Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 1: Thiên ngoại phi tiên




Lục Thiếu Hoa không phải là bác sĩ, nhưng có thể nhìn ra những vấn đề thông thường, hắn biết tình trạng của Lý Thượng Khuê rất trầm trọng. Hơi thở của y rất yếu ớt, qua sắc mặt có thể thấy y mất máu quá nhiều, tình trạng không có gì lạc quan. Thật khó nói y có vượt qua được nguy hiểm hay không.
Cũng may, ý chí y rất kiên cường, đến giờ vẫn cắn răng chịu đau chưa ngất đi. Nói cách khác, lúc y bước vào phòng còn có thể nhận ra và chào Lục Thiếu Hoa.

- Ài!
Lục Thiếu Hoa thầm thở dài một cái, lòng vô cùng bực bội, cũng chỉ có thể hy vọng ông trời phù hộ cho Lý Thượng Khuê bình an vô sự.
Hít một hơi thật sâu, Lục Thiếu Hoa tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu bình tĩnh lại, tuy nhiên vẻ mặt hắn vẫn hết sức u ám.

- Tiểu Hoa, bên Hồng Kông đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ người đưa tới, bên kia sẽ có người của chúng ta tới đón.
Lưu Minh Chương gọi điện xong, lặng lẽ tới bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nói nhỏ.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nhìn về phía Hà Cường đang đứng cách đó không xa, hỏi:
- Anh Hà, chuyện máy bay đã sắp xếp xong chưa?
- Đã gọi điện rồi. Đại sứ quán đồng ý. Họ đang bố trí máy bay. Nhiều nhất là một giờ nữa sẽ xong.
Hà Cường đáp.
- Tốt lắm.
Lục Thiếu Hoa lại gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Sau đó, hắn nhìn sang ba người bị thương còn lưu lại, ánh mắt dừng trên người Phạm Khôn, thấy khuôn mặt y đã không còn lộ vẻ đau đớn nữa, bèn hỏi:
- Anh Phạm, tôi muốn nghe anh kể chuyện đã xảy ra.

Lục Thiếu Hoa rất muốn biết hai người họ đã gặp phải chuyện gì khiến cả hai đều bị thương. Hơn nữa, trong tình huống hai chân Phạm Khôn đều trúng đạn mà y vẫn có thể trốn thoát, phải nói là vô cùng may mắn.

Bình thường Phạm Khôn rất không thích nói chuyện, bây giờ Lục Thiếu Hoa hỏi, y đành mở miệng:
- Tôi với anh Lý ở chung một chỗ, thu hút được sáu tên. Khi vào một ngõ hẻm chúng nổ súng, tôi bị trúng đạn ở hai chân, rồi sau đó anh Lý cũng bị thương. Anh ấy nhịn đau cõng tôi chạy, cuối cùng trốn vào trong thùng rác, mới tránh thoát được chúng đuổi giết.
- Chúng tôi tìm được các anh ấy trong một cái thùng rác ở hẻm nhỏ.
Lục Thiếu Hoa còn chưa nói gì, Đường Đại Hâm liền chứng thực cho lời nói của Phạm Khôn, không quên bổ sung:
- Vốn chúng tôi tìm hai anh không ra, sau đó, thấy dưới thùng rác có máu chảy ra nên mới mở nắp kiểm tra cẩn thận.

Trước đó, đoàn người của Lục Thiếu Hoa đi ngang qua hẻm, thấy đầu hẻm có một thùng rác loại lớn, phía dưới có nhiều lỗ để thoát nước bẩn, không ngờ chính thùng rác đó lại cứu mạng Lý Thượng Khuê và Phạm Khôn.

Phân tích cặn kẽ, có thể thấy loại thùng rác này đã cứu họ tới hai lần: lần thứ nhất, nó cho họ chỗ để ẩn tránh kẻ thù, lần thứ hai, những lỗ nhỏ của nó để máu chảy ra nên Hà Cường và Đường Đại Hâm mới biết mà cứu họ ra. Nếu không, để thêm một thời gian nữa, mất máu quá nhiều, họ sẽ chết.

- Ô!
Lục Thiếu Hoa nặng nề thở ra một hơi, trong lòng rất phức tạp, không biết phải nói sao cho phải, chỉ khoát tay áo, nói:
- Các anh nghỉ ngơi đi. Chờ anh Lý tạm ổn, tôi sẽ đưa các anh về Hồng Kông trị liệu.

