Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 21: Giận dỗi




Sự việc tạm thời coi như một giai đoạn tạm lắng xuống rồi, còn Lục Thiếu Hoa cũng dựa theo hắn dự đoán, sáng hôm sau liền lên máy bay trở về Hồng Kông, hành trình đã qua mười mấy tiếng, một lần nữa lại bước đi trên đất mảnh đất quen thuộc Hồng Kông này.

Về đến Hồng Kông Lục Thiếu Hoa việc đầu tiên không phải là trở về biệt thự của mình mà là vội vàng đến bệnh viện, hắn phải xem xem tình hình của mấy người Lý Thượng Khuê như thế nào rồi.

Kết quả rất khiến Lục Thiếu Hoa vừa lòng, mấy người Lý Thượng Khuê đã trở về Hồng Kông hơn một tuần rồi, thêm nữa thể lực của bọn họ cũng tốt hơn nhiều rồi, miệng vết thương đã khép lại rất nhanh, đã khít rồi, mấy ngày nữa là có thể phục hồi lại như ngày xưa.

Phạm Khôn bị thương không coi là nghiêm trọng, hai chân đều có vết súng, còn ở trên đầu gối, Lục Thiếu Hoa vốn dĩ còn có chút lo lắng hắn lo lắng là anh ta nửa đời sau này liệu sẽ phải ngồi trên xe lăn không, nhưng kết quả khiến Lục Thiếu Hoa vô cùng vừa ý, bệnh viện đã kiểm tra, xác nhận Phạm Khôn không việc gì, có thể khỏi bệnh, điều này khiến trong lòng Lục Thiếu Hoa như thả được một tảng đá lớn xuống.

Thăm xong bốn người Lý Thượng Khuê, Lục Thiếu Hoa dặn dò bọn họ một hồi, sau đó mới sắp xếp quay về biệt thự, xử lý công việc của bản thân.

Khi ở Mỹ, Lục Thiếu Hoa vẫn cho rằng đằng sau sự việc kia có điều bí ẩn khác, hơn nữa tập trung mục tiêu vào những đối thủ trong kinh doanh, nếu là như vậy, thì đối thủ chưa thực hiện được việc, không chừng sẽ thay đổi mục tiêu đến tập đoàn Phượng Hoàng.

Trên thương trường chính là đọ sức, Lục Thiếu Hoa không sợ bất kỳ ai, tuy nhiên điều quan trọng trước mắt không phải là đọ sức, mà là phải xác nhận sự phỏng đoán của bản thân trước, còn xác nhận như thế nào điều này phải hỏi qua Tần Tịch Thần và Chử Lỗi rồi.

Gọi hai cuộc điện thoại, Lục Thiếu Hoa liên tục gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho Tần Tịch Thần, một cuộc gọi cho Chử Lỗi, kết quả đạt được là giống nhau, tập đoàn Phượng Hoàng không có xuất hiện bất kỳ bất thường nào, điều này khiến Lục Thiếu Hoa không hoài nghi chính mình liệu có phán đoán sai hay không?

- Chẳng lẽ không phải là đối thủ trên thương trường?
Vấn đề này luôn xoay quanh trong đầu Lục Thiếu Hoa.

Có thể vấn đề vừa xuất hiện, Lục Thiếu Hoa tự mình gạt bỏ hết rồi.

Bình thường Lục Thiếu Hoa không có bất kỳ kẻ thù nào, có kẻ thù cũng bị hắn hủy diệt hoàn toàn, không có thế lực còn sót lại tồn tại, như vậy là những kẻ thù ngày xưa là không thể có rồi, duy nhất có chính là đối thủ trên thương trường mới có thể làm ra chuyện như vậy.

- A…!
Hét thật mạnh một hơi, hàng ngàn vạn suy nghĩ trong đầu nghĩ nhiều không có kết quả. Lục Thiếu Hoa không khỏi buồn bực, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha không muốn nghĩ tiếp nữa đợi kết quả điều tra.

