Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 40: Cô bé Bady




- Phùng... Phùng Đốc Công, đây là... Đây là... Tần Lâm! Khụ khụ…
Lương Bang Đoan kinh ngạc nhìn Tần Lâm, cất tiếng ho khan một trận.
Tần Lâm cười hăng hắc:
- Giỏi cho tên Lương Bang Đoan mắc bệnh còn gạt cưới, chuyện của ngươi đã bại lộ hết rồi. Biết rõ mạng mình không còn bao lâu lại dám lừa gạt Trưởng Công chúa, ngươi mưu đồ bất chính để làm gì? Tằng Xuân Đào là hầu hạ ngươi mới dính vào bệnh lao, ngươi lại vứt bỏ nàng như cỏ rác, mặc cho nàng phát bệnh mà chết, thật là ác độc tới cực điểm!
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là mấy tên nhà quê Tằng gia nói cho ngươi biết?
Lương Bang Đoan vô cùng kinh ngạc, vừa ho vừa nói:
- Đáng đời cho ả, phục dịch bản công tử là phúc khí của ả, khụ khụ… đuổi ả về nhà đã cho một trăm năm mươi lượng bạc, đủ mua cái mạng quèn của ả rồi còn gì?!
Tần Lâm vung tay lên tát mạnh một cái, khiến cho Lương Bang Đoan ngã nhào vào tường, sau đó nện mạnh một quyền vào giữa ngực y, khiến cho y đau đớn tới nỗi nước mắt nước mũi chảy xuống ròng ròng.
- Ta thấy chẳng những phổi ngươi bị thối, tim cũng thối luôn!
Tần Lâm hừ một tiếng, phun một bãi nước bọt vào mặt Lương Bang Đoan.
-----------
Trong một ngôi viện trong góc vắng Tử Cấm thành, phía trước tượng Quan Âm bằng sứ trắng có ngọn đèn dầu leo lét như hạt đậu, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đang quỳ lâm râm cầu nguyện:
- Quan Âm Bồ Tát ở trên cao, xin hãy phù hộ Tích Họa bình an trở về, tín nữ cam nguyện lấy thân mình gánh hết tất cả oan nghiệt nghiệp báo, ngàn vạn lần đừng liên lụy kẻ vô tội…
Lông mi thật dài của nàng không ngừng rung động dưới ánh đèn, đôi mắt đẫm lệ, hai hàng nước mắt từ gương mặt trái xoan lặng lẽ rơi xuống.
Trong sương phòng đối diện, Dung ma ma đang nằm dựa trên giường, hai tên tiểu cung nữ đang bóp chân cho bà, một tên khác bóp vai. Ngoài ra còn có mấy tên cung nữ đang bưng trà cùng điểm tâm, hầu hạ bà còn tận tâm hơn hầu hạ Vĩnh Ninh.
Phải nói rằng ma ma giáo dưỡng bất quá chỉ là lão cung nữ, nhưng thường là có thể bắt chẹt Công chúa. Tỷ như dựa theo chế độ triều Minh, sau khi Công chúa xuất giá vẫn phải ở trong cung, Phò mã ở Công chúa phủ, hai vợ chồng muốn gặp mặt phải thông qua ma ma giáo dưỡng an bài, Phò mã cùng Công chúa nhất định phải hối lộ cho bà mới được. Nếu không ma ma giáo dưỡng không an bài cho gặp mặt, chẳng lẽ Công chúa còn có thể đi tố cáo với mẫu hậu, nói ma ma không cho con và Phò mã cùng phòng ư? Lời này không thể nói ra miệng được!
Huống chi Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh trời sinh tính hiền lành nhu nhược, Dung ma ma lại ỷ mình lớn tuổi vô cùng điêu ngoa khắc bạc, hai bên mạnh yếu hết sức rõ ràng, hiện tại đám cung nữ lại thấy kết quả của Tích Họa, ai mà không sợ?
