Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 1




Lãnh Như Băng dứt bỏ các ý nghĩ tán loạn, ngưng thần chăm chú nhìn lên vách đá.

Chỉ thấy ở đó có ánh đèn chiếu vào qua một lỗ nhỏ hình chữ nhật, dài chừng một thước, rộng nửa thước. Đoạn một bàn tay trắng nõn nà đẩy vào một chiếc khay gỗ, kèm theo thanh âm trong trẻo của nữ nhân:

− Thỉnh Lãnh công tử dùng bữa.

Mùi rượu thịt thơm nức tỏa vào ngào ngạt.

Lãnh Như Băng ngửi thấy mùi rượu thịt thơm lừng, chợt thấy đói bụng. Đang nghĩ hãy ăn một chút để bảo trì thể lực, bỗng nghe tiếng xích sắt loảng xoảng, rồi một cánh tay kỳ quái gầy khô như móng vuốt chim ưng, đột nhiên chìa ra kéo ngay khay gỗ đi. Lãnh Như Băng chú mục nhìn theo, chàng thấy ở bên vách đá có một lão nhân gầy quắt đang ngồi.

Lão nhân đầu bù tóc rối, râu ria cũng lòa xòa, khiến không thể nhìn rõ mặt mũi. Chỉ thấy lỗ nhỏ giờ đã bị che lại, bóng tối bao trùm địa lao.

Nhãn lực của Lãnh Như Băng hơn người, tuy trong bóng tối vẫn nhận ra cử động của lão nhân ngồi kia.

Đó là một người gầy quắt, ngoài trừ bộ y phục rách tả tơi, chỉ còn da bọc xương, hệt một kẻ nhịn đói lâu ngày. Lão nhân dùng tay bốc thức ăn mà nhai ngốn ngấu, chứng tỏ quá ư đói khát.

Lãnh Như Băng thầm thở dài, nghĩ bụng:

“Người này không biết đã bị bỏ đói bao nhiêu ngày rồi ?”.

Lão nhân tuy gầy quắt nhưng thực lượng lại kinh nhân, chỉ thoáng chốc đã ăn hết sạch khay thức ăn. Một bình rượu nhỏ, cũng được lão nhân nốc cạn một hơi. Ăn uống xong, lão nhân vỗ vỗ mấy cái vào bụng, nhìn Lãnh Như Băng, bỗng nhiên như động tâm, thong thả hỏi:

− Tiểu tử, lão phu ăn hết sạch phần cơm của ngươi, lần sau bọn chúng mang bữa ăn tới, lão phu sẽ để cho ngươi tất cả.

Lãnh Như Băng lắc đầu:

− Tại hạ không đói.

Lão nhân được ăn no, tinh thần hưng phấn, thần quang trong mắt đảo qua đảo lại, cười nói:

− Không đói, ha ha, tiểu tử, trừ phi ngươi định chết đói trong thạch lao này, hoặc giả nội công đã tu luyện tới cảnh giới «bất tiến thực» (không cần ăn vẫn sống), nếu không bất cứ chúng thí cho cái gì ngươi cũng chẳng chê đâu ...

Lão nhân tựa hồ cảm thương cho số phận của chính mình, hào khí bỗng nhụt hẳn. Lão thở dài, tiếp:

− Lão phu đã phải ở trong thạch lao này một thời gian chẳng ngắn ngủi gì.

Lãnh Như Băng chợt giật mình, nghĩ thầm:

“Nếu suốt đời bị giam hãm trong thạch lao tăm tối này thì thật là chết quách còn hơn.” Chàng nói:

− Lão tiền bối đã bị giam ở đây bao lâu ?

Lão nhân đưa tay áo túm mái tóc rối trên đầu, nói giọng thê lương:

− Cũng không nhớ rõ, đại khái chừng hai năm.

Lãnh Như Băng nói:

− Hai năm ư ?

Lão nhân cao giọng:

− Ngươi tưởng ngắn ngủi lắm sao ?

Đoạn giọng nói trầm xuống, đầy ảo não:

− Hai năm tuy không thể bảo là lâu, nhưng người đừng quên đây là một thạch lao tăm tối, một ngày ở đây còn dài hơn cả một năm bên ngoài, bảy trăm ngày đêm, vị chi là bảy trăm năm đó.

Lãnh Như Băng chợt nhớ đến từ mẫu ở Diệp Phong Cốc đang mong chờ ái tử trở về, bất giác chàng thở dài nhè nhẹ, thê lương.

Lão nhân bỗng cười vang một trận, tiếng cười âm vang khắc nhĩ kinh tâm, bị bốn bề vách đá dội lại, nghe như tiếng sấm động, khiến người hồn xiêu phách lạc.

Lãnh Như Băng ngầm vận chân khí đề kháng thanh âm kia, lòng thầm kinh dị:

“Nội công của người này e chẳng kém gì ta.”.

Tiếng dội còn âm vang hồi lâu, rồi mới tắt hẳn.

− Tiểu tử, ngươi sợ ư ? Ha ha, nếu ngươi phải sống ở đây hai năm, chỉ e ngươi cũng biến thành lang sói như lão phu đó thôi.

Lãnh Như Băng ngưng mục nhìn lão nhân một cái, mặc nhiên không nói.

Lão nhân thở dài, nói:

− Tiểu tử, tại sao ngươi không nói đi ?

Lãnh Như Băng đáp không trúng vào câu hỏi của lão nhân:

− Lão tiền bối bị giam ở đây lâu đến thế mà không nghĩ cách đào tẩu hay sao ?

Lão nhân nói:

− Chúng sớm biết lão phu quyết chẳng chịu bị giam mình ở đây, nên ... đây là một thứ quái lao ...

Lão nhân di động xiềng xích trên người, nói tiếp:

− Ngay đến thứ này cũng được chúng làm riêng, kiên cố vô cùng.

Đoạn lão nhân đột nhiên nói sang chuyện khác, hỏi:

− Tiểu tử, võ công của ngươi cũng khá đấy. Không biết sư phụ là ai ?

Lãnh Như Băng đảo mắt nói:

− Đồ kỵ sư húy, thứ cho tại hạ không thể phụng cáo.

Lão nhân sững sờ, cười:

− «Hổ Hống Phí Công» của ta vừa thi triển trong lao thất vừa rồi có uy lực cực lớn, một cao thủ võ lâm cũng khó chịu đựng, vậy mà ngươi không bị sao cả.

Lãnh Như Băng nhắm mắt, ngồi tựa vào vách đá.

Lão nhân thấy Lãnh Như Băng tựa hồ không nghe thấy lời lão vừa nói, thì cả giận cười lạnh một tiếng, nói:

− Hừ ... tiểu tử, ngươi mà dám vô lễ với ta ...

Lãnh Như Băng mở to mắt nhìn lão nhân, mỉm cười không nói.

Lão nhân đột nhiên dịu mặt giọng nói trở nên hết sức dịu dàng:

− Từ nay hai ta đã thành kẻ cùng chung hoạn nạn, ha ha, nếu lão phu có bị chết đói ở đây, chỉ e ngươi cũng khó mà sống được một mình.

Lãnh Như Băng hé miệng, định nói lại thôi.

