Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp

Chương 1




Hơn mười vị cao thủ vây vòng quanh thi thể Khâu Mộng Thành, đi tới đi lui tới mười mấy vòng, gương mặt vẫn đầy vẻ mơ hồ, không thể hiểu nổi.

Thật sự không thể nhận ra nổi.

Vị đại gia này rốt cuộc chết thế nào?

Thương thế này nhìn trước nhìn sau vẫn thấy gần như tạo thành cùng một lắm, nhiều lắm là trước đứt đầu sau đứt chi hoặc trước đứt chi sau đứt đầu, nhiều lắm là thân thể trọng thương….

- Vẫn không đúng, trừ phi Khâu Mộng Thành tự thân chán sống, chạy xa vạn dặm tìm chết! Hiện giờ tất cả thương thế tử trạng đều chỉ một hướng, tên này từ đầu đến cuối không thể phản kháng chút nào…

- Bất luận nhìn thế nào, tên này trông không giống tới tìm thù, vốn là tới chịu tìm người giết hộ...

Lời này nghe thì cực kỳ hoang đường, nhưng sự thật ngay trước mắt, mọi người đều cảm thấy chỉ có thể giải thích như vậy!

- Kỳ quái!

- Quả thật kỳ quái, cực kỳ khó hiểu!

...

Bốn người như cơn gió lốc xông vào hang núi đã chuẩn bị từ trước, Vân Dương hạ xuống cuối cùng, ngay khi bốn người hạ xuống, thổ chi lực, mộc chi lực đồng loạt phát động.

Chỉ thấy đỉnh hang đất đai rơi xuống, tầng đất bên dưới cũng nhô lên, vố số dây leo hoa cỏ nhanh chóng sinh trưởng… Chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn che kín cửa hang!

Hiện giờ nhìn từ ngoài vào, cho dù trực tiếp áp trên vách núi cũng không cách nào phát hiện điểm lạ gì, tuyệt đối không ngờ nơi này còn ẩn tàng một sơn động.

- Phù phù phù phù…

Trong hang núi.

Bốn người dốc toàn lực phi hành, giờ đều đặt mông ngồi dưới đất thở hồng hộc, ai nấy mệt tới muốn ngạt thở.

Trận chiến lúc trước, mặt dù Khâu Trọng Thành chủ quan bị trọng thương, cả chiến ý lẫn chiến lực đều bị ma diệt, cho nên mới ra tay thành công. Nhưng trong suy nghĩ của bọn Vân Dương, Khâu Mộng Thành thân là Thánh Giả cấp ba, huyền khí hộ thân cứng cỏi cùng nhục thế gần như không thể tổn hại, lúc đó bốn người đều dùng hết toàn lực!

Mặc dù chỉ chiến đấu trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng cả bốn người đều phát huy thực lực chung cực đột phá cực bạn bản thân!

Lại thêm vừa rồi cố gắng bỏ trốn, giờ phút này mệt mỏi tới mức cảm thấy thân thể như trống rỗng!

Nhưng trong lòng cả bốn lại tràn ngập phấn chấn!

Thánh Giả cấp ba!

Đồng nghĩ với nhân vật trung kiên của Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!

Cho dù không phải chưởng môn một phái, ít nhất cũng là cường giả cấp bậc trưởng lão. Trong những môn phái xếp hạng sau có Thiên Vận Kỳ màu đen, tu vi cao nhất chẳng qua cũng chỉ Thánh Giả cấp bốn mà thôi!

Trận chiến vừa rồi một đợt công kích chết Khâu Mộng Thành, thu hoạch thực tế còn không bằng vui mừng phấn chấn về tinh thần!

- Mặc dù chúng ta vận dụng quỷ kế bẫy Khâu Mộng Thành, nhưng… đây cũng là chứng minh, chúng ta chỉ cần cố gắng tiến bộ, lấy lực lượng hiện nay vẫn có cơ hội giết tới hàng ngũ Thiên Vận Kỳ hạ phẩm!

Sử Vô Trần mệt mỏi, sắc mặt vàng như nến, tâm tình lại cực kỳ phấn chấn nói:

- Lão đại, ngươi quyết định rồi ư?

Vân Dương hơi thở dài nặng, trái tim đập như trống bỏi, trầm giọng nói:

- Đương nhiên quyết định rồi, có điều giờ nhân thủ còn xa mới đủ, gánh nặng đường xa.

Sử Vô Trần cùng Lan Nhược Quân cùng gật đầu.

Thiên Vận chi chiến, muốn thi đấu cần đánh ba trận.

Trong đó bao gồm đọ sức chiến đấu cao nhất, chưởng môn phái bên quyết chiến. Còn trận cuối cùng là đội hình tinh hoa hai bên chiến đấu. Cụ thể chiến trận bao người do bên phòng thủ đưa ra.