Lý Chí Kiệt rời khỏi nước Mỹ, đoàn của Lục Thiếu Hoa cũng rời khỏi nước Mỹ, nhưng điều này không có ý nghĩa là bọn họ rời khỏi thì không có cách nào điều tra sự tình bên đó, phải biết rằng mạng lưới tình báo của Lý Chí Kiệt quản lý rải khắp các nơi toàn cầu, các quốc gia giống như nước Mỹ phát đạt này, tình báo của Lý Chí Kiệt rất quan trọng, anh ta không thể không bố trí thủ hạ ở lại nước Mỹ.

Cho nên nói, cho dù Lý Chí Kiệt và mấy người Lục Thiếu Hoa rời khỏi rồi, sự tình bên kia vẫn có thể tiếp tục điều tra tiếp.

- Anh Hai, phải quan sát chặt chẽ sự việc bên Mỹ một chút nhé! Có tin tức lập tức thông báo cho tôi.
Lục Thiếu Hoa bình tĩnh nói

Trần Quốc Bang cùng về Hồng Kông với Lục Thiếu Hoa, cũng cùng Lục Thiếu Hoa đi đến bệnh viện thăm mấy người Lý Thượng Khuê, cũng cùng Lục Thiếu Hoa về nhà, bây giờ anh ta đang ngồi đối diện với Lục Thiếu Hoa, chỉ là nhìn Lục Thiếu Hoa đang suy nghĩ sự việc, anh ta cũng không nói gì thôi.

- Yên tâm đi
Trần Quốc Bang nói và kèm theo ánh mắt yên tâm nhìn Lục Thiếu Hoa.

- Ừm!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, chuyển đề tài nói
- Hôm nay không về nữa ở lại Hồng Kông thêm một đêm nữa đi, ngày mai hãy trở về Thâm Quyến nhé!

Tính cách của Trần Quốc Bang Lục Thiếu Hoa hiểu rõ vô cùng cũng là có tính nôn nóng. Bên phía Thâm Quyến có rất nhiều việc đợi Trần Quốc Bang về xử lý, anh ta phải lập tức trở về là chắc chắn rồi.

- Không được, tôi phải về ngay, bên đó có thể có sự việc cần tôi về xử lý.
Trần Quốc Bang lắc đầu từ chối

Kỳ thực điều này chỉ là cái cớ Trần Quốc Bang mà thôi, anh ta vừa nãy có thể tận tai nghe được Lục Thiếu Hoa gọi hai cuộc điện thoại, biết được Lục Thiếu Hoa lo lắng vấn đề xảy ra cho tập đoàn Phượng Hoàng, nếu không trở về Thâm Quyến bây giờ, trong lòng anh ta cảm thấy không yên tâm.

Lục Thiếu Hoa không nói, liếc nhìn Trần Quốc bang một cái, từ cách biểu hiện của anh ta có thể đọc hiểu được rất nhiều tin tức, trong đó có một chuỗi lo lắng, cũng không cần nói nhiều rồi nói
- Vậy được rồi, anh ngồi máy bay trực thăng về đi.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa liền dặn dò nhấn mạnh đi khởi động trực thăng để đưa Trần Quốc Bang trở về Thâm Quyến.



Trần Quốc Bang đi khỏi rồi, nhưng chỗ Lục Thiếu Hoa vẫn chưa yên tĩnh trở lại, vẫn còn rất nhiều sự việc cần hắn đi xử lý.

Đầu tiên là vấn đề chỗ ở, nếu như ở bên hắn có thêm ba mươi vệ sĩ, như vậy thì chỗ ở hiện tại có vẻ hơi nhỏ, cho nên vấn đề chỗ ở là phải giải quyết trước tiên, thật may, tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa còn có công ty bất động sản.

Mà Công ty bất động sản còn hợp tác cùng với tập đoàn Hoắc Thị khai phá một khu biệt thự nhỏ theo hình thức hoa viên, diện tích biệt thự rộng rãi, nghe nói môi trường cũng tốt, là khu cư trú dành cho người giàu, cũng coi như là một nơi ở lý tưởng.

Nghĩ đến là làm ngay, đây là phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa. Gọi một cuộc điện thoại đến chỗ Lưu Minh Chương để anh ta tìm giúp một ngôi biệt thự tương đối lớn một chút, đợi câu trả lời của Lưu Minh Chương và chờ anh ta tự mình đi xử lý, Lục Thiếu Hoa mới ngắt điện thoại.