Lão nhân nói:

− Đã sáu ngày nay chúng không đem thức ăn cho lão phu, hôm nay chúng đưa cao lương mỹ tửu tới, xem ra lão phu ăn hết cả phần của ngươi.

Lãnh Như Băng thở dài, không nói.

Lão nhân giận dữ quát:

− Tiểu tử, ngươi có biết lão phu là ai không hả ?

Lãnh Như Băng lắc đầu, mỉm cười.

Lão nhân nói:

− Ngươi bôn tẩu ở Giang Nam, hẳn phải từng nghe nhắc đến uy danh của lão phu.

Người này đại khái bị giam quá lâu, chẳng có ai tiếp chuyện, nay được khai khẩu thì thao thao bất tuyệt, lại gặp ngay phải Lãnh Như Băng là người không ưa nói, thành thử đành nói một mình. Chỉ nghe lão nhân ho một tiếng, tiếp:

− Tiểu tử, tại sao ngươi lại không nói ? Ngươi đã khi nào nghe nhắc đến ngoại hiệu Sấu Hầu Vương hay chưa ?

Lão nhân cứ ngỡ Lãnh Như Băng vừa nghe đến ba tiếng Sấu Hầu Vương chắc phải thất kinh, nào ngờ sự tình vượt ra ngoài mọi dự liệu của lão, Lãnh Như Băng vẫn chẳng có phản ứng gì. Lão nhân quát một tiếng to như sấm:

− Sấu Hầu Vương chính là ta đây.

Lãnh Như Băng nhè nhẹ thở dài, chẳng lý gì đến lão.

Lão nhân đứng bật dậy, khiến xiềng xích trên người kêu xủng xoảng, nói tiếp:

− Sấu Hầu Vương Hứa Sĩ Công, ngươi chưa từng nghe nhắc đến, vậy ba chữ Lão Hầu Vương Nhi ngươi đại khái có nghe rồi chứ ?

Trong cơn giận dữ, ba chữ «Lão Hầu Nhi» bị lão nhân nói vấp mấy lần.

Lãnh Như Băng bị lão nhân vô cớ mắng oan, đành thản nhiên đáp một câu:

− Thì ra là Hứa lão tiền bối.

Hứa Sĩ Công vui mừng:

− Lão phu bị giam cầm hai năm nay, võ lâm dĩ nhiên vẫn nhắc tới uy danh của lão phu chứ ?

Lãnh Như Băng lắc đầu.

Hứa Sĩ Công nói:

− Chúng ta bình sinh chưa từng gặp nhau, làm sao ngươi biết danh của lão phu ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Thì tại hạ vừa nghe đó thôi.

Đoạn chàng lại nhắm mắt vờ như muốn ngủ.

Hứa Sĩ Công tuy trong bụng vô cùng phẫn nộ, nhưng chẳng có cách gì với chàng, bèn lạnh lùng nói:

− Hừ. Có ngày thoát khỏi chốn tù ngục này, lão phu không thể không cho ngươi một bài giáo huấn.

Lãnh Như Băng thở dài nói:

− Lão tiền bối đừng ngộ nhận, tại hạ chẳng qua không thích nói mà thôi.

Hứa Sĩ Công nói:

− Hừ ! Tuổi nhỏ mà làm ra vẻ trưởng thượng.

Chỉ nghe một loạt tiếng lạch xạch lạch xạch vọng vào, Lãnh Như Băng lần này đã có kinh nghiệm, liền đoán có biến hóa.

Quả nhiên, cánh cửa bằng đá của ngục thất được mở ra, hai Thanh y thiếu nữ lăm lăm trường kiếm cầm đèn bước vào.

Hứa Sĩ Công đứng bật dậy, hữu thủ đưa ra chộp nhanh lấy Thanh y thiếu nữ đi trước.

Chỉ nghe tiếng xích sắt loảng xoảng một hồi, ngón tay của lão nhân còn cách thiếu nữ cả thước, dây xích đã cạn, chẳng thể với xa hơn được nữa.

Thanh y thiếu nữ hừ một tiếng, xoay tay kiếm phạt ngang qua.

Lão nhân tự biết bàn tay mình khó chạm tới thân đối phương, chỉ ngầm vận nội kình mà phách không một chưởng, một luồng chưởng phong cương kình tràn về phía hai thanh y thiếu nữ. Uy lực vô cùng mạnh mẽ, khiến vách đá đối diện dội lại một luồng gió mạnh.

Hai Thanh y thiếu nữ đồng loạt nhảy qua một bên, tránh luồng chưởng phong ghê gớm.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Người này nội công thật thâm hậu.”.

Hai Thanh y thiếu nữ sau khi né tránh, vội vọt nhanh tới bên cạnh Lãnh Như Băng, nói:

− Lãnh công tử, cô nương của chúng tiểu nữ có lệnh chuyển công tử tới một chỗ khác.

Lãnh Như Băng sớm đã ngầm vận khí để thử, cảm thấy xiềng xích trên người vững chắc dị thường, không tài gì dùng sức lực của mình đứt tung ra được, bèn ngẩng đầu nhìn hai thiếu nữ, không nói gì.

Thiếu nữ đi trước bỗng xoay qua nói với Hứa Sĩ Công:

− Hừ, Lão Hầu Nhi, giờ Tý đêm nay sẽ xét xử lão, nếu lão lại không đáp ứng ...

Hứa Sĩ Công quát:

− Này con a hoàn, lão phu là hạng người gì mà phải khuất phục mệnh lệnh của lũ a hoàn các ngươi ? Hừ ! Muốn lão phu đáp ứng còn khó hơn cả việc bay lên trời đó.

Thiếu nữ nói:

− Tại sao lão cứ phát khùng như vậy, đợi xem khi lão bị hình phạt tàn khốc rồi, có đáp ứng hay không là tùy ở lão.

Hứa Sĩ Công giọng giận dữ:

− Lão phu há để tâm đến chuyện sinh tử.

Thiếu nữ cười khẩy:

− Tiểu nữ đã tận mắt chứng kiến rất nhiều cao thủ võ lâm, khi bị khốc hình thì mất hết hào khí anh hùng, cầu chết chẳng xong, cuối cùng đều xót xa van nài.

Tiểu nữ không tin lão là kim cương thiết đinh, đồng thọ la hán, đủ sức chịu nổi nỗi đau đớn hóa cốt tiêu phù.

Hứa Sĩ Công gầm lên:

− Quỷ nha đầu ...

Đoạn phách không một chưởng.

Hai Thanh y thiếu nữ đã biết chưởng thế hùng hậu của lão nhân, vội tránh sang một bên.

Lúc này một Thanh y thiếu nữ thò tay vào túi rút ra một cái chìa khóa, tra vào ổ ở vách đá, xoay sang phía hữu ba vòng, nghe «tách» nhẹ một tiếng, dây xiềng dưới chân chàng lập tức tách rời ra, nhưng dây xích trên tay tựa hồ lại bị siết chặt hơn.

Lãnh Như Băng đứng dậy hỏi:

− Các người muốn đưa ta đi đâu ?

Thiếu nữ đi trước nói:

− Cô nương phân phó đưa Lãnh công tử đến một nơi phong cảnh u mỹ ...