Ai nấy đều hầu hạ Dung ma ma chẳng khác nào lão thái thái, vứt Vĩnh Ninh qua một bên bất kể.
Dung ma ma cũng thản nhiên nhận, rõ ràng khi dễ Chu Nghiêu Anh không được sủng ái, tự tiện làm mưa làm gió ở chỗ này.
Có tên cung nữ hơn hai mươi tuổi hầu hạ Chu Nghiêu Anh hơn mười năm, dù sao thiên lương chưa hết, thấy đèn cửa sổ phòng đối diện chưa tắt bèn ngập ngừng nói:
- Ma ma, Trưởng Công chúa trắng đêm không ngủ, có nên…
Hả? Dung ma ma hừ lạnh một tiếng trong miệng, đảo ánh mắt trắng dã nhìn nàng:
- Hừ, không nhìn ra ngươi trung thành như vậy. Hừ hừ, chuyện bắt con nhãi Tích Họa kia đi, lão thân chỉ làm theo ý Phùng Đốc Công, cũng là vì muốn tốt cho Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa trẻ tuổi kiến thức nông cạn, nhất thời không suy nghĩ ra, lâu ngày nhất định sẽ biết được một phen khổ tâm của lão thân. Cũng là các ngươi cùng Tích Họa thông đồng xúi giục Trưởng Công chúa, bây giờ thấy ả bị bắt đi Đông Xưởng chịu khổ lại sinh lòng thương xót kẻ đồng cảnh ngộ sao?
Cung nữ này bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, quỳ trên mặt đất dập đầu:
- Ma ma tha mạng, tỳ tử tuyệt đối không có ý đó, tỳ tử lắm mồm nhiều chuyện, đáng đánh, đáng đánh!
Dứt lời cung nữ dùng sức tát vào má mình thật mạnh, cho đến khi khóe miệng rỉ máu Dung ma ma mới cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt hung hăng sang nơi khác.
Chúng cung nữ vốn giận mà không dám nói gì, lần này càng cảm thấy trong lòng run sợ, chớ nói không dám nhắc lại một câu Trưởng Công chúa ở trước mặt Dung ma ma, ngay cả canh nóng nước nóng cũng không dám bưng một chén cho Chu Nghiêu Anh.
Đến canh ba, Dung ma ma cùng chúng cung nữ đã ngủ thật say, Vĩnh Ninh còn đang thành kính khấn cầu trước mặt Bồ Tát. Nàng quỳ đã lâu, thân thể mệt nhọc pha lẫn đau thương trong lòng, chợt trước mắt tối sầm, thân thể tà tà ngã xuống.
- Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa!
Tích Họa nhào tới, đỡ Chu Nghiêu Anh.
Đây là đang nằm mơ sao, tại sao Tích Họa trở lại? Vĩnh Ninh mơ mơ màng màng, không phân biệt ra rốt cục là mộng cảnh hay là thực tế.
Tích Họa nhìn bồ đoàn trước tượng Quan Âm, ba khoanh nhang trong lư hương đã cháy đến hết, cũng biết nhất định Trưởng Công chúa là không ngủ không nghỉ cầu nguyện vì mình. Nàng vội vàng lấy chén trà nóng rót cho Vĩnh Ninh, lại đấm bóp hoạt huyết cho Trưởng Công chúa.
Chỉ chốc lát sau Vĩnh Ninh chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nghi hoặc hỏi:
- Tích Họa, là ngươi sao? Nửa đêm Tử Cấm thành khóa không cho phép xuất nhập, chẳng lẽ ngươi là Quỷ Hồn, đặc biệt tới thăm ta?
- Không, không, tiểu tỳ còn sống, Phùng Đốc Công thả tiểu tỳ ra!
Tích Họa nắm tay của Trưởng Công chúa, để cho nàng cảm giác được nhiệt độ tay mình.