Khu biệt thự nhỏ xa hoa là do của công ty bất động sản Phượng Hoàng và công ty bất động sản Hoắc Thị,hợp tác khai phá, tuy nhiên trong đó tập đoàn Phượng Hoàng nhất định chiếm cổ phần lớn rồi. Nhưng không phải tất cả mọi sự việc đều là Lục Thiếu Hoa nói là được, ít nhất phải nói một tiếng với bên phía Hoắc Thị là chắc chắn rồi.

Lục Thiếu Hoa trực tiếp gọi điện cho người sáng lập bên tập đoàn Hoắc Anh Đông.

- Ông Hoắc, cháu thật là số đen đủi, đến Hồng Kông mười năm rồi. Chuyển nhà đến hai lần rồi, bây giờ đen đủi lại phải chuyển nhà rồi. Tìm ngôi biệt thự khá lớn một chút để ở.
Lục Thiếu Hoa than thở kể khổ.

- Điều này dễ dàng mà!
Hoắc Anh Đông không cho rằng như vậy nói
- Không phải công ty bất động sản Phượng Hoàng của cậu thời gian trước đã hợp tác cùng công ty bất động sản Hoắc Thị của ta khai phá một công trình đấy thôi! Đều là những ngôi biệt thự xa hoa, hai tháng trước đã hoàn tất rồi, bây giờ đã bán ra gần tám mươi ngôi biệt thự rồi, cậu đi chọn lấy một chỗ trong đó không phải là xong việc sao?

- Ồ!
Lục Thiếu Hoa kinh ngạc lên tiếng, tiếp tục giả vờ ngốc nói
- Hai công ty chúng ta có hợp tác xây khu biệt thự nhỏ sao? Tại sao cháu không biết nhỉ? Ài! Cháu còn định nhờ ông giúp cháu tìm một chỗ ở tốt một chút.

- Cậu không biết sao?
Ở đầu dây điện thoại bên kia cũng sửng sốt hỏi lại

- Đúng vậy, chuyện bên phía Hồng Kông cháu không thể nào nắm bắt được hết, cũng không có người thông báo cho cháu, ông không nói cháu thật sự không biết đấy!
Lục Thiếu Hoa tiếp tục giả ngốc

- Như vậy không cần tìm nữa rồi, lấy một căn hộ là được rồi.
Hoắc Anh Đông vẫn lơ đễnh nói

- Ừm, vậy cháu cũng đỡ việc rồi
Lục Thiếu Hoa vẫn tiếp tục diễn trò, tuy nhiên dù sao cũng là có mục đích, rất nhanh đến thẳng mục đích rồi.
- Là công ty mình tự lập ra, chắc có thể mặc cả giá, ài, còn đỡ được một món tiền lớn.

Ài ài! Cậu có nhiều tiền như vậy rồi, một chút tiền này còn cần tiết kiệm sao?
Hoắc Anh Đông giọng điệu đả kích nói

- Lãng phí là đáng xấu hổ
Lục Thiếu Hoa cảm than một câu

- Được, được, được rồi
Hoắc Anh Đông liên tục nói ba từ được. Tỏ vẻ bất đắc dĩ với lời nói của Lục Thiếu Hoa.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa cầm ống nghe, một tay làm động tác thắng lợi, mưu kế được thực hiện như thế, sao không lộ ra đắc ý, tiếp theo giọng điệu dồn dập lên, vội vàng nói
- Vậy cứ như thế nhé, bây giờ cháu cho người chọn một căn, ừm, giảm sáu giá, ừm, nói như thế nào cháu cũng là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, giảm năm giá thì năm giá Ừm, ông Hoắc cứ như vậy nhé!

Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không đợi Hoắc Anh Đông nói thêm, cúp điện thoại luôn, không để thời gian cho Hoắc Anh Đông nói.

Bị Lục Thiếu Hoa ngắt điện thoại, đầu dây bên kia Hoắc Anh Đông cười lắc đầu. Nhẹ nhàng bỏ ống nghe xuống, nghĩ ngợi một chút, cảm giác có gì đó không thích hợp, suy nghĩ kỹ liên tưởng chút đến những lời Lục Thiếu Hoa nói biết ngay mình bị lừa rồi, bất đắc dĩ vỗ trán, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

Mưu kế được thực hiện, Lục Thiếu Hoa có thể sẽ cho rằng Hoắc Anh Đông sẽ nghĩ ra cách ứng phó, gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình, mở miệng ra là nói cần một căn biệt thự xa hoa nhất, hơn nữa còn nói ra việc được giảm năm giá.