Ngừng một chút, lại tiếp:

− Chúng tiểu nữ chỉ phụng mệnh mà tới, mong công tử đừng làm khó với chúng tiểu nữ.

Lãnh Như Băng gật đầu nhẹ. Thiếu nữ cầm đèn giơ cao nói:

− Chúng ta đi !

Hai thiếu nữ một trước, một sau đưa Lãnh Như Băng ra bên ngoài.

Lãnh Như Băng đưa tay lên nói với Hứa Sĩ Công:

− Lão tiền bối bảo trọng !

Đoạn bước ra. Thạch môn lạch xạch lạch xạch một hồi đã được đóng lại.

Ba người đi trong một thông đạo rộng chừng hai thước, Lãnh Như Băng mang theo khối dây xích trầm trọng trên người, mỗi bước đi lại vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng.

Qua mấy khúc quanh, tới một chỗ quẹo, thiếu nữ đi trước bỗng quay người lại, mỉm cười nói:

− Lãnh công tử là người thông minh, tốt nhất chớ vọng tưởng đào tẩu mà chỉ rước lấy họa sát thân.

Lãnh Như Băng lạnh lùng nhìn thiếu nữ, không nói gì.

Thiếu nữ đi trước thong thả lấy ra một mảnh vải đen, nói:

− Phiền công tử, cần phải bịt mắt lại.

Lãnh Như Băng thầm biết chẳng thoát được, bèn từ từ nhắm mắt lại.

Thiếu nữ dùng mảnh vải bịt mắt chàng. Tiếp đó chàng bị người dẫn đi, chỉ biết là đi lên phía trên, mé tay hữu.

Đột nhiên tay hữu của chàng bị người giữ lại, tai nghe một tiếng cười, nói:

− Đến rồi, đợi một chút nữa sẽ cởi băng bịt mắt cho công tử.

Đoạn băng vải bịt mắt chàng được cởi ra.

Ngưng mục nhìn, chỉ thấy hai thiếu nữ đang đi ra cửa.

Đây là một tịnh thất bố trí trang nhã, hào hoa, một sảnh đường rất thoáng rộng, lại có một gian ám thất, cổ tay mở toang, trần thiết cực kỳ thanh thoát, mỹ lệ.

Trên nóc sảnh đường và ám thất đều có trổ cửa nhỏ, nhưng được chắn bằng hai lớp song sắt to bằng cổ tay, dù người có võ công nhảy được lên đó cũng khó mà bẻ gãy.

Sảnh đường này hiển nhiên nằm cao hơn mặt đất.

Lúc này ánh sáng ngoài trời chiếu vào trong sảnh, nhưng chỉ mờ mờ, thiết tưởng đang là buổi tối.

Lãnh Như Băng chưa biết đường đi lối lại ra sao, lại mang xiềng xích trầm trọng trên người, hành động cực kỳ bất tiện, bên ngoài cửa hẳn có lực lượng mai phục, chi bằng tạm thời ngồi tĩnh tọa, vận khí điều tức, trước hết nghĩ cách bẻ gãy xích còng tay, rồi mạo hiểm đào tẩu cũng chưa muộn.

Cũng chẳng cần vào trong thất, chàng ngồi ngay ở một góc sảnh.

Chàng ngồi tĩnh tọa, vận khí điều tức, nào ngờ vừa định dẹp bỏ mọi ý nghĩ, thì bao nhiêu nỗi khổ tâm nung nấu trong người lập tức dồn dập dâng lên đầu.

Nghe lời nói của Tiêu Dao Tử dường như có ẩn ý riêng sự sinh tử của Trần đại hiệp liên quan mật thiết đến chàng, chàng lại nghĩ đến thân thế mơ hồ của mình.

Từ khi có trí nhớ, ngày đêm đều có ân sư nghiêm khắc đốc thúc chàng khổ luyện võ công, giữ mãi thi thư trước mặt từ mẫu. Nhưng mỗi lần chàng hỏi đến phụ thân, thì từ mẫu đều nổi giận quát phải im lặng.

Chàng tưởng nhớ đến thần thái của sư phụ đối với chàng. Khi đốc thúc chàng luyện võ công thì vô cùng nghiêm trang, nhưng khi bình thường thì rất ư hòa nhã, dễ dãi. Mỗi khi thấy mẫu thân thì sư phụ của chàng cung thuận tôn kính khác hẳn thường tình.

Càng lớn, chàng càng thầm biết mẫu thân chàng chẳng những kiến văn uyên thâm, mà còn đầy mình tuyệt kỹ, nhưng chưa từng đàm luận về võ công với chàng.

Chính đang nghĩ tới đây, chợt nghe có tiếng cười, rồi một hồng y thiếu nữ mỹ lệ bưng tới một khay gỗ, nói:

− Cơm rượu ban nãy đã bị Lão Hầu Nhi giành ăn hết, chỉ e công tử đã quá đói bụng.

Đoạn từ từ đặt khay gỗ xuống.

Trên khay có một bình mỹ tửu, một đĩa bánh. Mùi rượu bánh thơm lừng, khiến Lãnh Như Băng thấy đói cồn cào.

Hồng y thiếu nữ nói:

− Dân chúng Giang Nam xưa nay ăn cơm, nhưng cô nương biết công tử là người miền Tây Bắc tới, e ngại chưa quen ăn cơm, nên đã đích thân xuống bếp làm món bánh này cho công tử đó.

Lãnh Như Băng nhìn khay gỗ, nghĩ thầm:

“Đêm nay có đào tẩu, e sẽ phải ác chiến một trận, cũng nên ăn một chút cho có sức.”.

Nhưng thấy Hồng y thiếu nữ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, tuy bụng rất đói, chàng cũng chưa tiện ăn.

Hồng y thiếu nữ đợi một lát vẫn không thấy chàng ăn, liền tự rót rượu uống, rồi nhón một mẫu bánh mà ăn, cười nói:

− Thỉnh công tử an tâm mà dùng bữa.

Đoạn quay mình bước đi.

Lãnh Như Băng bắt đầu ăn uống. Thấy rất ngon miệng. Lát sau chàng đã ăn hết bánh.

Hồng y thiếu nữ bước vào, mỉm cười, bưng khay gỗ đi ra.

Những tì nữ này đối với chàng đều rất khách khí, chàng thấy hơi kỳ quái, nhưng không tiện hỏi chuyện với họ.

Một thiếu nữ khác bưng trà vào cho chàng rồi lại bước ra ngay.

Trời đã vào đêm, trong sảnh đường tối om.

Lãnh Như Băng nhãn lực hơn người, vẫn nhìn thấy mọi vật. Chàng đề tụ chân khí vào hai tay, dùng lực bẻ thử chuỗi dây xích còng tay, nhưng thấy nó quá chắc chắn, không sao bẻ nổi thì nghĩ thầm; “Nếu không bẻ gãy được nó, ta cứ đào tẩu, khi động thủ với người, ta sẽ thi triển «Xúc Cốt Công», sau đó tìm cách phá ổ khóa xích trên người.”.

Bỗng thấy hai thiếu nữ cầm đèn bước vào. Người đi trước cầm đèn, trang phục màu hồng, chính là thiếu nữ đã mang cơm lần trước, người thứ hai trang phục màu lục.

