Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 50: Thì ra người có tình trong thiên hạ đều là anh em ruột thất lạc nhiều năm




Lục Thiếu Hoa nói chuyện xảy ra với hắn năm xưa giống hệt như Nhạc Cam Châu. Mượn tình hình Tập đoàn Phượng Hoàng mà nói, người ngoài đều biết rằng, năm đó vào thời gian mới thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng chỉ có một công ty tài chính Phượng Hoàng. Một năm sau đó phát triển lên, lần lượt thành lập thêm mấy công ty con và nhanh chóng biến thành tập đoàn.

Tần Tịch Thần không ngốc, nghĩ lại vào năm Nhật Bản khủng khoảng chứng khoán, kết hợp với số vốn lưu động trong Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ không khó để nhận ra, vốn lưu động bên trong Tập đoàn Phượng Hoàng tất cả đều kiếm được từ cuộc khủng hoảng tài chính Nhật Bản.

Còn nữa, Lưu Minh Chương là người có thâm niên trong Tập đoàn Phượng Hoàng, là người có thâm niên lâu nhất, có thể nói là bắt đầu từ khi mới thành lập, Lưu Minh Chương đã là nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng, anh ấy chứng kiến sự nổi lên của Tập đoàn Phượng Hoàng.

Nhưng Lưu Minh Chương hết lần này tới lần khác, anh ấy đều tham dự cuộc chiến năm 1987 vào ngày thứ Hai đen tối và năm 1996 năm khủng hoảng chứng khoán tại Nhật Bản. Điều này được nói ra không thể không nhận ra năm Tập đoàn Phượng Hoàng được thành lập hoàn toàn trùng với năm Nhật Bản khủng hoảng chứng khoán.

Tần Tịch Thần không phải là ngốc, Lục Thiếu Hoa nói về chuyện xưa và lại lấy các sự việc của Tập đoàn Phượng Hoàng kết hợp với nhau, điều này có thể dẫn đến một câu trả lời chắc chắn, nhân vật chính trong câu chuyện xưa chính là hắn. Mà Lục Thiếu Hoa cũng thừa nhận nhưng vẫn khiến Tần Tịch Thần không thể tin nổi, theo như lời cô nói, cô là một điển hình của chủ nghĩa vô thần. Lục Thiếu Hoa cũng đã thừa nhận như vậy có phải Lục Thiếu Hoa chính là linh hồn mang theo trí nhớ ngược thời gian về quá khứ hay không?

Đáp án đã quá rõ ràng, Lục Thiếu Hoa chính là người đàn ông kia. Nhưng chuyện linh hồn chỉ có thể xuất hiện trong truyện thần thoại ngày xưa, hiện tại sự thật đang nằm trong người Lục Thiếu Hoa. Thử hỏi Tần Tịch Thần làm sao có thể tin được chứ?

Sự thật hiện ra trước mắt, không thể làm cho Tần Tịch Thần không tin.

- Chuyện đó không thể!
Tần Tịch Thần dường như buộc miệng thốt ra, không thể chấp nhận.

- Ha hả!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, nếu hắn không tự mình trải qua, Lục Thiếu Hoa cũng không thể tin được, linh hồn vượt thời gian chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết nhưng sự thật lại nằm trong người hắn, làm sao hắn có thể không tin.
- Sự thật vẫn là sự thật, đã xảy ra rồi.

Đang nói dở, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút. Sau đó lại nói tiếp.
- Em vào Tập đoàn Phượng Hoàng cũng đã được một thời gian không ngắn. Vì sao Tập đoàn Phượng Hoàng làm ăn luôn thuận buồm xuôi gió. Điều này là vì sao? Em có nghĩ tới không?

Được Lục Thiếu Hoa nhắc nhở, Tần Tịch Thần nhận ra, đúng là có chút không hợp lý. Trong Tập đoàn Phượng Hoàng, tất cả hướng phát triển của các công ty con đều do một tay Lục Thiếu Hoa đích thân quy định, đều phát triển thuận lợi đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói, đều thuận buồm xuôi gió.

