Ngũ Phụng Triều Long

Chương 23: Phăng lần manh mối




Giọng nói Diêu Hiền phi hơi khàn khàn, như lâu ngày mới nói chuyện. Nàng ta xuất hiện với gương mặt bị thương nhưng trầm tĩnh, khẽ phất tay ý bảo cung nữ lui ra, cúi người khẽ nói: “Hoàng hậu nương nương tôn quý đích thân tới đây, Diêu Lăng không kịp nghênh đón, mong Hoàng hậu thứ tội.”

Lộ Ánh Tịch cười nhạt, cũng bảo Tiểu Nam lui ra, ôn hòa trả lời: “Diêu Hiền phi không cần đa lễ. Bản cung chỉ đi ngang qua thôi.”

Diêu Hiền phi trầm lặng nhìn nàng, đôi mắt tĩnh lặng sáng trong như nước.

Lộ Ánh Tịch đứng lên, đến gần nàng ta, quan sát. Lời nói vừa rồi của nàng ta, giọng điệu khách sáo mà xa cách, dửng dưng, như không coi chính bản thân là người trong cung, chứ đừng nói tới là phi tử của hoàng đế. Chắc chắn, nữ tử này có tâm sự, trẻ trung xinh đẹp, động lòng người nhưng nhan sắc lại sớm tàn phai.

Diêu Hiền phi đối mắt với nàng, ánh mắt không chút né tránh, thản nhiên nói: “Bao ngày qua, Diêu Lăng luôn chờ Hoàng hậu đến đây.”

“Vì chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch nghi ngờ.

Ánh mắt của Diêu Hiền phi lướt qua mặt nàng, sau đó chầm chậm đảo qua búi tóc của nàng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt: “Diêu Lăng ám sát Nam Cung thần y không thành vào ngày ấy, hiện vẫn đang chờ đợi phán quyết.”

Lộ Ánh Tịch rùng mình, kinh ngạc nhìn nàng ta. Nàng ta có thù hận gì với sư phụ, sao lại muốn giết cho thỏa lòng? Vả lại, hôm nay sao nàng ta lại tự thú?

Diêu Hiền phi chậm rãi dời mắt, nhìn về phía thi họa trên trường, cất giọng khàn khàn: “Nhiều năm trước, bệnh cũ của gia phụ tái phát, Nam Cung thần y thấy chết mà không cứu. Diêu Lăng là con cái, không thể không báo thù cho cha. Trên đời này mọi thứ đều là hư vô, chỉ do tuệ căn của Diêu Lăng vẫn chưa đủ. Vì vậy, Diêu Lăng muốn cố gắng chút sức lực đền đáp cho người cha quá cố, như vậy mới thôi bận lòng.”

“Sư phụ nhân từ bác ái, sao có thể thấy chết không cứu?” Lộ Ánh Tịch cau mày, lòng nàng ngổn nàng trăm mối nghi ngờ. Hàng năm sư phụ đều ngao du, không phân biệt giàu nghèo, hái thuốc trị bệnh cho nhân gian, vì sao lại không cứu mỗi phụ thân của Diêu Hiền phi?

“Chuyện cũ năm xưa, theo gió cuốn trôi, nhắc lại thì có ích gì.” Diêu Hiền phi cúi đầu, lẩm nhẩm vài câu kinh Phật, mới ngước mắt nhìn nàng, nói: “Dù Hoàng hậu định xử trí Diêu Lăng như thế nào, Diêu Lăng cũng không oán trách.”

Lộ Ánh Tịch không tiếp lời, cắn mạnh môi. Nữ tử này, khiến cho người ta cảm thấy mâu thuẫn khác thường, giống như nhìn thấu cõi trần, lại giống như cuối cùng dứt bỏ không được. Nàng ta muốn báo thù, nhưng lại không đi đến cùng. Nàng ta muốn chịu tội, nhưng biết rõ hoàng đế cố tình bao dung cho nàng ta.

Trầm mặc một lúc lâu, nhớ tới sư phụ cũng không bị thương nghiêm trọng, Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng nói: “Diêu Hiền phi chắc hẳn thuộc kinh Phật, nên biết cái gì là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng cho người khác. Sau này, Bản cung phải thỉnh giáo hướng Diêu Hiền phi về kinh Phật.”

Nàng nói vòng vo, nhưng lời đáp trả của Diêu Hiền phi càng thêm khó hiểu: “Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai[1].”

[1] Tạm dịch:

Bồ đề vốn chẳng cây,

Gương sáng cũng chẳng phải là đài

Xưa nay không một vật,

Nơi nào dính bụi trần.

Lộ Ánh Tịch chỉ cảm thấy lời nói không hợp, thẳng thắn cáo từ: “Bản cung còn phải thăm tiểu công chúa, Diêu Hiền phi nhớ bảo trọng.”

Diêu Hiền phi cũng không giữ lại, im lặng.

Khi xoay người bước đi, cây mộc trâm cài trên tóc Lộ Ánh Tịch chợt rơi xuống mặt đất.

“Trâm…” Diêu Hiền phi bỗng thốt ra, sau đó lại im bặt.

Lộ Ánh Tịch khom lưng nhặt lên, quay đầu mỉm cười với nàng ta: “Đa tạ Diêu Hiền phi nhắc nhở.” Nói xong, liền đi thẳng một mạch.

Có đôi khi, chỉ cần thấy một góc của sự việc, cũng đoán được toàn bộ chân tướng. Hóa ra, Diêu Hiền phi chính là nỗi đau tê tái chôn giấu tận nơi sâu thẳm trong lòng hoàng đế. Hắn đứng ở sân trước tẩm cung, dáng người cao lớn vững chãi, bóng lưng hắn toát ra cô quạnh.