Lục Thiếu Hoa dừng một chút, lại nói:
- Anh Phạm, anh yên tâm, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cứu chữa cho hai chân anh. Những người khác cũng vậy, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất trị liệu thật tốt cho các anh.
Đây có thể xem là lời an ủi, cũng có thể xem là lời cam đoan của hắn.
- Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Dương Dương cười cười, nói.

Vết thương của Dương Dương ở bắp đùi đã được lấy đạn ra, dùng thuốc xong, y không còn thấy đau, vẻ mặt dù vẫn hơi tái nhưng không còn đáng ngại.
- Ừ, hồi trước ở Châu Phi cũng thường xuyên bị thương mà.
Phạm Khôn phụ họa, rồi nói:
- Tôi thấy cũng không cần về Hồng Kông, ở chỗ này trị liệu được rồi. Ừ, lần này tám người chúng ta bị thương hết bốn, nếu như chúng tôi đi, bên cạnh cậu chỉ còn lại bốn người.

Lục Thiếu Hoa vô cùng cảm động. Phạm Khôn bị như vậy mà lúc này vẫn còn suy nghĩ lo lắng cho hắn, làm sao hắn không xúc động cho được.
- Các anh không cần lo. Chỉ cần anh Lý không có chuyện gì, chúng tôi lập tức đưa các anh về Hồng Kông.
Giọng Lục Thiếu Hoa cương quyết, không cho phép từ chối, cho ba người bọn họ thấy, hắn đã quyết định rồi.
- Ừ.
Ba người còn có thể nói gì, họ biết rõ tính cách của Lục Thiếu Hoa, một khi hắn đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi, họ chỉ có thể gật đầu tiếp nhận.

Có điều, Dương Dương không kìm được lo lắng, nói:
- Dựa theo tình huống trước mắt, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm cơ hội tiếp tục hạ thủ. Nếu chúng tôi trở về Hồng Kông, bốn người có thể ứng phó được không?
- Không cần lo lắng cho tôi. Chỉ cần hôm nay bình an, ngày mai, muốn đụng tới chúng ta không dễ đâu.
Lục Thiếu Hoa nói một cách vô cùng kiên định.

Lục Thiếu Hoa nói lời này không phải là an ủi bọn họ, vì muốn khuyên bọn họ về Hồng Kông mà lấy cớ. Lời đó là sự thật, đúng vậy, nếu Lục Thiếu Hoa ở bên Mỹ này xảy ra chuyện, rất nhanh Lý Chí Kiệt sẽ biết được tin tức. Một khi biết mọi người bị thương, đương nhiên y sẽ tăng cường vệ sĩ tới đây bảo vệ Lục Thiếu Hoa. Điểm này không cần Lục Thiếu Hoa nhắc nhở, Lý Chí Kiệt biết mình phải làm gì.

Cho nên, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không lo lắng đối phương có thể làm hại được hắn, dĩ nhiên, với một điều kiện tiên quyết là đêm nay bọn chúng không xông vào khách sạn ra tay.

Nhưng chúng dám ngông cuồng đến mức xông thẳng vào đây để giết mấy người Lục Thiếu Hoa sao?

Đêm. Đêm rất yên tĩnh và đơn điệu. Tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phố dần dần dịu đi rồi tắt hẳn. Đường phố vốn sáng trưng lúc đầu hôm, giờ theo thời gian trôi đi cũng chầm chậm chìm vào bóng tối. Mấy người Lục Thiếu Hoa vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng, dù đã muộn nhưng không ai chịu ngủ, cứ ngồi một chỗ ngóng chờ tin tức.

- Re...eng...eng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hứa Gia Thụy đang chờ bên điện thoại liền nhấc máy, im lặng lắng nghe. Khi để điện thoại xuống, gương mặt vốn căng thẳng của y dịu đi, hơi mỉm cười, nhìn Lục Thiếu Hoa gật đầu, ý tứ không cần nói cũng biết.