Cả hai đi tay không, dáng dấp thong thả, không có vẻ gì ác ý.

Hồng y thiếu nữ giơ đèn, nói:

− Tiểu nữ phụng mệnh đưa công tử đến ...

Bỗng ngưng lời.

Lãnh Như Băng thản nhiên đứng dậy, cất bước định đi.

Hồng y thiếu nữ vốn muốn được quan tâm, nói lấp lửng để chàng hỏi lại, không ngờ Lãnh Như Băng hoàn toàn thờ ơ, chẳng để tâm đến hậu quả hung cát, thì bất giác ngẩn người, đành quay mình đi trước dẫn đường.

Lục y thiếu nữ đi phía sau chàng, rời sảnh đường, lại đi xuống dưới thấp.

Lãnh Như Băng thầm ngạc nhiên, nghĩ:

“Chẳng lẽ chúng lại muốn tống ta xuống dưới thạch lao ?”.

Thông đạo quanh co, phòng bị nghiêm mật, ở mỗi khúc quẹo đều có treo đèn, dưới đèn là một hắc y đại hán tay hữu lăm lăm binh khí, tay tả cầm cây nỏ, dài chừng một thước rưỡi, vẻ mặt lạnh lùng, thấy người đi qua không ngăn trở cũng chẳng nhìn lâu.

Qua chín khúc quẹo, cảnh vật biến đổi hẳn.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tòa đại sảnh cực rộng, đèn đuốc sáng trưng, bóng người xếp thành từng hàng, im phăng phắc.

Lục y thiếu nữ đi sau vội rảo bước lên, ghé tai chàng nói nhỏ:

− Cô nương bảo tiểu nữ nói với công tử, nếu giáo chủ có hỏi gì, công tử hãy đối đáp cho nhã nhặn.

Lãnh Như Băng hỏi:

− Giáo chủ cái gì ?

Lục y thiếu nữ đáp:

− Công tử không cần hỏi nhiều, những mong cứ làm theo lời tiểu nữ là được, mọi việc khác đã có cô nương lo liệu.

Đoạn đi chậm lại một bước.

Đến trước sảnh môn, hồng y tì nữ bỗng đặt cây đèn xuống, cung thân nói:

− Đã dẫn Lãnh Như Băng tới.

Chỉ thấy từ trong đại sảnh một gã đại hán dung mạo hung ác bước ra, chộp lấy còng tay của Lãnh Như Băng mà lôi chàng vào trong sảnh, còn hai tỳ nữ lập tức thối lui. Lãnh Như Băng cảm thấy một luồng kình lực cực mạnh lôi chàng đi, bèn ngầm vận nội công đứng lại bất động.

Gã đại hán dung mạo hung ác thấy lôi đi không được, trong bụng có chút kinh sợ, nghĩ thầm:

“Không ngờ gã tiểu tử này lại có nội công thâm hậu như vậy”.

Bèn quay đầu mỉm cười, từ từ dẫn chàng vào trong đại sảnh.

Lãnh Như Băng vừa đi, vừa đưa mắt quan sát tình thế, thấy mười hai đại hán cao to, y phục màu đen, đứng bất động bốn phía, người nào diện mạo cũng âm trầm.

Dựa vào vách sau là một mộc đài, trên kê ba chiếc ghế phủ da hổ, bên tả mộc đài có hai thanh y đồng tử, bên hữu là hai hoàng y nữ đồng, đằng trước mộc đài đặt một ngọc đỉnh cao cả thước, từ trong đỉnh, một ngọn lửa màu lam bốc lên cao hai tấc, từng luồng khói xanh chờn vờn bay lên, tỏa khắp đại sảnh một mùi hương thanh thoát.

Đại sảnh dài rộng mỗi chiều không dưới năm trượng, hai bên vách kê mười mấy dãy ghế dài, đã có không ít người ngồi, cả nam lẫn nữ, mặt đều bị che một mảnh vải đen, tay đều bị còng bằng xích.

Gã đại hán dẫn Lãnh Như Băng tới bên một chiếc ghế gỗ, nói nhỏ:

− Ngồi xuống !

Đoạn gã kéo từ trên vách đã một sợi dây xích khóa vào còng tay của Lãnh Như Băng rồi dùng vải đen bịt mắt chàng lại.

Lát sau, bỗng nghe vang lên ba tiếng chuông trầm trầm, rồi tiếng cước bộ rậm rịch, hiển nhiên là có nhiều người bước vào sảnh. Đoạn tất cả im lặng.

Một thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ vọng đến tai chàng:

− ... Võ công vô cùng cao minh ... ta nên thu phục vào giáo phái ...

Mảnh vải bịt mắt chàng được cởi ra.

Chàng thấy đã có hai người ngồi trên ba chiếc ghế ở mộc đài, người ngồi bên hữu chính là Lục y mỹ nhân của «Phỉ Thúy Lầu». Người bên tả là một nam nhân không râu, tay áo màu xanh rất dài, trông thập phần nho nhã, nhưng sắc diện tựa người vừa mới tỉnh ngủ.

Lúc này lại thấy một người mặc hoàng y đi ra, người này mặt che một chiếc mạng quái dị, tay mang đôi găng màu đen, ngoại trừ có thể thấy mục quang tinh tường chuyển động còn lại toàn thân đều bị che lấp bởi bộ áo choàng rộng thùng thình. Người này đĩnh đạc ngồi vào ghế chính giữa.

Chỉ nghe thanh y văn sỹ ngồi bên tả quát nhỏ:

− Dẫn Hứa Sĩ Công vào.

Hai hắc y đại hán từ cửa phía nam lôi vào trong sảnh một người, rồi cởi băng bịt mắt cho người đó.

Lãnh Như Băng nhận ra người ấy chính là Hứa Sĩ Công Sấu Hầu Vương.

Hứa Sĩ Công trên người đầy xiềng xích, đứng ở trước ngọc đỉnh, đưa mắt nhìn đại sảnh, lạnh lùng nói:

− Các người muốn xử trí lão phu như thế nào, hãy mau động thủ đi !

Lão nhân này bị giam cầm hai năm dưới thạch lao tăm tối, nhưng khí phách không hề sút giảm.

Hoàng y nhân nhìn Hứa Sĩ Công chằm chằm, không nói gì.

Chỉ thấy Thanh y văn sĩ cười một tiếng, nói:

− Hứa Sĩ Công, lão đã biết tình cảnh lúc này của lão thế nào chưa ?

Hứa Sĩ Công gầm lên:

− Lão phu bị các người bắt giữ sớm đã coi như bị chết rồi. Quyền sinh sát đang ở trong tay các ngươi, họ Hứa ta dù có chết cũng chết như một vị anh hùng.

Thanh y văn sĩ cười nham hiểm:

− Hứa Sĩ Công, lão nói năng quá phóng túng đó, nếu muốn sát hại lão, ai còn giam giữ lão trong thạch lao để cho lão sống những hai năm làm gì.

Hứa Sĩ Công ngẩn người, hỏi:

− Các người định làm gì lão phu ?

Thanh y văn sĩ cười, đáp:

− Hứa Sĩ Công, lão tự coi mình là người uyên bác, vậy lão có biết bổn tòa là ai không ?

Hứa Sĩ Công ngẩng đầu, song mục chăm ...