Mỗi đêm sau khi Tử Cấm thành đã khóa, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào, tấu chương khẩn cấp cũng chỉ có thể được đưa vào qua một ô cửa sổ nhỏ trên ngọ môn. Nhưng đương nhiên chuyện này không làm khó được Phùng Bảo, Phùng Đốc Công muốn vào ra, còn ai dám ngăn cản, Tích Họa chính là được lão dẫn vào.
Chu Nghiêu Anh hết sức mừng rỡ, run rẩy đôi môi không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới nói:
- Là Tần Lâm, nhất định là Tần Lâm cứu ngươi!
- Đúng, may nhờ có Tần Thiếu Bảo!
Tích Họa gật đầu một cái thật mạnh, kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Từ khi bị Phùng Bảo dẫn đi khỏi tẩm cung Công chúa, Tích Họa tự nghĩ mình hẳn phải chết, cho đến khi gặp cứu tinh Tần Lâm ở cửa nha môn Đông Xưởng, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, nàng đã biết lần này mình tuyệt đối không chết được.
Quả nhiên Đông Xưởng âm trầm đáng sợ trong truyền thuyết cũng không làm gì nàng, chẳng qua là bị giam lỏng. Mặc dù đám sai nha ra vẻ hung hăng dữ tợn nhưng cũng không táy máy tay chân đối với nàng, chỉ là không có nước trà điểm tâm, cảm giác đói khát khó chịu.
Bị nhốt hơn nửa ngày trong một gian cấm thất Đông Xưởng, ước chừng đến khi sắc trời vừa tối chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa vang. Sau đó đột nhiên sai nha canh chừng nở một nụ cười khả ái, luôn miệng gọi nàng là tiểu thư, thái độ trở nên đặc biệt tốt, hai tay bưng tới trà thơm, điểm tâm, canh nóng… mời nàng.
- Tỳ tử cũng biết nhất định lần này là Tần Thiếu Bảo lại kềm chế được Phùng Đốc Công.
Tích Họa nói với Chu Nghiêu Anh như vậy.
Trưởng Công chúa nghe đến đó ánh mắt đã sớm trở nên sáng ngời, hai tay không ngừng mân mê vạt áo, hàm răng cắn môi nhè nhẹ, si ngốc suy nghĩ chuyện gì, tâm tư đã sớm bay ra khỏi tường Hoàng cung.
Tích Họa vẫn kể tiếp tao ngộ của mình, sau khi ăn xong lại đợi hai canh giờ, Phùng Bảo xuất hiện lần nữa, nhưng sắc mặt lão không còn âm trầm đáng sợ như trước. Lần này Phùng Đốc Công trở nên hết sức hòa ái dễ thân cận, suốt đêm đưa nàng về trong cung, đưa đến bên người Chu Nghiêu Anh.
- Phùng, Phùng Bảo, nói như vậy, Phùng Đại Bạn còn ở bên ngoài?
Chu Nghiêu Anh lấy làm kinh hãi, từ trong ngây ngốc trở lại thực tế.
Chuyện Tích Họa trở lại, đang nói chuyện với Trưởng Công chúa, đã có cung nữ báo cho Dung ma ma. Bà bò dậy từ trên giường, vịn vai hai tên cung nữ kêu lên:
- Cái gì, Tích Họa trở lại ư? Các ngươi không nhìn lầm chứ, chẳng lẽ là Quỷ Hồn hiển linh?
Tích Họa vô cùng oán hận Dung ma ma, ở trong nhà đối diện nghe vậy bèn mắng lên:
- Lão thái bà đáng chết, ta không phải Quỷ Hồn, ngược lại mụ cách âm tào địa phủ không xa!
Dung ma ma giận đến xì khói lỗ tai, bà đã quen làm mưa làm gió, cũng không chịu cẩn thận suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, xông qua phòng bên cạnh nhanh như cơn lốc, miệng cất tiếng thóa mạ liên hồi:
- Con nhãi này, ngươi còn dám trở lại...
- Khụ khụ…
Hai tiếng ho khan lập tức làm cho Dung ma ma tĩnh táo trở lại, bà nhận ra đây là thanh âm quen thuộc của Phùng Bảo Phùng Đốc Công.