Nàng thở dài một hơi, mở miệng kêu: “Hoàng thượng.”

Hắn thong thả xoay người, đôi mắt sâu thẳm không đáy như hố băng. Nàng ngóng nhìn hắn. Lát sau, bỗng đưa tay tháo cây trâm trên tóc, không nói gì, đưa tới trước mặt hắn. Hắn cong khóe môi, nụ cười rất nhạt, trầm thấp nói: “Chính tay Trẫm khắc, Hoàng hậu không thích?”

Lộ Ánh Tịch lắc nhẹ đầu, dịu dàng trả lời: “Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác.” Tuy đã định trước nàng phải tranh đấu với hắn. Nhưng cái nàng muốn đoạt, không phải là thứ này.

“Cái gì Trẫm đã tặng sẽ không lấy lại.” Khóe môi hoàng đế dần mở rộng, nhưng mắt hắn lạnh lùng, không hiện ý cười.

“Chưa từng có ngoại lệ?” Lộ Ánh Tịch khẽ hỏi. Bao gồm cả tình cảm đã nỗ lực bỏ ra, cũng sẽ không thu hồi? Nhưng nàng vẫn cảm thấy, hắn không phải người như thế. Hắn không chỉ lấy về, mà còn có thể cất giấu chu đáo, không cho người khác trông thấy đau khổ và bi thương. Hơn nữa, còn không bao giờ dễ dàng ra giá như vậy lần nữa.

Hoàng đế không đáp lời của nàng, thản nhiên nói: “Nếu Hoàng hậu không thích, thì ném đi cũng chẳng sao. Trẫm sẽ không trách cứ.”

Nghe lời nói ấy, Lộ Ánh Tịch chỉ biết cười trừ, cài mộc trâm lên tóc lần nữa.

“Hoàng hậu ban nãy đi Trai Cung?” Giọng hoàng đế tùy ý, bước đi thong thả.

“Thần thiếp nhất thời cao hứng, nên muốn đến gặp Diêu Hiền phi.” Lộ Ánh Tịch thành thật đáp lời. Nàng biết, hoàng đế nắm rõ hành tung của nàng như lòng bàn tay.

“Như thế nào?” Ánh mắt hoàng đế xa xăm, thả bay ra ngoài tường cung, chẳng rõ đang nhìn áng mây xa xa tận chân trời, hay là cái khác.

Lộ Ánh Tịch im lặng mà cười nhẹ, có phần nghiền ngẫm cân nhắc. Hắn hỏi không đầu không đuôi, là hỏi nàng cảm giác thế nào sau khi gặp, hay là hỏi tình hình hiện nay của “Nàng”? Cân nhắc trong chốc lát, nàng đơn giản trả lời: “Tốt lắm.”

“Ừ.” Hoàng đế lạnh nhạt lên tiếng, ngược lại nói: “Ngày mai, Trẫm muốn cải trang xuất cung. Hoàng hậu có hứng đi cùng Trẫm không?”

Lộ Ánh Tịch ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Thần thiếp cũng được xuất cung?”

Hoàng đế khẽ cười, nghiêng mặt nhìn nàng, trêu đùa: “Không phải Hoàng hậu luôn hướng tới thế giới bên ngoài sao?”

Lộ Ánh Tịch không nói, chỉ mỉm cười. Nàng quả thực muốn nhìn, nhưng nàng không muốn thỏa lòng trước mắt mà chẳng màng hậu quả mai sau. Dù cho có thể ra khỏi Hoàng cung, nhưng với nàng cũng chỉ là hít thở không khí.

Hoàng đế biếng nhác nhướng mày: “Chẳng lẽ lại hy vọng sống mãi bên ngoài, thoát ly thế sự, sống một cuộc đời nhàn rỗi sao? Mỗi người đều có những thứ thuộc về mình, nếu quá tham lam, khao khát những thứ vốn thuộc về người khác, thì không phải tự mình dằn vặt bản thân hay sao.”

Hoàng đế nghiêm mặt: “Gần đây có khá đông dân tị nạn đến kinh thành, Trẫm muốn đích thân dò xét.”

Lộ Ánh Tịch không tiếp lời. Thật ra nàng cũng biết rõ, Hoàng Triều và Long Triêu khai chiến, dân chúng ở Thành Đô gần biên giới phải chịu nỗi khổ chiến loạn, trôi giạt khắp nơi. Nhưng kinh thành cách Thành Đô khá xa, dân chúng sao lại chạy nạn đến tận đây? Trong chuyện này, nhất định có điều mờ ám. Có lẽ, là gian tế trà trộn trong đám dân nghèo tị nạn. Ngày mai xuất cung, nguy hiểm trùng trùng. Hoàng đế cố ý dẫn nàng theo, là muốn thừa dịp loạn lạc giết nàng? Hay muốn thử năng lực của nàng?

Đang chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng có một tiểu thái giám vẻ mặt sợ hãi bước nhanh tới, vội vàng hành lễ với Lộ Ánh Tịch, sau đó lập tức đến bên cạnh hoàng đế, kề tai hắn thì thầm bẩm báo. Sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi, dời tầm mắt về phía nàng. Ánh mắt sắc bén liếc nàng một cái, sau đó phất tay áo, bước nhanh rời đi.

Lộ Ánh Tịch nhìn nhịp chân khẩn cấp của hắn, khẽ cau mày. Hôm nay, lần đầu tiên nàng đến Trai Cung, loáng cái bên kia đã xảy ra chuyện gì ư? Thật là trùng hợp.

Nhưng nàng cũng không sốt ruột đuổi theo, ngược lại nàng muốn xem hoàng đế xử lý chuyện này như thế nào. Nếu hắn là nam tử hồ đồ bị tình cảm che mắt, vậy hắn hoàn toàn không xứng làm đối thủ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.