Ngũ Phụng Triều Long

Chương 27: Cuộc chiến trước cổng chùa




Lộ Ánh Tịch trở lại Thần Cung, trong lòng có chút cay đắng tự giễu. Cho dù là cứu người, nàng cũng không hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của một người thầy thuốc.

Thái giám đưa nàng vào tẩm cung, im lặng bước vào mà không có tiếng loan truyền. Có lẽ đã nhận được dặn dò của hoàng đế từ trước.

Vào trong Hậu điện, là một căn phòng yên tĩnh, ánh sáng rực rỡ, chỉ có mùi trầm hương lượn lờ trong không khí.

Lộ Ánh Tịch đứng bên long sàng, lẳng lặng nhìn hoàng đế.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Không biết có phải hắn đang rơi vào ác mộng hay không, thấy lông mày hơi nhíu, vẻ mặt mệt mỏi cô đơn. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn khôi ngô tuấn tú khiến người khác trầm trồ. Đường nét rõ ràng như được điêu khắc, lông mày dài rậm như thanh gươm, ngay cả chiếc cằm cương nghị cũng hoàn mỹ như tạc.

Nàng cứ chăm chú ngắm hắn, hơi hoảng hốt, trong đầu dần hiện lên hình dáng của người còn lại. Đều là nam tử phong thái tuyệt thế, lại khác nhau như vậy. Một người ôn nhã đạm bạc, một người lại thâm trầm ngạo nghễ. Một người không tham không tranh, một người lại dã tâm kinh người.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhếch môi, ánh mắt càng thêm u ám. Thật ra nàng không có tư cách bình luận. Nàng cũng ôm trong lòng dã tâm to lớn, đặt chân nơi đất khách tha hương, ngày về sao quá xa xôi.

Tâm trí không biết đã trôi dạt phương nào, nàng cúi đầu khẽ lẩm nhẩm:

“Giáp mòn trăm trận cát vàng

Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về.” [1]

[1] 2 câu thơ trên nằm trong bài thơ thứ 4 trong chùm 7 bài Hành tòng quân. Tác giả Vương Xuân Linh, nguyên tác:

“Thanh Hải trường vân ám Tuyết san

Cô thành dao vọng Ngọc Môn quan

Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp

Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn.”

Tạm dịch nghĩa:

“Mây Thanh Hải, núi Tuyết dày

Chơ vơ thành lũy ngóng dài Ngọc quan

Giáp mòn trăm trận cát vàng

Thề chưa tan giặc Lâu Lan chưa về.”

Người nằm trên chiếc giường chạm rồng không mở mắt, chỉ phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Hoàng hậu nên sớm trừ bỏ tâm tư ‘trở về’ là tốt nhất.”

Hoàng đế chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, vài sợi tóc đen còn vương trên trán, điệu bộ biếng nhác không tập trung, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Lộ Ánh Tịch khom người hành lễ, không tiếp lời, chỉ xem bản thân như chưa từng nói gì, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã tỉnh. Thần thiếp quả thực lo lắng, cho nên lại đến nữa.”

“Hoàng hậu thật có lòng.” Giọng điệu của hoàng đế bình thản, nhưng ánh mắt chuyên chú bức người.

Lộ Ánh Tịch hơi nghiêng người về phía hắn, ôn nhu nói: “Hoàng thượng, để Thần thiếp bắt mạch cho Hoàng thượng được không?”

Hoàng đế cười khẽ, kéo ống tay áo, đưa tay về phía nàng.

Lộ Ánh Tịch cầm lấy cổ tay của hắn, nhìn không chớp mắt, cẩn thận bắt mạch. Hắn dường như lường trước nàng sẽ lại đến? Hắn am hiểu lòng người như vậy, khiến nàng càng nảy sinh cảm giác phải thận trọng từng bước.

Nàng tập trung suy nghĩ trong giây lát, thu tay về, dịu dàng lên tiếng: “Hàng năm mỗi khi cuối thu chuyển mùa, có phải Hoàng thượng hay có lúc cảm thấy thân thể khó chịu?”

Hắn bình thản gật đầu, trả lời: “Những lúc thời tiết như thế này, nhất định ho khan trăm ngày.”