Rõ ràng là như vậy, Phùng Bảo đang đứng ngoài đại môn viện, đám thái giám lớn nhỏ tiền hô hậu ủng xung quanh, mà sắc mặt vị Đốc Công này đang tỏ ra hết sức không kiên nhẫn.
Dung ma ma vội vàng cúc cung chạy tới, mặt mũi tươi cười hành lễ với Phùng Bảo, cười nói:
- Phùng Đốc Công, chuyện con nhãi này thế nào vậy, ngài…
Phùng Bảo bị Tần Lâm tính kế vốn là trong lòng uất nghẹn vô cùng, sắc mặt không tốt chút nào, chẳng khác nào người chết, đôi mày cũng rũ xuống, gằn giọng nói:
- Hừ, cho bà tới đây hầu hạ Trưởng Công chúa, nên lão thành trì trọng, mọi việc luôn luôn ổn thỏa mới phải, vì sao lại ba hoa chuyện không có bằng chứng, chỉ có phong thanh như vậy? Bản công đã điều tra xong, Tích Họa trung thành tận hết chức trách, cũng không có phạm sai lầm!
Dứt lời Phùng Bảo phất tay áo một cái, tức giận mang theo tất cả thái giám lớn nhỏ đi xa, cũng không thèm nhìn tới Dung ma ma lần nào nữa. Trong mắt của lão, lão thái bà kia còn không bằng một con kiến.
Dung ma ma chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thấy Chu Nghiêu Anh cùng Tích Họa đều ném tới ánh mắt khinh bỉ, thần sắc chúng cung nữ cũng khác thường, nghĩ đến mất đi lòng tin của Phùng Đốc Công, lại bêu xấu trước mặt chúng cung nữ, nhất thời trước mắt tối sầm...
Bọn cung nữ không ai đếm xỉa tới Dung ma ma ngã xuống đất ngất đi, mà là hết thảy xúm lại bên người Chu Nghiêu Anh cùng Tích Họa. So với Dung ma ma cay nghiệt, dĩ nhiên Trưởng Công chúa hiền lành ôn nhu được lòng người hơn, khi Dung ma ma mất đi Phùng Bảo ủng hộ, bọn lập tức dùng hành động làm ra lựa chọn.
Tần Lâm, rốt cục huynh làm thế nào mà được như vậy? Chu Nghiêu Anh tràn ngập tò mò, cho đến khi ngủ thật say, trước mắt vẫn hiện lên nụ cười xấu xa quen thuộc của Tần Lâm.
Lần này nàng ngủ một giấc thật say.
-----------
Sáng sớm hôm sau, một tin tức động trời hơn nữa truyền ra: tân tuyển Phò mã Lương Bang Đoan đêm qua say rượu ngắm hoa ở hoa viên nhà mình, đột ngột sẩy chân rơi xuống hồ. Một khắc đồng hồ sau mới được phát hiện, lúc vớt lên đã khí tuyệt bỏ mình!
Sáng sớm Lương phủ liền báo tang trình diện Tử Cấm thành, Lương phụ khóc rất đau đớn, nói con trai mình phúc duyên nông cạn, không có phúc kết thân cùng Hoàng gia, không thể làm gì khác hơn là trả lại hôn thư.
Vạn Lịch và Lý Thái hậu khiếp sợ vô cùng, bởi vì Lương phụ cũng nói con trai là chết chìm, còn trải qua Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ kiểm nghiệm, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều đến những khía cạnh khác, ngược lại an ủi Lương phụ bớt bi ai thuận theo biến cố, còn ban cho y không ít trân bảo làm tiền tử.
Tin tức động trời này làm cho Chu Nghiêu Anh cả kinh trợn mắt há mồm, nàng mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám suy nghĩ tiếp. Trưởng Công chúa thiện lương vẫn còn tụng hai cuốn kinh văn siêu độ vong hồn Lương Bang Đoan trước tượng Quan Âm.