Lại một lần nữa khiến Tần Tịch Thần khẳng định đó là lần gần đây nhất. Năm Mexico khủng hoảng tài chính, Lục Thiếu Hoa huy động lượng tài chính lớn khiến Tần Tịch Thần biết được, lúc đầu còn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng năm đó đợi tới ba tháng sau Tần Tịch Thần đột nhiên phát hiện ra vốn lưu động của công ty tăng lên rất nhiều, cùng với việc trong một lần nói chuyện vô tình nghe được Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh nói vụ buôn bán cái gì đó lời hơn tám mươi tỷ.

Hơn tám mươi tỷ mà Lưu Minh Chương nói ra lúc đó nhất định là đô la Mỹ, không phải là đô la Hồng Kông. Nhưng Lưu Minh Chương đi nước ngoài buôn bán nửa năm, khi trở về liền lời hơn tám mươi tỷ? Đánh chết Tần Tịch Thần cũng không thể tin được.

Cho dù Lưu Minh Chương rất lợi hại, sang Mexico buôn bán lời rất nhiều, chẳng mấy chốc trở về, lời hơn tám mươi tỷ đô la Mỹ là cũng không thể tin được. Bởi vì bên trong thị trường tài chính tồn tại rất nhiều nhân tố rủi ro.

Nhưng nếu gắn liền với linh hồn Lục Thiếu Hoa xuyên qua thời gian, như vậy tất cả đều có thể giải thích rõ. Bởi vì có được trí nhớ vượt thời gian mới có thể khiến Lục Thiếu Hoa nắm chắc nguy cơ lẫn số liệu tài chính Mexico. Đó chính là lời mà không lỗ, vả lại còn lời rất lớn.

Hai vấn đề trùng hợp với nhau, có lẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp trùng hợp ở cùng một vấn đề không phải là vận may mà là sự thật.

Há miệng thở dốc, Tần Tịch Thần đột nhiên không biết nên nói cái gì cho tốt, nhìn về phía Lục Thiếu Hoa ánh mắt giống như đang nhìn một quái vật.

- Đừng nhìn như vậy, anh không phải là quái vật, cũng không phải là người chết, rõ ràng là đang sống.
Lục Thiếu Hoa cười nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Tần Tịch Thần mới tốt lên một chút, nhưng vẫn khiến Tần Tịch Thần cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không thể không hỏi.
- Vì sao anh phải nói với em điều này?

Đúng là, Lục Thiếu Hoa sao đột nhiên lại nói cho Tần Tịch Thần việc này chứ? Phải biết rằng đây là bí mật lớn nhất của Lục Thiếu Hoa, ngay cả cha mẹ hắn, Tăng Vũ Linh được coi là vợ hắn, hắn cũng đều không cho biết. Đột nhiên lại nói cho Tần Tịch Thần biết, dường như không thể nào lý giải nổi.

Lục Thiếu Hoa nói ra sự thật đương nhiên là hắn có mục đích, tất nhiên đó cũng là cách giúp Lục Thiếu Hoa giảm bớt căng thẳng. Dù sao giữ một bí mật trong lòng khiến hắn rất khổ tâm, nếu nói ra có nhiều người chia sẻ cùng hắn, như vậy Lục Thiếu Hoa sẽ sống thoải mái hơn.

Quả thật, sau khi Lục Thiếu Hoa nói ra thực sự cảm thấy thoải mái, phở phào nhẹ nhõm.
- Bí mật này là bí mật lớn nhất của anh, ngay cả cha mẹ anh cũng không biết, tất cả mọi người trên thế giới chỉ có hai người biết tới, một là em, một là anh, về phần vì sao anh nói cho em là bởi vì…

Lục Thiếu Hoa nói được nửa câu liền dừng lại không nói thêm gì nữa.

Lòng hiếu kỳ có khả năng giết chết một con mèo. Mấu chốt quan trọng chính là ở đây, Lục Thiếu Hoa đột nhiên đạp một cái phanh lại ở giữa khiến cho Tần Tịch Thần đang chú ý câu chuyện không khỏi một hồi tiếc nuối, truy vấn hỏi
- Bởi vì sao ạ?

- Rất đơn giản, bởi vì em, không phải vì em nhiều tuổi hơn nên có ý định hôm sau liền rời khỏi Hồng Kông sao?
Lục Thiếu Hoa một mặt rất bình tĩnh nói, mặt khác còn chăm chú quan sát vẻ mặt của Tần Tịch Thần.