Hoắc Anh Đông vừa nghe đến năm giá liền toát mồ hôi lạnh, tổng kết lại chút, vừa đủ có thể thu hồi phí tổn mà thôi, có điều người gọi điện thoại lại chính là Lục Thiếu Hoa, anh ta cũng không thể trực tiếp từ chối nên đổ sự việc lên đầu cha anh ta.

Lục Thiếu Hoa lúc này thật sự rất buồn cười, cuối cùng cũng nhịn được không cười lên, nói một câu là đã thương lượng xong với cha anh ta rồi, khiến cho Hoắc Chấn Đình bị tắc lại, không có thể còn lời nào để phản bác được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn hạ năm giá bán một căn biệt thự cho Lục Thiếu Hoa rồi.

Lục Thiếu Hoa là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, mua đồ vật gì cho mình đương nhiên không cần trả tiền, bây giờ mặc cả xuống năm giá, phần còn lại chia làm hai, một phần không phải trả tiền, một phần thì trả cho bên Hoắc Thị là xong rồi.

Nói đi nói lại, Lục Thiếu Hoa mua một căn biệt thự thì tiết kiệm được ba phần tư, chỉ phải trả một phần tư tiền gốc mà thôi.

Chỗ ở mới đã định ra rồi, công việc tiếp theo thì đơn giản, cho người đi mua đồ dùng hang ngày, sau đó thì chính thức có thể vào ở rồi.

Tuy nhiên sự việc không tính được hoàn toàn, chỗ ở sắp xếp xong rồi, nhưng những cái khác thì sao, phải biết rằng những vệ sĩ từ Châu Phi đến đây đều phải mang theo súng, không có thủ tục xin giấy phép mang súng là không được.

Phải nói trước, việc làm giấy phép mang súng có chút phiền phức, không phải thông qua phía Hoắc Anh Đông, bây giờ khác rồi, từ khi Lục Thiếu Hoa công khai lộ diện, hơn nữa tập đoàn Phượng Hoàng xếp thứ ba mươi bẩy trên thế giới, nước lên thì thuyền lên cao, chỉ cần đến cơ quan có liên quan đưa đơn xin một chút, phê duyệt xong cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Giấy phép được mang súng bên phía Hồng Kông này cũng rất dễ giải quyết, nhưng phía trong nước thì sao? Cần phải biết Lục Thiếu Hoa rất hay đi lại giữa Hồng Kông và trong nước. Cần phải bên phía trong nước nếu có xảy ra sự việc, ba mươi vệ sĩ không có giấy phép mang súng, thì nổ súng cũng là chuyện phiền phức.

Tuy nhiên chuyện này không làm khó được Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại đến chỗ Lý Trường Thắng Tư lệnh quân khu Quảng Châu, nói chuyện cần ba mươi cái giấy phép mang súng, sau đó thì đợi câu trả lời của Lý Trường Thắng.

Lục Thiếu Hoa muốn có ba mươi tờ giấy phép mang súng lập tức, đây là một việc lớn rồi, Lý Trường Thắng có chút nghi ngờ về tai của mình không biết có phải là mình nghe nhầm không, tuy nhiên nghĩ laị Lục Thiếu Hoa bây giờ chính thức công khai hoạt động rồi, lập tức cũng hiểu được, biết Lục Thiếu Hoa muốn có thêm vệ sĩ, suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Đến đây, chuyện giấy phép mang súng, chuyện nơi ở đều được giải quyết rồi, Lục Thiếu Hoa mới thở dài nhẹ nhàng, dựa lưng vào ghế sôpha thở phào, hồi tưởng lại nội dung câu chuyện nói với Hoắc Anh Đông, không nhịn được cười một trận.

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa không có cười lâu, chuông điện thoại reo làm hắn ngắt quãng, khiến hắn không thể không trở lại bình thường để nghe điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.