Cũng không lâu lắm, cảm giác tự trách mãnh liệt trong lòng Trưởng Công chúa đã tan thành mây khói. Đọc thư Tần Lâm kể lại sơ lược chuyện đã xảy ra, nàng không khỏi vừa tức giận lại thầm kêu may mắn, tức giận là Lương Bang Đoan mặt người lòng thú, coi Tằng Xuân Đào vì hầu hạ y mới dính vào bệnh lao như cỏ rác. Trước kia mình đã coi thường y, lại không ngờ y là tên khốn vô sỉ hiểm độc như vậy.
May mắn chính là nhờ có Tần Lâm mình mới không bị gả cho tên này. Lương Bang Đoan chết sớm cũng không có gì, nhưng nếu mình chung sống với tên cầm thú mặc áo đội mũ này, đó mới thật sự gọi là sống không bằng chết.
Cuối thư Tần Lâm nói Phùng Bảo đã đưa ra cam kết, tương lai tân tuyển Phò mã ngoài mặt là Phùng Bảo ra mặt, trên thực tế là hắn và Từ Tân Di chọn lựa. Đến lúc đó báo nhân tuyển cho Chu Nghiêu Anh, nàng hoàn toàn có thể tự làm chủ, thích chọn người nào thì chọn người nấy.
Tần Lâm còn đùa giỡn, nói rằng bất kể biểu muội coi trọng người nào, mình sẽ xuất động Hiệu Úy Bắc Trấn Phủ Ty cho dù là trói lại cũng phải mang về, bất kể thế nào cũng sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Huynh muốn tự ta chọn Phò mã ư? Cái miệng nhỏ nhắn Chu Nghiêu Anh khẽ chu, cười khanh khách, điểm bút vào bức họa vừa mới vẽ xong:
- Vậy muội muốn chọn huynh thì sao?
Trong bức họa, Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, mặc mãng bào đeo ngọc đái, hông đeo trường kiếm uy phong lẫm lẫm. Thế nhưng hắn lại nửa cười nửa không bại hoại hết sức, hai mắt sáng ngời giảo hoạt.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, bên trong cửa sổ mỹ nhân như ngọc, mặt trái xoan Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh hiện lên vầng mây đỏ, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
-----------
Cả kinh thành, người cao hứng nhất không phải là Tần Lâm, cũng không phải Chu Nghiêu Anh, mà là Vũ Thanh Bá Lý Vĩ. Nghe nói Lương Bang Đoan đột nhiên chết, lão gia tử đầu tiên là cả kinh hai mắt trợn trừng, tiếp theo lập tức bò dậy từ trên giường, bệnh đã khỏi.
Mấy ngày kế tiếp, vị Vũ Thanh Bá này dương dương đắc ý, gặp người liền nói lần này mình bệnh hết sức kịp thời, bằng không ngoại tôn nữ gả cho quỷ vắn số họ Lương, chẳng phải sẽ thủ tiết cả đời sao?
Lý Thái hậu nghe phụ thân nói như vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy may mắn, đặc biệt ban thưởng cho lão rất nhiều trân bảo trong cung.
Lý Vĩ mừng rỡ không khép miệng lại được, thầm nói Tần Lâm thật đúng là phúc tinh, nếu không phải là hắn nhắc tới chuyện Nam phương khai hải, tấu thỉnh quyền chuyên doanh cảng khẩu, mình cũng không nghĩ ra màn kịch giả bộ bệnh này. Cho dù là không lấy được quyền chuyên doanh cảng khẩu phía Nam, chờ sau khi Tần Lâm về kinh sư cũng phải cảm tạ hắn một phen mới được.
Vũ Thanh Bá lão gia tử lại không nghĩ tới, lúc này Tần Lâm không phải là hồi kinh, mà là xuất kinh, hắn và Từ Tân Di đang ra roi giục ngựa chạy tới Hàng Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.