Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 49: Chuyện thường ngày trong trò chơi




Rõ ràng là do hai người thanh niên. Tần Tịch Thần cũng biết chỉ vì bị người ta bỏ thuốc độc mà Lục Thiếu Hoa ngậm đắng nuốt cay, vì bất đắc dĩ phải cứu cô nên mới xảy ra sự việc như vậy. Hiện tại Lục Thiếu Hoa tự nhận trách nhiệm, trong lòng Tần Tịch Thần vui sướng đồng thời lại có cảm giác nuối tiếc.

Vui sướng vì Lục Thiếu Hoa cũng không tồi. Lại tự mình chịu trách nhiệm về việc này chứng tỏ Lục Thiếu Hoa là người rất có trách nhiệm làm cho Tần Tịch Thần âm thầm vui sướng. Còn tiếc nuối chính là hai người tuổi tác quá chênh lệch. Chắc chắn hai người họ không thể tới được với nhau.

- Không cần, điều này dù sao cũng không phải lỗi của cậu, mà là do tôi bị người ta bỏ thuốc độc.
Tần Tịch Thần chỉ có thể trách mình, sau khi nghĩ kỹ mới bình tĩnh nói.

Thực lòng trước khi nói ra những lời này Tần Tịch Thần nội tâm cũng vô cùng mâu thuẫn. Cho nên lúc nói chuyện rất buồn. Sự thành công của Lục Thiếu Hoa mọi người đều biết, đều không thể nghi ngờ là một người thành đạt, sau này lại có phần thành đạt hơn. Do đó Lục Thiếu Hoa trở thành chàng Hoàng tử trong lòng các cô gái. Có thể được gọi là người đàn ông lý tưởng.

Tần Tịch Thần cũng không ngoại lệ, Lục Thiếu Hoa giàu có và khí chất của hắn cũng dần dần chinh phục được cô nàng xinh đẹp này, chỉ có điều bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, có tiếp xúc cũng chỉ là bàn chuyện công việc, do đó hiểu biết về Lục Thiếu Hoa còn hạn chế.

Nhưng cho dù là như vậy cũng khó che dấu được tình cảm Tần Tịch Thần đối với Lục Thiếu Hoa. Nhưng giữa họ tồn tại sự ngăn cách, đó là tuổi tác. Lục Thiếu Hoa năm nay mới mười tám tuổi còn Tần Tịch Thần tính ra năm nay cũng hai chín gần ba mươi tuổi. Hai người chênh nhau mười hai tuổi, nhất định tồn tại những sự khác biệt.

Nếu như vào thời điểm này Lục Thiếu Hoa bốn mươi hai tuổi thay vì mười tám tuổi, so với cô hắn hơn mười hai tuổi. Tần Tịch Thần tuyệt đối sẽ không ngần ngại đồng ý để Lục Thiếu Hoa ôm ấp cô.

Nhưng vấn đề là Tần Tịch Thần hơn Lục Thiếu Hoa mười hai tuổi. Chẳng những người ngoài không thể chấp nhận, ngay cả cô cũng không thể chấp nhận.

Tần Tịch Thần cho rằng Lục Thiếu Hoa không hiểu biết, chẳng qua Lục Thiếu Hoa chỉ nhất thời khẳng định như vậy nhưng lúc này hắn rất bình tĩnh. Lý trí dù có không bình thường, nhưng hắn mở miệng nói muốn có trách nhiệm cũng không phải vì hắn kích động hoặc do áy náy mà nói ra. Hắn rất bình tĩnh nói ra điều đó. Về phần vì sao muốn chịu trách nhiệm nguyên nhân cũng rất đơn giản. Thứ nhất là hắn thích cái đẹp, Tần Tịch Thần xinh đẹp đâu có thua kém gì Tăng Vũ Linh, Anten Chiyoda và Hoắc Khoái Nguyệt, hơn nữa cô còn có vẻ đẹp độc đáo của người trưởng thành, điều này càng hấp dẫn Lục Thiếu Hoa .