Lời này vừa nói ra, Tần Tịch Thần trong lòng rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm, ánh mắt buồn rầu nhìn xuống dưới không có nói gì.

Lục Thiếu Hoa đoán đúng rồi, Tần Tịch Thần có ý định này. Cô dự định sẽ vui vẻ, không suy nghĩ, lo lắng chênh chệch tuổi tác, không lo lắng về chênh lệch thân phận, cùng Lục Thiếu Hoa vui vẻ một ngày. Ngày hôm nay qua đi, cô sẽ thu thập đồ đạc sau đó rời khỏi Hồng Kông, tới một nơi mà không ai có thể biết cô đi đến đâu.

- Nói đúng chưa?
Lục Thiếu Hoa cười cười, hỏi.

- Dạ
Tần Tịch Thần nhẹ nhàng lên tiếng không phủ nhận, chợt hỏi
- Anh làm như thế nào mà đoán được?

- Không cần đoán, trên gương mặt em hiện lên tất cả.
Lục Thiếu Hoa khẽ cười, nét mặt vẫn như lúc đầu, giọng nói hết sức dịu dàng. Sau đó cũng không chờ cho Tần Tịch Thần mở lời, tiếp tục chuyển đề tài nói.
- Em sợ chênh lệch tuổi tác giữa em và anh nên không muốn anh chịu trách nhiệm. Không phải vậy, anh chính là một linh hồn vượt thời gian. Nếu nói tới tuổi tác, anh so với em còn lớn hơn em mười hai tuổi, nếu nói tới chênh lệch tuổi tác hẳn là anh phải lo lắng mới đúng.

Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa nói rất có lý, cũng rất có sức thuyết phục và lôi cuốn, nhưng hiện tại hình dáng Lục Thiếu Hoa vẫn là một người mười tám tuổi. Tần Tịch Thần vẫn khó có thể chấp thuận.

Lục Thiếu Hoa cũng nhận thấy sự do dự của Tần Tịch Thần, một lần nữa lại nói.
- Em không cần xem anh như một người mười tám tuổi, hãy xem anh như một ông già hơn bốn mươi tuổi đi, ừ, anh hỏi em, nếu cho em ở cùng với một ông già hơn bốn mươi tuổi, em đồng ý chứ?

Tần Tịch Thần lại do dự, trong lòng âm thầm hỏi chính mình. Nếu Lục Thiếu Hoa là một người hơn bốn tuổi, vừa tối qua lại nảy sinh tình cảm, hai người cùng quan hệ với nhau. Tần Tịch Thần cô sẽ đồng ý Lục Thiếu Hoa sao?

Đáp án rất mơ màng, Tần Tịch Thần cũng không tìm được đáp án. Tuy nhiên có thể khẳng định, Tần Tịch Thần có cảm tình với Lục Thiếu Hoa, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bình thường tác phong xử lý công việc và ứng xử của Lục Thiếu Hoa cộng với sự thần bí của hắn thật sự đều rất hấp dẫn Tần Tịch Thần.

Con rể rùa vàng, bạch mã hoàng tử, trên người bọn họ đều có chỗ rất hấp dẫn mọi người, bên ngoài không biết có bao nhiêu cô gái thực sự bị Lục Thiếu Hoa chinh phục . Tần Tịch Thần cũng không ngoại lệ. Cô cũng bị Lục Thiếu Hoa chinh phục, chỉ có điều chênh lệch tuổi tác giữa hai người khiến Tần Tịch Thần trong lòng gạt bỏ Lục Thiếu Hoa.

Hiện tại vừa biết được thực sự Lục Thiếu Hoa đã hơn bốn mươi tuổi, ngăn cách về chênh lệch tuổi tác cũng lập tức được gỡ bỏ, tất cả chỉ còn lại là sức hấp dẫn của Lục Thiếu Hoa. Kết hợp với hành động đối nhân xử thế của Lục Thiếu Hoa hàng ngày, sự vui sướng lập tức chiếm lĩnh trái tim Tần Tịch Thần.

Tần Tịch Thần lừa được chính mình nhưng không thể lừa được Lục Thiếu Hoa. Vẻ mặt của cô đã nói cho Lục Thiếu Hoa biết. Nếu Lục Thiếu Hoa là một người hơn bốn mươi tuổi, Tần Tịch Thần nguyện cùng chung sống với hắn.