(**** mất hai trang ****) Hai nàng quả nhiên vội quỳ xuống bái lạy.

Thanh y văn sĩ lạnh lùng nói:

− Các ngươi rủ nhau đào tẩu, đã đáng tội chết, dù có lý do chính đáng cũng không được nói.

Lãnh Như Băng thầm thở dài:

“Nói gì lạ vậy ? Đã biết đối phương có lý mà không cho người ta nói.”.

Chỉ nghe Thanh y văn sĩ tiếp:

− Dùng Thủy hình !

Một tấm vải che ở góc đại sảnh lập tức được vén sang bên, một đại hán cao lớn, bưng một chiếc chảo cực lớn tiến ra.

Dưới đáy chảo có gắn một thạch lò. Lửa trong thạch lò đỏ rực. Chảo đựng đầy nước được đặt trước thạch đỉnh.

Lãnh Như Băng thầm nghĩ:

“Dùng thủy hình chẳng lẻ lại thả người vào chảo mà luộc cho đến chết hay sao ? Ôi, thật là hình phạt thảm tuyệt thế gian, chưa từng có bao giờ.”.

Hai nàng đang quỳ thấy chảo nước bốc hơi ngùn ngụt, biết sắp bị thả vào trong đó, vội cùng giơ tay xiềng xích lên mà điểm vào huyệt «Thiên linh».

Thanh y văn sĩ sớm đã dự liệu hai nàng tất tự tìm cái chết, bèn cười khẩy một tiếng, nói:

− Muốn chết ư ? Đâu có dễ như vậy !

Hữu thủ phẩy một cái, hai cánh tay của hai thiếu nữ đang giơ lên liền đột nhiên rơi thõng xuống.

Lãnh Như Băng tinh mắt, thấy Thanh y văn sĩ khi phẩy tay đã phóng ra một viên đạn nhỏ, thì kinh hãi nghĩ thầm:

“Người này võ công không phải tầm thường, vừa thi triển «Mễ Lạp Đả Huyệt».”.

Chỉ nghe hắn trầm giọng nói:

− Dụng hình !

Tám đại hán lập tức ùa tới, từ từ mở nắp chảo ra, nhấc bổng hai thiếu nữ lên mà thả chân vào chảo nước đang bốc hơi nghi ngút.

Hai nàng tựa hồ biết có hô cứu cũng vô ích, đành cắn răng cố chịu cực hình, không thốt một lời.

Bị ngâm trong nước nóng một lát, chắc đã tới lúc quá nóng, tuy hai thiếu nữ đành lòng chịu chết, nhưng cũng hết chịu nổi, cuối cùng cũng rú lên những tiếng thảm thiết. Tiếng rú nghe thê thảm, kinh động lòng người.

Lãnh Như Băng cảm thấy muốn nghẹt thở, bèn quát lớn:

− Dừng tay !

Tiếng quát như sấm giữa mùa xuân, rung chuyển cả đại sảnh, khiến những cây đèn treo phải đung đưa, lửa nến bị bạt nghiêng cơ hồ suýt tắt, rồi mới sáng trở lại. Dư âm của tiếng quát còn vang vọng hồi lâu.

Chỉ thấy Thanh y văn sĩ giơ tay tả phẩy một cái, mấy gã đại hán tức thời kéo hai thiếu nữ ra khỏi chảo nước.

Lãnh Như Băng thấy hai thiếu nữ bị ướt sũng tới đùi, họ đang vội vàng kéo ống quần lên cao, để lộ những bắp chân đỏ bầm. Chàng bất giác thở dai.

Thanh y văn sĩ thong thả đưa mục quang lạnh lùng nhìn mặt Lãnh Như Băng, cười một tiếng, nói:

− Ngươi quát cái gì ? Phải chăng muốn thụ hình thay cho chúng ?

Lãnh Như Băng lạnh lùng nói:

− Các môn phái võ lâm có không ít lập quy nghiêm khắc, nhưng người vi phạm bị xử trí tàn khốc như hai nữ nhân vừa rồi, há có thể coi các vị là anh hùng được sao ?

Thanh y văn sĩ cười khẩy nói:

− Bổn tòa chính đang chiếu theo môn qui mà hành hình, bổn giáo có ba đại pháp giới, kẻ vi phạm sẽ bị ba đại khốc hình là Thủy, Hỏa và Nhân hình.

Lãnh Như Băng nói:

− Như vừa rồi đã quá tàn nhẫn.

Thanh y văn sĩ nhìn Lục y mỹ nhân, mỉm cười hỏi:

− Cô nương, có phải là người này chăng ?

Lục y gật đầu, nói:

− Đúng, người này võ công cao cường, nếu có thể thu nạp, sẽ rất đắc dụng.

Thanh y văn sĩ cười nhạt, quay về phía tám gã đại hán vừa hành hình hai thiếu nữ, nói:

− Dùng Hỏa hình !

Tám gã đại hán nhất loạt vâng dạ, nhấc chảo nước ra khỏi thạch lò, ngọn lửa xanh lập tức bốc lên khá cao.

Thanh y văn sĩ bỗng vỗ tay, nói:

− Cởi băng bịt mắt cho bọn kia được sáng mắt ra !

Hắn ngồi đó, vẻ mặt âm trầm độc ác, nhìn hai thiếu nữ xinh tươi như hoa như ngọc vừa bị thủy hình đỏ bầm cả bắp chân theo lệnh hắn, mà sắc diện vẫn thản nhiên như không. Bọn hắc y đại hán nghe lệnh lập tức động thủ, cởi băng bịt mắt tất cả những người đang ngồi trên các hàng ghế.

Lãnh Như Băng lướt mắt nhìn họ, bỗng giật mình. Chàng đã nhận trong số họ một nam, một nữ là hai kẻ đã lấy cắp «Thiên niên Sâm hoàn» và lưu lại mảnh vải. Chàng không ngờ gặp lại họ ở chốn này.

Hai người kia tựa hồ cũng đã nhận ra chàng, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Thần thái thiếu nữ đó chứng tỏ nàng đã trải qua không ít đau đớn.

Lãnh Như Băng nhắm mặt lại, nghĩ thầm:

“Ai ngờ Đào Hoa Trang lại là một sào huyệt thổ phỉ ghê gớm như vậy. Hoàng y nhân kia mặt che mạng, cố tạo vẻ thàn bí, hẳn là thủ lĩnh, còn Thanh y văn sĩ và Lục y mỹ nhân đều là hai nhân vật chủ chốt của sào huyệt ấy.” Đang nghĩ thế, bỗng nghe liền hai tiếng thét chói tai.

Lãnh Như Băng mở choàng mắt, chỉ thấy hai thiếu nữ bị treo lên cao, trên bắp chân vừa bị hai cây ngân trâm nung đỏ áp vào.

Một cái giá, đặt mây chục cây ngân trâm dài chừng năm tấc một cây, ngay phía trên thạch lò. Ngọn lửa xanh bốc lên nung các cây trâm đỏ hồng đến hai phần ba.

Thanh y văn sĩ lim dim mắt, tựa hồ không nghe, không thấy gì.

Hai gã đại hán tay mang bao, lại cầm lấy hai cây trâm trên thạch lò, bước về phía hai thiếu nữ.