Hai trận trước đọ sức chiến đấu cao nhất cùng chiến đấu giữa hai chưởng môn tại nhiều môn phái chỉ tương đương một trận, thực tế lại được chia làm hai, nói chung chính là cao thủ đệ nhất và đệ nhị môn phái thay nhau ra trận mà thôi!

Còn trận thứ ba… đối với Cửu Tôn phủ, đây mới là khảo nghiệm khó chịu nhất.

Hiện giờ nhan viên chiến đấu của Cửu Tôn phủ chẳng qua mới bốn người, nếu quả thật khiêu chiến, một khi đối phương nói: Chiến trận chín người đối chiến.

Vậy không cần đánh, trực tiếp bị loại vì nhân số không đủ.

- Chúng ta phải tranh thủ thời gian nghĩ cách, hay gọi mấy huynh đệ đều tới đi.

Sử Vô Trần đầy phấn khởi nói.

Lan Nhược Quân liếc mắt:

- Nhất Đà, chuyện này trừ ngươi ra không ai làm được.

Sử Vô Trần giận tím mặt:

- Ngươi còn dám gọi ta là Nhất Đà, ta tuyệt giao với ngươi!

Vân Dương cùng Nhậm Khinh Cuồng lặng lẽ cười to, suýt chảy nước mắt.

Sử Vô Trần vì dòng họ, lại thêm thời gian gần đây Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân thấy hắn trở thành Thứ Tôn của Cửu Tôn phủ, hai người mình lại chẳng có danh hiệu gì, vừa hâm mộ vừa ghen ghét, càng ngày càng ngứa mắt, thuận tay đặt cho hắn biệt hiệu “Nhất Đà”.

Sử Vô Trần vì chuyện này đã phát cáu mấy lần nhưng đều không tác dụng, ai bảo hắn chỉ có một mình, chỉ Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng thay nhau ra trận đã khiến hắn không chịu đựng nổi rồi, lại thêm Vân Dương có vẻ cũng hứng thú với ngoại hiệu mới này.

Không thể không nói, Sử Vô Trần lúc ngủ thích cuộn mình, còn một khi cuộn lại hình dáng thật kỳ quái, quả thật giống...

- Ai da, đều là huynh đệ nhà mình, chỉ là xưng hô thôi mà, nổi giận làm gì?

Vân Dương khuyên giải:

- Nhất Đà, nói thật chuyện này ngươi đúng là phải quan tâm hơn. Lực lượng của chúng ta giờ còn rất yếu, rất cần thêm nhân viên bổ sung.

Sử Vô Trần cực kỳ bi phẫn:

- Lão đại ngươi cũng gọi vậy à, thật khiến ta đau lòng…

Vân Dương nghiêm mặt nói:

- Cần gì câu nệ tiểu tiết? Nhất Đà!?

Sử Vô Trần nằm chổng vó trên mặt đất rên rỉ:

- Ta cần minh hữu! Ta cực kỳ cần minh hữu…

Ba người cười ha hả.

...

- Nhân lúc này nghỉ ngơi, kiểm tra lại thu hoạch một chút đi.

- Lần này chúng ta cướp một vố lớn, xem như có chút thu hoạch.

Bốn người riêng phần mình kiểm kê đồ vật giành được, phân biệt đếm số, tập hợp.

Vân Dương tổng hợp xong đưa kết luận: Vân Dương thứ nhất, Nhậm Khinh Cuồng thứ hai, Sử Vô Trần thứ ba, Lan Nhược Quân xếp cuối cùng.

- Chúng ta thu được quá ít linh ngọc thượng phẩm, chưa tới 1000… linh ngọc trung phẩm hơn ba vạn, linh ngọc hạ phẩm… hơn ba trăm vạn… Các loại thiên tài địa bảo số lượng rải rác, các loại kiếm loại kỳ dị, tổng cộng chưa tới mười khối…

Vân Dương rất không hài lòng với thu hoạch này:

- Thêm các thứ linh tinh khác như binh khí gì đó tính vào… Cộng lại cũng chẳng nhiều lắm, mới chút thu hoạch như vậy làm được cái gì…

- Lão đại, còn nhẫn của Khâu Mộng Thành chưa xem mà?

Sử Vô Trần nhắc nhở.

Vân Dương thở dài:

- Trong nhẫn của tên này cũng chẳng có gì tốt, hai thanh bảo kiếm, 500 viên thượng phẩm linh ngọc, ba cây Hoả Linh Chi cùng mấy bình đan dược, một đống nhỏ Tinh Thần Ngọc… Lại còn có yếm của nữ nhân nữa chứ… ước chừng phải mấy nghìn cái, mẹ nhà hắn! Rốt cuộc hắn làm cái quái gì vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.