- Không

- Em đừng nói nữa.
Ngay lúc Tần Tịch Thần chuẩn bị muốn nói, Lục Thiếu Hoa đột nhiên cắt ngang lời của cô khiến Tần Tịch Thần bản thân muốn nói cũng không thể nói lên lời, từ từ nói.
- Em gạt được chính em nhưng không lừa được người khác, ừ, không được lừa dối lòng mình, phải đối mặt với sự thật. Tuy rằng anh muốn có trách nhiệm với em nhưng cũng không thể cho em danh phận gì, nhưng là nam nhi việc gì nên làm, anh cũng sẽ phải làm.

Lục Thiếu Hoa nói ra lời hứa của mình, còn nói rất chân thành. Tần Tịch Thần cũng cảm nhận được. Mâu thuẫn trong lòng lúc đầu giờ cũng dần dần biến mất. Thực sự đối mặt với bản thân.

Cùng lúc đó, Tần Tịch Thần cũng đưa ra một quyết định rất lớn, quyết định đối mặt với sự thật, đồng ý Lục Thiếu Hoa.

- Em đồng ý.

Tần Tịch Thần nói ra một quyết định lớn, quyết định này sẽ an ủi cô khi còn sống. Tuy rằng theo như lời nói của Lục Thiếu Hoa, cô không thể có được một danh phận, có phần hơi tủi phận, nhưng giờ này, khắc này cô đang hạnh phúc, cô đang sung sướng.

Tần Tịch Thần bề ngoài là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cô cũng có mặt yếu đuối, cô cũng cần một người đàn ông yêu thương cô, cô cũng cần được yêu thương, cũng cần có một bờ vai để cô dựa vào. Hiện tại cô đã tìm được, Lục Thiếu Hoa mở rộng bờ vai, cô hẳn là rất vui sướng mới đúng.

Tần Tịch Thần là một người kiêu ngạo, nhưng lại ở chung với Lục Thiếu Hoa. Sự kiêu ngạo của cô có đáng gì đâu. Bởi vì, Lục Thiếu Hoa so với cô còn ưu tú hơn gấp bội, gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần, thử hỏi, có còn có gì kiêu ngạo để nói chứ?

Huống chi Tần Tịch Thần là một người phụ nữ phong kiến, gần ba mươi tuổi vẫn còn giữ thân như ngọc. Hiện tại là lần đầu tiên trao thân cho Lục Thiếu Hoa, nhận ra Lục Thiếu Hoa chính là chân mệnh thiên tử, sự quy thuận đã đưa tới kết cục như vậy, không có sự lựa chọn nào khác.

Không thể nghi ngờ, Tần Tịch Thần đồng ý làm cho Lục Thiếu Hoa vô cùng sung sướng. Sự sung sướng này không phải là vì Tần Tịch Thần sẽ không rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, mà là hắn lại có được một hồng nhan, một hồng nhan vô cùng mạnh mẽ.

Lục Thiếu Hoa là một người đàn ông, một người đàn ông có phần hơi đa tình. Tuy rằng yêu Tần Tịch Thần là rất có lỗi với Tăng Vũ Linh, nhưng Lục Thiếu Hoa là một người đàn ông bình thường làm sao lại có ít mỹ nhân được chứ.

Là đàn ông đều có một ảo tưởng là có nhiều hơn một vợ. Đội ngũ mỹ nhân đã hùng mạnh, hiện tại mong muốn đã trở thành sự thật. Lục Thiếu Hoa ngoại trừ Tăng Vũ Linh, Anten Chiyoda, Hoắc Khoái Nguyệt, lại có thêm một mỹ nhân xinh đẹp, chín chắn, rất có năng lực, đó là Tần Tịch Thần. Lục Thiếu Hoa có nằm mơ cũng muốn nở nụ cười.

Nhẹ nhàng hôn dịu dàng lên trán Tần Tịch Thần. Lục Thiếu Hoa đưa miệng cúi sát xuống tai Tần Tịch Thần thì thầm nói hai tiếng.

- A!
Nghe xong lời Lục Thiếu Hoa nói, Tần Tịch Thần đột nhiên quát to một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, lời nói cũng không có vương vấn một chút tình nào.
- Đồ đa tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.