Lại hai tiếng thét kinh tâm động hồn vang lên trong sảnh.

Lãnh Như Băng nhìn kỹ, thấy nơi trên thân mình thiếu nữ bị áp trâm nung đỏ đều là huyệt đạo thì tâm thần chấn động, thầm nghĩ:

“Thủ đoạn thế này, đừng nói là da thịt, ngay đến thiết đỉnh đồng thọ cũng e chẳng chịu nổi.”.

Tiếng thét, tiếng la lại vang lên, thoáng chốc hai thiếu nữ đã bị hàng chục vết thương. Mùi thịt cháy khét lẹt.

Lãnh Như Băng cảm thấy nộ khí bốc lên đầu, nhưng cũng đành bất lực vì thân đã bị xiềng xích thế này, làm sao có thể cứu được người.

Chỉ nghe có tiếng cầu khẩn:

− Thỉnh Giáo chủ từ bi cho đệ tử ... được chết ngay ... đệ tử nguyện dưới cửu tuyền cũng ... không dám quên đại ân đại đức của Giáo chủ.

Lời cầu khẩn thê lương, ai oán vô cùng.

Hoàng y nhân chỉ dùng mục quang lạnh lẽo quét về phía hai thiếu nữ một cái, tựa hồ không nghe thấy giọng khẩn cầu làm đứt ruột người của thiếu nữ.

Thanh y văn sĩ cười một tiếng, nói:

− Đau như thế chưa thấm vào đâu, trọng hình còn ở phía trước kia.

Hắn giơ tay lên, tiếp:

− Hãy tạm quẳng chúng xuống Thủy lao cho hưởng nỗi khổ ba ngày ở đó, rồi sẽ áp dụng Nhân hình.

Hai Hắc y đại hán ứng thanh chạy tới, hạ hai thanh nữ thụ trọng thương xuống. Còn tám đại hán diện mạo hung ác vừa tham gia hành hình thì vẫn đứng bất động.

Lãnh Như Băng ngầm thở dài, nghĩ:

“Không biết họ còn phải chịu thứ độc hình thảm tuyệt nhân gian gì nữa đây !”.

Đột nhiên Thanh y văn sĩ mở to hai mắt, nhìn toàn sảnh một lượt, cười nói:

− Hoạt động của bổn giáo hoàn toàn bí mật, cho nên người trong võ lâm rất ít ai được biết ...

Bỗng nhiên một tiếng quát lớn:

− Lão phu nhớ ra rồi.

Lãnh Như Băng nhìn về phía người nói, chính là Hứa Sĩ Công.

Thanh y văn sĩ nói:

− Thử nói coi ...

Hứa Sĩ Công nói:

− Nếu lão phu nhớ không lầm, các người hẳn là Huyền Hoàng Giáo tung hoành ở miền Tây Nam, ẩn núp tại sơn khu Vân Quý ...

Thanh y văn sĩ cười ha hả:

− Không sai, Hứa đại hiệp quả không hổ thẹn là người uyên bác, thấy nhiều biết rộng, bổn giáo đúng là hoạt động tại sơn khu Vân Quý, ít lui tới Giang Nam và Trung Nguyên, nay thiên hạ gặp nhiều hoạn nạn, Giáo chủ bổn giáo động lòng từ bi, chiêu mộ võ lâm đồng đạo, chung mưu đại sự, chấn chỉnh giang sơn.

Hứa Sĩ Công lạnh lùng nói:

− Bàng môn tả đạo há có thể làm nên đại sự ?

Thanh y văn sĩ cười một tiếng, nhìn lục y nói:

− Lão Hầu Nhi cuồng vọng như vậy, không làm cho lão nếm thử một chút đau đớn, lão sẽ không biết thế nào là lợi hại.

Lục y nữ nhân lúc này mỉm cười, nói:

− Người này danh tiếng lẫy lừng khắp một dải Giang Nam và Trung Nguyên, đại bộ phận võ lâm đồng đạo đều là chỗ cố cựu tương tri của lão, cho nên từ sau khi bắt được lão, ta chưa hề gia hại, không ngờ hai năm cầm tù như thế vẫn chưa cải biến được tính cuồng ngạo của lão. Xử trí thế nào, thỉnh Giáo chủ huấn thị.

Thanh y văn sĩ nhìn Hoàng y nhân, cung tay nói:

− Thỉnh Giáo chủ huấn thị.

Hoàng y nhân không nói, chỉ lắc đầu nhè nhẹ.

Thanh y văn sĩ nói:

− Giáo chủ còn phải tiếp kiến giai tân, nếu không có điều gì giáo huấn, không dám phiền Giáo chủ bận tâm thêm !

Hoàng y nhân thong thả đứng dậy, quay mình bước đi.

Lục y và Thanh y văn sĩ cũng đứng dậy, cung thân đồng biệt.

Bọn Hắc y đại hán và tám gã đại hán thừa hành đều hai tay nắm lại thành quyền giơ lên quá đầu mà bái tiễn. Bốn nam nữ đồng tử cũng đi theo ra tận ám môn rồi mới quay trở lại chỗ cũ.

Thanh y văn sĩ nhìn Hứa Sĩ Công nói:

− Giáo chủ bổn giáo từ bi đại độ, không nỡ dùng trọng hình gia hại lão ...

Bỗng một hồi chuông dồn dập vọng vào.

Thanh y văn sĩ và Lục y mỹ nhân đều biến sắc, đứng bật dậy.

Lục y nữ nhân vội nhảy xuống khỏi mộc đài, hấp tấp chạy đi. Thanh y văn sĩ nhìn khắp sảnh một lượt, nói:

− Tạm đưa bọn chúng xuống Thủy lao. Thu dọn hình cụ !

Tám gã đại hán khiêng chảo nước, thạch lò ra khỏi sảnh. Mười hai hắc y đại hán đồng loạt tháo khóa khỏi xiềng xích dùng vải đen bịt mắt mọi người, dẫn ra khỏi sảnh.

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy bị người cầm dây xích còng tay kéo đi, từ trên xuống thấp dần, lát sau nghe tiếng nước như đang chảy vào một con mương, rồi chàng bị đẩy xuống dòng nước lạnh giá. Chỉ nghe một giọng khàn khàn cất lên:

− Lão phu nếu thoát khỏi chốn này mà không san Đào Hoa Trang thành bình địa thì Sấu Hầu Vương coi như sống vô ích mấy chục năm ở chốn giang hồ.

Bọn Hắc y đại hán dẫn mọi người tới đây đều đã thối lui.

Bỗng có tiếng gọi nho nhỏ ngân dài của nữ nhân:

− Lãnh công tử !

Lãnh Như Băng nghe tiếng gọi ở ngang bên mình, nhưng trong thủy lao có đến hàng chục người, có thể không riêng chàng họ Lãnh, nên chưa hồi đáp.

Nữ nhân gọi một tiếng, không có tiếng đáp, ngừng một chút, lại gọi to hơn:

− Lãnh Như Băng.

Lần này đúng danh tính của mình, Lãnh Như Băng liền đáp:

− Cô nương có gì chỉ giáo ?

