Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 24: Khảo hạch




Editor: Tiểu Ly Ly.

Khinh Yên đứng trước mặt Mộ Vô Song, đáy mắt chứa ý cười trào phúng: “Mộ Vô Song, năm đó ngươi khi dễ tiểu thư nhà ta như thế nào, hiện tại nên trả lại hết cho ngươi!”

Phanh!

Mộ Vô Song vừa định mở miệng nói chuyện, lại một chưởng rơi xuống trên người nàng, nháy mắt đánh bay thân thể nàng ra ngoài, trong miệng nàng không ngừng phun ra ngụm máu tươi.

Tĩnh!

Toàn bộ bên trong phủ Thừa tướng, yên tĩnh giống như chết!

Khinh Yên thân là nha hoàn bên người của Vân Lạc Phong, nàng có mấy phân lượng sợ là không có người nào là không biết rõ! Nhưng hôm nay, tiểu nha hoàn không có tiếng tăm này lại đột nhiên có tu vi Cao Linh Giả sơ cấp? So với chuyện này thì còn có cái gì làm cho người ta khiếp sợ hơn nữa?

Mà giờ khắc này, Mộ Vô Song đã không có lòng dạ nào để chú ý đến thực lực cùa Khinh Yên, ánh mắt nàng tuyệt vọng nhìn về phía hai người Thiên gia vừa biến mất, tâm bỗng nhiên chìm vào vực sâu.

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, nàng vội vàng từ trên mặt đất bò lên, chạy như bay về phía Mộ Hành Cừu.

“Gia gia, cháu biết sai rồi, cháu gái biết sai rồi, cầu người cứu cháu, người vào Hoàng cung cầu xin Nương nương, chỉ cần Nương nương mở miệng, Bệ hạ nhất định sẽ cứu cháu.”

Mộ Hành Cừu nhắm hai mắt lại, trong lòng yên tĩnh một lúc lâu sau, hắn vừa mờ mắt, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Vô Song, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm? Lúc trước là ngươi vứt bỏ Mộ gia, hiện giờ, người của Thiên gia từ bỏ ngươi, ngươi lại tới cầu ta cứu ngươi? Ta chỉ muốn biết, ta nên làm sao để cứu ngươi?”

Nghe được những lời này của Mộ Hành Cừu, Mộ Vô Song cho rằng đối phương vẫn còn nhớ đến tình thân, đôi mắt lập tức sáng lên một chút: “Sau lưng Long Nguyên Quốc có Linh môn làm chỗ dựa, người vào cung cầu xin nương nương cứu mạng, bệ hạ rất sủng ái nương nương, nhất định sẽ vì nương nương cứu cháu! Nếu bệ hạ nguyện ý cứu cháu, có thể mời cường giả của Linh môn xuất hiện, như vậy tiện nhân Vân Lạc Phong này không thể giết cháu.”

Mộ Hành Cừu này giống như cộng rơm cuối cùng cứu mạng Mộ Vô Song, cho nên nàng liều chết bắt lấy hắn, mắt đẹp chứa ý khẩn cầu.

“Vô Song, ta không cứu được ngươi.”

Mộ Hành Cừu lắc lắc đầu: “Đừng nói là ta, bệ hạ cũng không thể nào cứu được ngươi, càng không thể cứu vớt được Mộ gia chúng ta.”

“Gia gia!” Mộ Vô Song thất thanh hét lên một tiếng lên, phẫn nộ nói, “Ta là cháu gái của người, người làm sao có thể không cứu ta? Ta biết người nhất định có biện pháp cứu ta! Người không thể thấy chết mà không cứu! Nếu không phụ mẫu ta trên trời có linh thiêng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua người!”

Bốp!

Mộ Vô Sâm giơ tay tát Mộ Vô Song, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mộ Vô Song, lúc trước là ngươi phản bội gia tộc, hiện giờ có tư cách gì trách người khác thấy chết mà không cứu?”

Một cái tát này, chẳng những không làm cho Mộ Vô Song bình tĩnh lại, ngược lại khiến cho nàng càng thêm điên cuồng, cả người đều trở nên vặn vẹo.

“Mộ gia các người cũng không phải là thứ gì tốt! Sớm muộn gì có một ngày, ta muốn toàn bộ những người này phải trả giá thật nhiều, ha ha ha!” Nàng điên cuồng cười to ba tiếng, đôi mắt căm hận chậm rãi nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Vân Lạc Phong, ngươi không thể giết ta! Nói cách khác, Quỷ Đế sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Quỷ Đế?

Khi Mộ Vô Song nói ra những lời này, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Vân Tiêu chợt lạnh xuống, trong con mắt lạnh lùng bắt đầu có từng luồng sát khí.

“Vân Lạc Phong, có lẽ là ngươi không biết đi? Cao Lăng sở dĩ bị đưa đi trúc lâu, là bởi vì Quỷ Đế coi trọng ta, mà Cao Lăng muốn tranh đoạt ta với hắn, cho nên nhân tài Quỷ Đế sẽ ném hắn đi đến trúc lâu! Bởi vậy, nếu ngươi dám đụng đến một cộng lông tơ của ta, nếu để Quỷ Đế biết khẳng định sẽ không tha thứ ngươi!”

Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, trên mặt không còn có sợ hãi như trước, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy đắc ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.