Trong tâm, Lục Thiếu Hoa chưa từng nói hắn là người chung thủy. Hắn yêu Tăng Vũ Linh, tiếp theo lại chấp nhận Anten Chiyoda, sau đó lại ngầm thừa nhận Hoắc Khoái Nguyệt. Lục Thiếu Hoa cảm thấy mình không phải là người chung thủy. Chỉ có điều những năm gần đây hắn dốc sức thực hiện lý tưởng của chính mình mới không suy nghĩ nhiều tới phương diện tình cảm riêng tư.

Tình yêu, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ sẽ đặt nó ở vị trí đầu tiên cũng chưa từng suy nghĩ nhiều trước đó. Chỉ có điều hoàn cảnh hiện tại Lục Thiếu Hoa không thể không nghĩ. Dù sự việc đã xảy ra lần này, nếu Tần Tịch Thần không phải là lần đầu tiên, Lục Thiếu Hoa còn có thể thoải mái một chút nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại chẳng những đây là lần đầu tiên của Tần Tịch Thần, hắn còn sợ tính cách của nàng hấp dẫn chính mình. Lục Thiếu Hoa làm sao có thể cự tuyệt được đây.

Thích xinh đẹp là một yếu tố. Một yếu tố khác pha trộn bên trong chính là Tập đoàn Phượng Hoàng không thể không có Tần Tịch Thần làm đại tướng, nếu mất đi đại tướng này Lục Thiếu Hoa sẽ không thể tưởng tượng nổi sự hoạt động của Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ xảy ra những xáo trộn gì?

Có thể Lục Thiếu Hoa sẽ tìm ra một người lãnh đạo mới cho Tập đoàn Phượng Hoàng nhưng Tần Tịch Thần ở Tập đoàn Phượng Hoàng làm việc đã nhiều năm, mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tạm thời thay đổi đương nhiên không phải là phương pháp tốt.

Có lẽ mọi người sẽ hỏi, Tần Tịch Thần đã gần ba mươi tuổi, hẳn là có thể phân biệt công tư rất rõ ràng.

Nhưng không thể quên rằng, Tần Tịch Thần trước hết là một nữ nhân sau mới là một Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng, lại là một cô gái chưa chồng. Mối quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và cô không thể xem như chưa từng xảy ra.

Câu trả lời rất rõ ràng. Tần Tịch Thần muốn xem như chưa có việc gì xảy ra, suy nghĩ của Tần Tịch Thần lúc này là muốn rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng. Tuy nhiên tính cách cô tương đối cao ngạo. Lần đầu tiên cho Lục Thiếu Hoa, như vậy Lục Thiếu Hoa là người đàn ông đầu tiên của cô cũng là người đàn ông cuối cùng. Sau này bên cạnh cô sẽ không có người đàn ông nào xuất hiện nữa

Tính cách bảo thủ. Tần Tịch Thần luôn là như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng biết tính cách cô như vậy. Cũng vì hiểu rõ điều này Lục Thiếu Hoa mới muốn chịu trách nhiệm. Sa thải Tần Tịch Thần ra khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng và cô sẽ đơn lẻ suốt đời.

Nhưng vấn đề ở chỗ Tần Tịch Thần không muốn Lục Thiếu Hoa phải chịu trách nhiệm. Lục Thiếu Hoa lúc này tỏ vẻ bất đắc dĩ, miệng môi như muốn nói điều gì đó nhưng vừa nói xong Tần Tịch Thần ngang nhiên đi tới đối mặt với Lục Thiếu Hoa trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.

- Tôi biết cậu muốn chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm cũng không phải do mình cậu. Đây là điều không ngờ tới.
Tần Tịch Thần không nói thêm gì nữa, giọng nói trở nên nghẹn ngào, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Sau đó hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh thản nhiên mỉm cười, đến bên tai Lục Thiếu Hoa nằm sấp xuống và nói, giọng nói nhẹ nhàng như gió chỉ hai người mới có thể nghe được.
- Em không cần anh phải chịu trách nhiệm, nhưng trước đó em có một yêu cầu đó là anh phải yêu em thêm một lần nữa.

Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tịch Thần đỏ rực, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Thiếu Hoa, đầu vùi sâu trong chiếc gối rất ngượng ngùng, cô cũng không thể biết vì lý do gì mà chính mình có thể đưa ra một yêu cầu táo bạo như vậy vào lúc này. Trong lòng cô mách bảo phải thỏa mãn toàn bộ, dù có xấu hổ cũng phải nói ra.

Lục Thiếu Hoa mơ màng, hai mắt ngây người nhìn Tần Tịch Thần không thể tin nổi. Tuy nhiên những gì nghe được hiện tại là sự thật, đầu óc kịp thời vận hành suy nghĩ lại một chút hắn không phải là không tin mà đã hiểu được ý Tần Tịch Thần muốn nói. Bất đắc dĩ thở dài khẽ gật đầu và đáp ứng.

Hoàn toàn không có mảy may suy nghĩ thêm điều nhỏ nào nữa.

Sự tình gần giống như suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên yêu cầu của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa không đành lòng từ chối cô. Cho dù tối hôm qua đã hoạt động hết mình, lại là lần đầu tiên của Tần Tịch Thần. Lục Thiếu Hoa chỉ có thể khiến động tác của mình nhẹ nhàng một chút. Nửa giờ sau, khi bên trong gian phòng đã bình yên trở lại, Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần hai người nằm ở trên giường. Tần Tịch Thần không để ý gì cả, ghé người sát vào ngực Lục Thiếu Hoa, trên gương mặt còn hiện lên sự thỏa mãn và niềm vui sướng, ánh mắt dường như trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lục Thiếu Hoa cũng không hỏi suy nghĩ điều gì. Hắn có phần hơi mệt mỏi, mặc cho Tần Tịch Thần ngé người vào ngực hắn vẫn không nhúc nhích, thật lâu sau cũng không có phát ra tiếng động, hắn đang tận hưởng một chút cảm giác ấm áp.

Lục Thiếu Hoa thật lòng không muốn phá vỡ không khí ấm áp này. Sau khi mơ hồ đoán được ý nghĩ của Tần Tịch Thần nhưng Lục Thiếu Hoa lại không thể lên tiếng, nếu không hắn sẽ mất đi một đại tướng hơn nữa trong lòng hắn sẽ cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

Lục Thiếu Hoa cũng rất mâu thuẫn, rất khó xử, cho rằng nhất định phải nói ra. Nhưng nên nói ra như thế nào đây?

Càng nghĩ Lục Thiếu Hoa càng không thể tìm được cách đi vào chủ đề. Trước khi bắt đầu nói vấn đề chính hắn phải rào trước đón sau, sau đó Lục Thiếu Hoa cũng muốn có một quyết định quan trọng, một quyết định vốn tưởng rằng không có khả năng đưa ra.

- Tịch thần.
Lục Thiếu Hoa gọi dịu dàng.

- Ồ!
Tần Tịch Thần sửng sốt. Thời gian trước Lục Thiếu Hoa luôn gọi cô là Tổng giám đốc Tần, bỗng nhiên thay đổi làm Tần Tịch Thần có phản ứng ngạc nhiên. Tuy nhiên ngẫm lại cũng không có gì. Cũng vì Lục Thiếu Hoa nảy sinh tình cảm, lại đã quan hệ với nhau, sửa đổi cách xưng hô cũng là bình thường. Ngược lại nếu còn gọi cô là Tổng giám đốc Tần mới là lạ.

- Em hãy nói về chuyện trước kia đi.
Lục Thiếu Hoa nói xa xôi một câu. Sau đó cũng không chờ Tần Tịch Thần có trả lời hay không, Lục Thiếu Hoa lại hỏi tiếp một câu:
- Tuy nhiên trước khi nói chuyện quá khứ, anh muốn hỏi em một điều. Em có tin rằng trên đời này có linh hồn không?