Lộ Ánh Tịch không hỏi nhiều. Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, trong những lúc đó hắn nhất định chịu đựng nhiều đau khổ. Trăm ngày, lúc đầu chỉ là ho khan nhiễm lạnh, nhưng cứ tiếp tục như thế thì cơ thể sẽ như hầm băng, toàn thân lạnh cứng. Nếu như hắn không phải người luyện võ, chịu thêm vài năm nữa nhất định sẽ sớm nằm liệt giường. Nghe nói hắn trước sau chuyên cần chánh sự, đăng cơ bảy năm chưa từng lười biếng. Bởi vậy có thể thấy, ý chí kiên cường của hắn, không người bình thường nào có thể sánh được.

Im lặng chốc lát, nàng khẽ nói: “Thần thiếp cả gan, xin hỏi Hoàng thượng vì sao trúng hàn độc?”

Hoàng đế nhướng mày, uể oải nói: “Hoàng hậu không giống người nhiều chuyện, sao lại hứng thú với chuyện này?”

Lộ Ánh Tịch nhếch môi, không nói. Nàng không phải hiếu kỳ, chỉ là muốn tùy bệnh bốc thuốc, để tránh việc chuẩn đoán sai. Mà thôi, mỗi người đều có bí mật, hắn không muốn nói cũng không ảnh hưởng đến việc nàng thử nỗ lực một lần.

“Độc tố còn sót lại trong cơ thể Hoàng thượng, thực ra có cách loại bỏ tận gốc.” Nàng nhìn hắn, cười nhạt: “Tin rằng Hoàng thượng trong lòng cũng hiểu rõ.”

Hoàng đế từ chối cho ý kiến mà chỉ nhìn nàng, nói bóng gió: “Hoàng hậu nên suy nghĩ kỹ càng mới được.”

Nụ cười trên khóe môi nàng càng thêm tươi, xinh đẹp lung linh: “Có thể cố gắng tận lực vì Hoàng thượng, là vinh hạnh của Thần thiếp.”

Hoàng đế cười như không cười nhìn nàng: “Hoàng hậu sẵn lòng nỗ lực vì Trẫm không toan tính. Trẫm thật cảm động.”

“Thần thiếp không phải thánh nhân.” Nụ cười của nàng trong veo, nói thẳng không e dè, “Nếu Thần thiếp có thể trị khỏi bệnh cho Hoàng thượng, có thể ban thưởng cho Thần thiếp hay không?”

“Hoàng hậu muốn bảo vật trân quý gì?” Hoàng đế tao nhã cười nhạt, ánh mắt mang một chút nghiền ngẫm.

“Thần thiếp muốn một tấm kim bài miễn tử.” Nàng to gan lớn mật đòi hỏi, không phải thương lượng, mà là trao đổi.

Hoàng đế bật cười sảng khoái, khuôn mặt giãn ra, như cực kỳ khoái chí: “Hoàng hậu tính toán kỹ lưỡng như thế, không làm thương nhân quả thật đáng tiếc. Chữa một bệnh, đổi một mạng. Nhưng cuộc mua bán này Trẫm lại bị lỗ.”

Lộ Ánh Tịch không nói, bình tĩnh mỉm cười. Bệnh này cũng không dễ trị, hoàng đế hẳn hiểu rõ hơn ai hết.

Hoàng đế mỉm cười một lúc lâu, dứt khoát vỗ tay đáp ứng nói: “Được, Trẫm chấp nhận yêu cầu này.” Nếu hắn muốn mạng của nàng, thì kim bài miễn tử cũng không cứu được. Nếu hắn rắp tâm muốn đày đọa nàng, cũng có rất nhiều cách.

Lộ Ánh Tịch hiển nhiên cũng hiểu rõ những điều này, nhưng có thêm một lớp bảo vệ bao giờ cũng tốt hơn. Kim bài miễn tử, sau này chắc chắn sẽ có tác dụng.

Nàng khẽ quỳ một gối, tạ ơn nói: “Thần thiếp khấu tạ Hoàng thượng thánh ân.”

“Bình thân.” Hoàng đế nheo đôi mắt u tối, nhìn nàng: “Hoàng hậu định khi nào chữa bệnh cho Trẫm?”

“Ngay bây giờ thì thế nào?” Lộ Ánh Tịch đứng lên, giọng nói trầm thấp. Cuộc mua bán này không hoàn toàn có lợi, làm càng sớm càng tốt.

“Xác định sẽ không hối hận?” Hoàng đế nhếch môi cười, nụ cười mị hoặc. “Trẫm cho Hoàng hậu một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ nàng đổi ý vẫn còn kịp.”

Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc kiên định. Đau khổ của hắn, nàng sẽ chịu đựng thay hắn. Nàng không sợ băng hàn đau đớn, nhưng cũng không thể không lo lắng. Sau này khi hàn độc phát tát, nếu thêm bệnh tim bẩm sinh của nàng, sẽ giày vò như bị tra tấn ở địa ngục sao?

“Hoàng hậu đừng quên, nàng cũng mang bệnh trong người.” Hoàng đế mở miệng nhắc nhở, nói trúng tim đen, “Lúc đem hàn độc của Trẫm sang người nàng, rất có thể ngay lập tức khiến bệnh cũ tái phát. Đến lúc đó, nàng nhất định vô cùng đau đớn, chỉ một chút sơ suất cũng có thể dẫn đến mất mạng.”

Lộ Ánh Tịch vẫn giữ nụ cười yếu ớt, giấu đi chút lưỡng lự. Nếu không phải tại hắn phong bế nội lực của sư phụ, thì nàng đâu cần phải làm chuyện này? Sư phụ từng nói, mọi thứ đều có nhân quả tuần hoàn, tự có số mệnh, nghĩ đến quả thật rất có đạo lý.

Hoàng đế yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt ôn hòa, thở dài nói: “Trẫm sai người đi sắp xếp một chút, đem nhiều lò sưởi hơn sang đây.”

“Vâng.” Nàng khẽ trả lời, trong lòng có chút suy nghĩ trào phúng. Con người bao giờ cũng rất ích kỷ, hắn sẽ không cảm kích nàng, cũng sẽ không cảm thấy chút áy náy nào. Dù sao, nàng xem việc này như một canh bạc, đổi lấy kim bài miễn tử. Hắn chỉ coi như bản thân đang cầu được ước thấy sao? Như thế cũng tốt, mọi người đều không chịu thua thiệt, tương lai cũng không cần phải nương tay.

Hắn cất giọng gọi người tới, nhưng ánh mắt không dời đi, vẫn khóa chặt nàng. Nói hắn ích kỷ cũng đúng, hèn hạ cũng được. Hắn chính là muốn nhìn xem một nữ tử bản lĩnh vì nghiệp lớn có thể hy sinh đến mức nào. Nàng có mưu mô mà không ngu xuẩn, có thủ đoạn mà không ác độc, có tài năng mà không kiêu ngạo. Nữ tử như thế, hắn phải thừa nhận, hắn rất yêu thích.

Mấy cung nhân nghe tiếng mà tiến vào, sau đó nhận mệnh lui xuống làm việc.

Hắn nhìn Lộ Ánh Tịch, nhếch môi cười, hòa nhã nói: “Hoàng hậu đã từng nghe qua một bài thơ?”

“Không biết Hoàng thượng ám chỉ bài thơ nào?” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng đôi mắt sâu thẳm của hắn, phát hiện ánh mắt hắn giờ phút này đặc biệt dịu dàng.

… … …

“Phương Bắc có giai nhân,

Duy mình nàng tuyệt sắc.

Liếc mắt thành quách đổ,

Ngoảnh đầu nước ngả nghiêng.

Thà rằng không biết nghiêng nước nghiêng thành,

Giai nhân gặp mấy lần?” [2]

Giọng nói hoàng đế mềm mại như gió thoảng, ôn nhu mà du dương, lay động lòng người.

[2] Đây là bài thơ: Giai Nhân Ca, tác giả: Lý Diên Niên. Nói về em gái của Lý Diên Niên, người được Hán Vũ Đế phong làm Lý phu nhân và rất được sủng ái. Nguyên gốc bài thơ:

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?

Giai nhân nan tái đắc.

Lộ Ánh Tịch không lên tiếng, khẽ rũ mi mắt, lại âm thầm nắm chặt tay, giống như chống lại sự xâm lấn của ngoại lực. Lòng bàn tay vì sử dụng sức quá mức, thoáng chốc mồ hôi đã thấm ướt cả một mảng.

Sắc mặt của hoàng đế không thay đổi nhìn nàng, chầm chậm nói: “Càng dụng tâm phân tích đối thủ, càng dễ nảy sinh tình cảm.”

Lộ Ánh Tịch bất ngờ trợn mắt, như bị sét đánh, trong lòng chấn động. Nảy sinh tình cảm? Không! Trái tim của nàng tuyệt đối không trao cho hắn! Giữa bọn họ chỉ có thể có tranh giành đại nghiệp.

Hoàng đế khẽ nhếch môi, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà nguy hiểm. Nếu duyên phận do trời định, hắn rất muốn biết, hắn và nàng, ai sẽ chịu thua trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.