Nữ nhân nghe tiếng đáp, biết chàng ở ngay cạnh mình, liền hạ giọng nói nhỏ:

− Bình Sâm hoàn của công tử, chỉ e cũng đã bị chúng cướp mất rồi. Ôi !

Những tưởng lấy cắp được Sâm hoàn của công tử, sẽ chữa khỏi bệnh cho tiểu thư của gia phủ, nào ngờ bị bọn Huyền Hoàng Giáo dùng mưu kế quỷ quyệt bắt giữ.

Lãnh Như Băng vội hỏi:

− Chẳng phải cô nương đã giao Sâm hoàn cho người khác mang đi trước rồi hay sao ?

Thiếu nữ thở dài, đáp:

− Đấy là tiểu nữ nói dối công tử thôi ! Khi đến bên linh cữu của công tử, tiểu nữ đã giấu Sâm hoàn ở một chỗ, sau khi từ biệt, mới lấy lại Sâm hoàn mà đi gấp ...

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Các nhân vật trong giang hồ quả thực người người đều gian trá xảo quyệt, khi ấy đúng là huynh đệ mình bị họ lừa dối.”.

Chàng là người đức độ, nghĩ mình đã sa cơ thất thế, cũng chẳng nên oán trách người khác làm gì.

Thiếu nữ kia nói tiếp; − Sớm biết thế này, tiểu nữ đã chẳng lấy cắp Sâm hoàn của công tử, tự mình bị hại không sao, để lụy đến người.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Lời này quả không sai, nếu không bị mất Sâm hoàn, ta cũng chẳng trở lại Đào Hoa Trang để đến nỗi bị giam hãm ở chốn này.”.

Nhưng chàng chỉ bình thản đáp:

− Việc quá khứ khỏi cần nhắc lại. Nhưng tại hạ có điều muốn hỏi cô nương.

Thiếu nữ hỏi:

− Việc gì vậy ?

Lãnh Như Băng nói:

− Cô nương biết chắc là bình Sâm hoàn bị Huyền Hoàng Giáo cướp đi chứ ?

Thiếu nữ trầm ngâm một hồi, đoạn quả quyết:

− Tiểu nữ nghĩ không sai. Tiểu nữ bị bọn Huyền Hoàng Giáo ám toán, khi mê man tỉnh dậy trong rừng, thì đã ở đây, bình Sâm hoàn giấu trong người dĩ nhiên đã bị chúng lấy mất.

Lãnh Như Băng nghĩ thầm:

“Bình Sâm hoàn liên quan mật thiết đến sự sinh tử của Trần lão tiền bối. Qua lời nói của Thanh Vân Quán chủ, Trần đại hiệp dường như có giao tình vô cùng thân thiết với gia đình ta, nếu không mẫu thân đã chẳng giao Sâm hoàn cho ta và Hổ đệ mang đi tặng, sư phụ cũng chẳng vì đoạt Sâm hoàn mà thụ thương, nếu ta còn sống phải tìm mọi cách thoát khỏi nơi đây, đoạt lại Sâm hoàn.” Ý định thoát thân choán hết tâm trí, chàng cố nghĩ sách lược.

Thiếu nữ lâu lâu không thấy chàng nói, lại thở dài, kể:

− Cô nương của gia phủ tiểu nữ tư dung tuyệt thế, chẳng ai sánh bằng. Ôi !

Đáng tiếc chứng bệnh hiểm nghèo, quanh năm bị con ma bệnh hành hạ, ngày ngày đều bị hôn mê, lão chủ nhân của tiểu nữ tuy đã thỉnh cầu danh y khắp thiên hạ, nhưng dược liệu nào cũng không trị lành chứng bệnh kia, do đó ảo não sầu bi, không còn thiết gì nữa.

Lãnh Như Băng chỉ nghĩ cách lấy lại Sâm hoàn, cứu mệnh sư bá, nhưng cũng không thể không hồi đáp thiếu nữ, đành thuận miệng hỏi:

− Chứng bệnh gì kia ?

Chàng căn bản không hiểu thiếu nữ nói gì, chỉ nghe loáng thoáng, nên tùy khẩu mà hỏi.

Thiếu nữ lại thở dài, nói:

− Tiểu thư của tiểu nữ đã được hết thảy danh y trong thiên hạ hội chẩn, nhưng vẫn không xác định được căn nguyên của chứng bệnh là gì. Bệnh của nàng là bẩm sinh, tuy từ ấu niên đã được gia phụ truyền thụ các loại võ công dưỡng sinh, nhưng thể trạng của tiểu thư vẫn chẳng khá lên chút nào. Ôi ! Bệnh thế của nàng khi không phát tác, nàng vẫn cười nói như thường, nhưng lúc phát tác thì đột nhiên bất tỉnh nhân sự.

Thiếu nữ ngừng một chút, không thấy Lãnh Như Băng nói, bất giác lại lẩm bẩm:

− Lão gia của tiểu nữ tuổi đã cao, lại chỉ có một mình nữ nhi, nên sủng ái nàng vô cùng. Ôi ! Kỳ thực tiểu thư của gia phủ tài sắc song toàn, đang ở tuổi cập kê, người người gặp nàng đều cảm động, trên dưới khắp phủ, ai cũng tôn kính ái mộ nàng, tiếc thay trời xanh không có mắt, khiến cho một tiểu thư mỹ tuệ tuyệt luân như nàng mắc chứng bệnh tai ác như vậy ...

Lãnh Như Băng bỗng «à» một tiếng, cân nhắc một hồi, rồi hỏi:

− Cô nương có mang theo người một cây trủy thủ hay thứ binh khí gì không ?

Thiếu nữ sững sờ, hỏi:

− Công tử dùng trủy thủ làm gì ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Tại hạ muốn phá xiềng xích.

Thiếu nữ trầm ngâm một lát, rồi hạ giọng nói:

− Sau khi tiểu nữ bị bắt, mọi vật bên người đều bị lấy hết, nhưng trong áo lót tiểu nữ có giấu một đoản kiếm phòng khi bất trắc, có điều là, có điều là ...

Tựa hồ lỡ miệng, nàng lặng thinh hồi lâu vẫn không nói tiếp:

Lãnh Như Băng hỏi:

− Có điều là thế nào ? Cô nương hãy nói đi !

Cả hai đều bị bịt mắt, chẳng nhìn được vẻ mặt của nhau, chỉ nghe thiếu nữ hạ giọng nói:

− Tay của tiểu nữ bị còng, không thể lấy đoản kiếm ra được.

Lãnh Như Băng nói:

− Đoản kiếm giấu ở đâu, không biết tại hạ có thể lấy được chăng ?

Thiếu nữ im lặng, mới thong thả nói:

− Tiểu nữ giấu ở bên trong đoản y, công tử, công tử ...

Nàng vốn định nói:

“Công tử có thể lấy ra được, tuy rất bất tiện”, song không nỡ cự tuyệt chàng, cứ phân vân lưỡng lự.

Lãnh Như Băng ngẩn người hồi lâu, rồi nói:

− Tại hạ ... không tiện ... lấy ra phải không ?

Bỗng có tiếng bước chân rậm rịch, rồi một giọng nam nhân khàn khàn nói:

− Vị nào là Lãnh Như Băng ?

Lãnh Như Băng đáp:

− Tại hạ đây !