Từ biểu hiện của Hứa Gia Thụy, Lục Thiếu Hoa hiểu là Lý Thượng Khuê đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tuy nhiên không chính tai nghe Hứa Gia Thụy trực tiếp nói ra, hắn cũng không yên tâm, vẫn hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Đã không còn nguy hiểm nữa.
Hứa Gia Thụy nhẹ nhõm nói.
- Hờ!
Lục Thiếu Hoa không nói, mà thở ra một hơi thật dài, nhưng dây thần kinh căng thẳng đã lâu bây giờ mới thả lỏng, nhắm lại dựa đầu vào salon, hai tay áp lên mắt, vuốt vuốt từ trên trán xuống. Sau đó hắn ngồi dậy, suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Anh gọi điện thoại lần nữa, bố trí hai bác sĩ đi theo, đưa bọn họ cùng trở về Hồng Kông.

Căn dặn Hứa Gia Thụy xong, Lục Thiếu Hoa quay sang Hà Cường:
- Anh Hà, anh lái xe đưa ba người bọn họ tới đại sứ quán tụ họp với anh Lý, rồi đưa tất cả lên máy bay, còn anh quay lại đây.
- Vâng.
Hà Cường gật đầu, đưa lưng cõng Phạm Khôn, tay ôm Dương Dương, quay nhìn Lý Vũ Sinh chào một tiếng, rồi dẫn đầu rời khỏi phòng.

Hà Cường vừa đi, Hứa Gia Thụy cầm điện thoại định truyền đạt mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, nhưng khi Hà Cường chưa kịp bấm số, Lục Thiếu Hoa lại nói:
- Gia Thụy, anh còn phải gọi cho lãnh đạo công ty chi nhánh, bảo họ dặn các bác sĩ phải giữ bí mật chuyện tối nay, không ai được hé răng.
Lục Thiếu Hoa nhấn mạnh.
- Tôi hiểu.
Hứa Gia Thụy vội vàng nói, rồi bắt đầu gọi điện. Gọi điện xong, y cũng quay ra dặn dò hai bác sĩ còn ở trong phòng một lượt, rồi mới yên tâm để họ ra về.

Bác sĩ đi rồi , trong phòng chỉ còn Lưu Minh Chương, Hứa Gia Thụy, ba anh em sinh ba và Lục Thiếu Hoa, tổng cộng sáu người. Lục Thiếu Hoa lên tiếng, trước hết nói về chuyện bác sĩ :
- Thưởng cho sáu bác sĩ, mỗi người năm mươi nghìn đô la Mỹ.
Lục Thiếu Hoa không phải người keo kiệt, đêm nay, sáu vị bác sĩ cũng đã loay hoay vất vả nhiều, hắn có ra tay hào phóng một chút cũng là điều dễ hiểu.
- Tôi sẽ lo chuyện này.
Hứa Gia Thụy nói.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi quay về phía Lưu Minh Chương, nói:
- Minh Chương, sáng mai có chuyến bay về Hồng Kông, anh đặt mua vé hạng nhất cho mình và vợ con về Hồng Kông trước đi. À, còn Gia Thụy, anh cũng cùng quay về Hồng Kông đi.

Chuyện sắp tới rất khó lường, Lục Thiếu Hoa không muốn bọn họ ở lại Mỹ. Dù sao, mục tiêu của kẻ thù là Lục Thiếu Hoa, để họ bên mình, có thể sẽ làm họ bị liên lụy.
- Được.
Lưu Minh Chương và Hứa Gia Thụy đều gật đầu, đồng thanh đáp rồi lui ra.
- Còn nữa, Gia Thụy tương đối quen thuộc bên Mỹ này, anh giúp tôi tìm khách sạn khác, sáng ngày mai lập tức đổi khách sạn.
Lục Thiếu Hoa lại căn dặn.
- Được.
- Ừ, không còn chuyện gì nữa, các anh về nghỉ ngơi đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa phất phất tay, tỏ ý muốn tiễn khách.

Lưu Minh Chương và Hứa Gia Thụy rời khỏi phòng, chỉ còn lại ba anh em sinh ba và Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa lặng lẽ hồi lâu, rồi nói:
- Các anh có thấy rõ mặt kẻ thù không?
- Thấy rõ.
Đường Đại Hâm đại diện cho ba người, đáp.
- Thấy rõ là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa trầm giọng nói.
Vì sao “thấy rõ là tốt rồi”, Lục Thiếu Hoa không giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.