Hải lần lượt tẩy rửa, đã sớm hiểu rõ không thể khính suất nói thành lời, động một chút hậu hoạn vô tận!

Lại nói, gia hỏa này rốt cuộc là ai mình còn không biết, làm gì có chuyện vừa gặp đã đồng ý hỗ trợ?

- Việc ta cần tiểu hữu chỉ tiện tay là làm được, ngươi chắc chắn có thể giúp một tay.

Giọng nói kia có vẻ vội vàng, nói:

- Ta có thể cảm giác được trên người ngươi có sinh mệnh nguyên khí cực kỳ sung túc, thậm chí dư thừa. Chỉ cần ngươi cho ta một chút, giúp ta thoát cảnh khốn khó hiện giờ, lão phu vĩnh viễn cảm ơn đại đức, không bao giờ dám quên!

Con mắt Vân Dương nhíu lại nói:

- Các hạ rốt cuộc ở đâu? Ta không thấy được các hạ thì dù có lòng nhưng cũng đâu làm gì được?

Giọng nói của người kia như đưa đám:

- Nói ra thì xấu hổ… Lão hủ ngay trong lòng núi trước mặt ngươi.

Vân Dương nói:

- Nói vậy, các hạ chẳng lẽ bị người ta giam cầm, không phải kẻ tự do?

Lời này của Vân Dương biểu đạt hai tầng hàm nghĩa: thứ nhất đối phương không được tự do, mặc dù mình có lonfgt tương trợ nhưng cũng phí bao công sức, thứ hai mấu chốt hơn, nếu Vân Dương giúp đối phương lại đắc tội kẻ ra tay cầm tù, không thể không suy xét cẩn thận!

Giọng nói kia im lặng một lúc lâu, nửa canh giờ sau mới u oán thở dài:

- Đúng. Ta ở trong lòng núi này… đã rất lâu rồi.

- Rất lâu là bao lâu?

Vân Dương suy nghĩ xoay chuyển.

Từ thời gian người này bị cầm tù có thể mơ hồ đoán được cấp độ tu vi của hắn.

Dù sao, người tu vi càng thấp, thời gian bị cầm tù cũng càng ngắn, chưa được mấy năm đã chết. Ngược lại, nếu thời gian cầm tù đủ dài, cũng có thể nhận ra tu vi người bị cầm tù.

- Cũng đã ba bốn mươi năm…

Giọng nói không dám chắc, nói:

- Ta bị giam cầm, không cách nào thấy trời lên trăng lặn, thật sự không biết đã bao nhiêu năm, cũng chỉ đoán vậy mà thôi.

- Ba bốn mươi năm…

Vân Dương thầm tính toán. Nếu tinsht heo thời gian này, cho dù người này vẫn còn nhẫn không gian, có chút đồ ăn giữ sinh cơ… cũng quyết không chèo chống được bao lâu. Nếu không cố ý, có tu giả nào để lương thực ăn được mấy chục năm trong nhẫn không gian?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.