Tần Tịch Thần lắc lắc đầu, không biết Lục Thiếu Hoa muốn nói chuyện xưa là chuyện gì bèn nói:
- Em là người tiêu biểu cho chủ nghĩa vô thần.

- Ừ, em có muốn anh kể về một linh hồn ngày xưa không?
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý Tần Tịch Thần không tin, dừng một lúc hắn bắt đầu kể chuyện ngày trước.
- Trước kia, có một nam nhi xuất thân hết sức bình thường, hắn ấy sống được đến gần ba mươi tuổi, không có sự nghiệp, không có bạn bè, phiêu bạc giang hồ mười mấy năm, vào năm cuối cùng, hắn đột nhiên biến mất không ai biết hắn đi đâu. Sau đó khi người đàn ông tỉnh lại thì hắn lại trở về với tuổi thơ ấu.

Từ từ một chút, căn bản là Tần Tịch Thần đang chăm chú nghe thì đột nhiên mở lời cắt ngang câu chuyện của Lục Thiếu Hoa, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng dường như nắm bắt được điều gì nhưng cuối cùng lại thất vọng. Tần Tịch Thần cũng không có phát hiện ra mấu chốt gì. Biết rằng Lục Thiếu Hoa đang kể chuyện ngày xưa, tuy nhiên cô không thể không hỏi một câu.
- Anh nói là linh hồn ngược thời gian sao?

- Ừ.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa có chút trống rỗng, nhớ lại ký ức. Lúc đó cũng không để ý phản ứng của Tần Tịch Thần, tiếp tục nói
- Người nam nhi kia mang theo trí nhớ để trở về quá khứ. Những tiếc nuối trong quá khứ thì kiếp này được cả đời hoàn thành. Vì được mang theo trí nhớ nên hắn có một ưu thế rất lớn, vì thế hắn dựa vào trí nhớ để kiếm tiền. Đầu tiên là vào năm ngày thứ Hai đen tối, sau đó là năm Nhật Bản khủng hoảng chứng khoán, tiếp đến lại là năm Liên Xô tan rã, tiếp nữa là năm ngăn chặn đồng bảng Anh, năm khủng hoảng tài chính Mexico, tất cả hắn đều tham gia.

Tần Tịch Thần đã làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng nhiều năm, trước kia không làm Tập đoàn Phượng Hoàng nhưng cô cũng hiểu biết rất rõ tình hình của Tập đoàn Phượng Hoàng, tuy nhiên không biết Tập đoàn Phượng Hoàng tham gia như thế nào nhưng đã tiếp xúc với Lưu Minh Chương khá lâu, trong lòng biết anh ấy trước đây từng tham dự ngày thứ Hai đen tối, năm Nhật Bản khủng hoảng chứng khoán, tiếp theo sau này là năm chặn đồng bảng Anh và Mexico xảy ra khủng hoảng tài chính, Lưu Minh Chương đều từng mất tích, liên tưởng tới những điều đó, Tần Tịch Thần không khó đoán ra. Lưu Minh Chương nhất định là đã tham dự.

Bởi vậy có thể nhận thấy được, Lục Thiếu Hoa kể chuyện xưa, cùng với những việc anh ấy từng trải qua, tất cả đều giống nhau, không, không phải giống nhau mà là cơ bản đều giống nhau. Do đó Tần Tịch Thần đưa ra một quyết định. Đúng là người mà Lục Thiếu Hoa kể kỳ thật chính là anh ấy.

- Người đàn ông đó chính là anh sao?
Tần Tịch Thần dò hỏi.

Sau khi hỏi ra còn không quên mở tròn mắt chờ đợi đáp án từ Lục Thiếu Hoa đồng thời còn theo dõi vẻ mặt Lục Thiếu Hoa xem trong nét mặt có biểu lộ thật giả hay không.

Lục Thiếu Hoa không phủ nhận, cười ha hả, gật gật đầu nói
- Đúng vậy, người đàn ông kia chính là anh, chính anh là linh hồn mang theo trí nhớ trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.