Bước chân tiến lại gần chàng, nói:

− Đi !

Lãnh Như Băng hỏi:

− Đi đâu ?

Người kia đáp:

− Không giết đâu, cứ an tâm.

Lãnh Như Băng cười khẩy, đứng dậy bước đi.

Gã đại hán cầm dây xích còng tay chàng, nói:

− Để tại hạ dẫn đường.

Lãnh Như Băng lúc này bị người kéo đi. Chàng đi sau, người kia bước chân hữu, chàng bước chân hữu, người kia bước chân tả, chàng làm theo y hệt. Mặc dù bị bịt mắt, nhưng tai chàng cực thính.

Họ lại đi lên phía trên. Qua nhiều khúc quẹo, bỗng nghe giọng một nữ nhân dịu dàng:

− Cởi băng bịt mắt cho y.

Giọng nói rất giống Lục y mỹ nhân. Băng vải bịt mắt được cởi bỏ, quả nhiên cách chàng ba thước là Lục y mỹ nhân.

Đây là một khuê phòng trang trí hoa mỹ, hương thơm thoang thoảng.

Hai tì nữ tay cầm đoản kiếm đứng ở hai bên Lục y mỹ nhân. Chỉ thấy nàng giơ tay:

− Cho ngươi lui !

Lãnh Như Băng ngoái lại, thấy gã đại hán mặc võ phục quay mình bước ra, chàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, đó là một người da trắng trẻo, cao lớn và rất anh tuấn.

Lục y giơ bàn tay ngọc, chỉ chiếc ghế bên hữu, mỉm cười, nói:

− Thỉnh công tử an tọa.

Lãnh Như Băng ngồi xuống đó.

Lục y mỹ nhân nói:

− Tiện thiếp đã gặp vô số người, nhưng người ít nói như Lãnh công tử thì chưa từng thấy một ai.

Nàng cười duyên dáng, rồi tiếp:

− Lãnh công tử đã suy nghĩ chưa ?

Lãnh Như Băng hỏi:

− Nghĩ cái gì ?

Lục y nói:

− Nghĩ đến sự sinh tử.

Lãnh Như Băng hờ hững đáp:

− Chưa !

Lục y nói:

− Tiện thiếp có thể phụng cáo.

Lãnh Như Băng đưa mắt nhìn toàn bộ khuê phòng, mặc nhiên im lặng.

Lục y nói:

− Một người cao ngạo đáng mến ...

Nàng đưa tay vén một món tóc xõa xuống mặt, tiếp:

− Tình thế trước mắt, tiện thiếp khả dĩ để cho công tử được sống, nhưng cũng có thể khiến công tử phải chết, công tử minh bạch hay chưa ?

Lãnh Như Băng cười khẩy, không đáp.

Lục y đảo mắt, thấy hai tì nữ lộ vẻ đầy tức giận, sắp động thủ, bèn nói:

− Thỉnh hai vị nhập thất cho !

Hai tì nữ lập tức quay người bước đi nhưng còn giận dữ đưa mắt nhìn chàng một lượt.

Lãnh Như Băng thầm lấy làm kỳ quái, nghĩ thầm:

“Tại sao lục y nữ nhân lại nói năng khách khí với thuộc hạ như vậy ?”.

Lục y từ từ đứng dậy, hữu thủ đưa lên đột ngột từ ống tay áo phóng ra một đạo bạch quang, sượt qua trán của Lãnh Như Băng, «phập» một tiếng, cắm vào chiếc cột sau lưng chàng.

Lãnh Như Băng ngoảnh lại nhìn thấy thứ ám khí cắm trên cột là một ngọn phi đao đã cắm sâu vào cột chừng hơn một tấc.

Bên tai vang lên tiếng cười khanh khách của Lục y:

− Mũi phi đao có chất cực độc, dù là người võ công cao cường đến mấy, cũng không cách gì chịu đựng nổi chất độc ấy, chỉ cần chạm vào da thịt của công tử, máu sẽ đông lại ngay mà chết.

Lãnh Như Băng thong thả quay đầu nhìn mặt nàng, nói:

− Cô nương nói vậy là có ý gì ?

Lục y mỹ nhân mỉm cười, nói:

− Tiện thiếp muốn công tử nghĩ đến sự sinh tử, nếu ngọn phi đao vừa rồi sát thương da thịt của công tử, thì công tử đã sớm ở dưới âm phủ rồi.

Vẻ mặt Lãnh Như Băng thờ ơ, lạnh lùng.

Lục y thở dài, nói:

− Công tử còn quá trẻ, tiền đồ còn dài lắm ... Luận về võ công của công tử khi coi công tử xuất thủ, có thể nói công tử là một cao thủ thượng thừa trong đương kim võ lâm, cố nhiên ngoài thiên tư ra, công tử đã phải khổ luyện mười mấy năm rồi, tiện thiếp đoán rằng công tử hẳn xuất thân từ một thế gia võ lâm, luyện võ từ lúc sơ sinh, nếu lúc này bị chết một cách dễ dàng và uổng phí thì thực đáng tiếc.

Lãnh Như Băng cười lạnh lùng:

− Cô nương có điều gì thì cứ nói thẳng ra, tại hạ chưa hiểu ẩn ý đâu.

Lục y mỉm cười, nói:

− Nếu lúc này tiện thiếp muốn giết công tử, thật chỉ cần phất nhẹ tay một cái, nhưng tiện thiếp cũng có thể mở còng tháo xích, thả công tử ra khỏi đây.

Nàng đi đi lại lại, nói tiếp:

− Hiên ngang chịu chết, đúng là dũng khí của bậc hào kiệt, nhưng chàng nên nghĩ đến những người thân đang tựa cửa mong ngóng người thân trở về, huống hồ công tử đầy mình tuyệt kỹ, chết đi thật là đáng tiếc ...

Nàng bỗng dừng lại, nhìn đăm đăm vào mặt chàng, chậm rãi nói:

− Trong đời tiện thiếp là người tâm lang thủ độc, chưa từng từ bi với bất cứ ai, số cao thủ võ lâm chết dưới tay tiện thiếp chẳng ít, đã rơi vào tay tiện thiếp chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là chết, hai là qui phục Huyền Hoàng Giáo để tiện thiếp sử dụng ...

Nàng thở dài nhẹ một tiếng, lại nói:

− Kỳ quái thật, tiện thiếp với công tử tựa hồ đặc biệt có duyên nợ.

Chỉ thấy nàng thò tay vào túi, rút ra một chiếc kim bài, cười nói:

− Chủ nhân của chiếc Kim bài này, công tử biết chứ ?

Lãnh Như Băng chăm chú nhìn, thấy nó chính là vật của Kim nương nương, bất giác sững sờ, đáp:

− Biết.

Lục y mỹ nhân mỉm cười:

− Công tử là thế nào với nữ chủ nhân của nó ?

Hiển nhiên nàng quen biết với Kim nương nương.

Lãnh Như Băng trầm ngâm hồi lâu, không đáp.

Chàng là người kín đáo, rất không muốn đem chuyện Kim nương nương nhận chàng làm tiểu đệ nói ra.

Lục y cất kim bài vào túi, mỉm cười nói:

− Kỳ thực, chẳng cần công tử nói ra, tiện thiếp cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.