Ngũ Thần Đại Lục

Chương 13: Tôn Nghiêm Của Thế Thân 12




Vương Triết không để ý xua tay, ánh mắt lướt qua mấy quyển sách, kinh ngạc nói: “Cậu cũng tham gia cuộc thi diễn thuyết lần này à?”

Thẩm Ngư thẹn thùng gật gật đầu, “Ừm.”

Vương Triết: “Vậy thật tốt quá, cậu thật giỏi, học tốt như vậy, còn diễn thuyết, đúng là thiên tài.”

Thẩm Ngư không ngừng xua tay, “Không có, Tớ… tớ nói chuyện không nhanh nhẹn, cũng không biết giao lưu với người khác, đành dựa vào cuộc thi lâng này luyện tập, tớ không lợi hại……”

Vương triết nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt mất mát của cô, đột nhiên cười nói: “Vậy tớ dạy cậu có được không, tuy rằng tớ học không tốt lắm, nhưng mà diễn thuyết tớ rất rõ.”

Thẩm Ngư kinh hỉ ngước mắt, đôi mắt ngập nước tràn đầy vui sướng xuyên qua mắt kính, “Thật sao?”

Vương Triết thấy thế, trái tim đập nhạn, bỗng chốc dời đi ánh mắt, cười cười gãi đầu, “Ừ.”

“Cảm ơn cậu.”

Thẩm Ngư cong cong mắt, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt cô, nhu hòa làm người rung động.

Từ ngày đó sau khi học xong, hai người luôn cùng nhau thảo thuận về cuộc thi.

【 Hảo cảm độ của người qua đường Giáp đã full, chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ. 】

Thẩm Ngư mỉm cười.

Hệ thống đốt một ngọn nến cho người qua đường Giáp.

Thời gian đó kéo dài tới trước ngày thi đất một ngày, hai người đang đi trên hành lang.

Vương triết vừa định nói chuyện, chuông điện thoại của Thẩm Ngư lại vang lên.

“Không nhận sao? Đã gọi rất nhiều lần, khẳng định là có việc gấp.” Vương Triết nói.

Thẩm Ngư nhìn thoáng qua tên người gọi, trực tiếp cự tuyệt rồi để chế độ im lặng cho vào cặp sách, “Không có việc gì, bán hàng đa cấp thôi.”

Cô vén một sợi tóc bên tai, ngước mắt cười nói: “Vương Triết, cảm ơn cậu nhiều ngày dạy tớ diễn thuyết.”

Vương Triết nhìn cô, mọi người đều nói Thẩm Ngư không cảm xúc, tính cách đầu gỗ, không thú vị, kỳ thật không đúng.

Vương Triết tiếp xúc với cô mấy ngày nay, cậu phát hiện cô gái này là một người rất tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, thiện lương khiêm tốn, đặc biệt thẹn thùng, phá lệ nội hướng.

Cũng rất đáng yêu.

“Không có việc gì.” Vương triết không sao cả lắc lắc đầu, nói tiếp: “Ngày mai còn cần Tiểu Ngư chỉ giáo nhiều, giải nhất, Tiểu Ngư cậu cũng đừng nhường cho tớ.”

Thẩm Ngư cười cười, lắc đầu nói: “Sẽ không.”

“Tiểu Ngư……”

“Ừ? Làm sao vậy?”

Vương Triết dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn Thẩm Ngư, nói: “Tiểu Ngư, cậu làm bạn gái tớ nhé.”

Thẩm Ngư thân hình cứng đờ, không có phản ứng lại.

“Tiểu Ngư, làm bạn gái tớ nhé!”

“Nhưng… Nhưng không…… A……” Thẩm Ngư còn chưa nói xong, cổ tay đã bị người phía sau kéo, thân thể không khống chế được đi theo người nọ.

Vào trong phòng để tạp vật, Thẩm Ngư bị người nọ đẩy, phía sau lưng là bức tường lạnh lẽo, còn chưa phản ứng lại, một thân hình nóng rực áp xuống, hơi thở nóng rực thở dốc bên tai, giọng nói lạnh băng: “Mấy ngày nay em trốn tránh tôi để yêu đương với người khác?”

Thẩm Ngư dùng sức đẩy đẩy người kia, giọng nói mang theo nức nở: “Cậu tránh ra.”

Mộ Cung Mặc nắm cằm cô, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm cô, “Thẩm Ngư!”

“Sao cậu lại đối với tôi như vậh?” Thẩm Ngư nước mắt tràn mi, cằm đau đớn làm cô nhíu mày, lấy hết can đảm nói, “Chúng ta chỉ là bạn bè, Mộ Cung Mặc, cậu buông ra.”

“Bạn?” Mộ Cung Mặc hừ một tiếng, cúi xuống ngậm đôi môi mềm mại, thô lỗ mút liếm, phát tiết nội tâm ngập trời tức giận.

“Bạn bè sẽ như vậy? Sẽ như vậy?” Dễ dàng cạy ra môi răng, quấn lấy cái lưỡi đang né tránh, tham lam cướp lấy từng tấc hơi thở của cô.

Thẩm Ngư chỉ cảm thấy đầu lưỡi cùng đôi môi đáu đớn, nước mắt trào ra, chảy xuống giữa môi răng hai người.

Nếm đến một tia chua xót Mộ Cung Mặc mới ngừng lại, đầu dán bên tai cô thở dốc, “Tôi thích em, Thẩm Ngư.”

“Không cần làm tôi tức giận có được không?”

Giọng nói hơi quỷ dị làm Thẩm Ngư bản thân đều kinh hoảng.

【 Vừa rồi giá trị hắc hóa của Mộ Cung Mặc chỉ có một sao………】

Mẹ.

Đây rõ ràng là phải hơn 3 sao? Sao có thể là 1 sao! Cũng quá dọa người đi.

Vậy, vậy 5 sao sẽ như thế nào, Thẩm Ngư nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.